Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1987

- Kỳ ngộ? Là kỳ ngộ dẫn tới Diệt Chi Kiếp, hay là kỳ ngộ khác bên trong Diệt Chi Kiếp?

Sở Nam nhìn chằm chằm về phía Huyết Ngục Bí Cảnh, lúc này chỉ còn nhỏ lại chỉ còn khoảng chừng ba trượng. Sau khi thể nghiệm cỗ cảm giác kỳ quái trong mơ hồ xuất hiện trong đầu mình. Loại ý niệm trong đầu này, gần như không thể nào kềm hãm mà tự động phát sinh. Dưới tình huống như thế này, hắn tự nhiên không có khả năng có thời gian rảnh rỗi mà tiến hành thôi toán.

Sát khí là Âm, khí phách là Dương. Huyết Ngục Bí Cảnh đang từ từ Âm Dương dung nhập. Như vậy gần nhất, cái loại cảm giác bất bình hành bên trong không gian nội thể, cũng đã suy yếu đi không ít. Mà ngược lại Huyết Ngục Bí Cảnh đã khôi phục lại nguyên trạng trong không gian nội thể của hắn, lúc này cũng phát ra quang mang nhàn nhạt, tựa hồ như đang dần dần biến mất vậy.

Ba trượng… một trượng… năm thước… bảy tấc…

Chỉ còn lại một chút cuối cùng mà thôi, thế nhưng sự hung hiểm cũng đạt đến mức cao nhất. Chỉ cần hắn hơi chút không chú ý, nhất định là thất bại trong phút cuối, lâm vào cục diện trời long đất lở. Mà đồng thời trong lúc này, ở bên ngoài Huyết Ngục Bí Cảnh, vị cường giả sử dụng kia kia, sau khi chấp nhận hứng lấy một đao, một chưởng, phóng vọt người ra. Đám đệ tử Đại Đạo Tông đang chắn lại trước mặt, căn bản không thể cản hắn lại lấy một chút nào.

Một kiếm mạnh mẽ chém xuống, hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm khí giống như là mưa rào mùa xuân, đem toàn bộ Đạo Lâu bao phủ lấy. Hắn đồng thời vươn tay ra muốn đem Đạo Lâu dung nhập vào trong không gian nội thể, thế nhưng trong nháy mắt này, người này cũng nhìn thấy cái thứ hình tròn đục ngầu không rõ ràng, nhìn không ra là thứ gì ở trước mắt kia, trong lòng nhất thời nghi hoặc:

- Chẳng phải nói bên dưới Đại Đạo Tông đang trấn áp chính là một cái Bí cảnh hay sao? Như vậy cái thứ hình tròn kia là cái gì?

Trong lòng vẫn còn đang nghi vấn, thì gã cường giả dùng kiếm kia quét mắt nhìn về phía trạng thái của đám người Trưởng lão, trong lòng liền hạ quyết tâm:

- Mặc kệ là xảy ra biến cố gì, xem bọn hắn coi trọng như vậy, thứ này đối với Đại Đạo Tông mà nói, nhất định là vô cùng quan trọng! Chờ ta thu phục được Đạo Lâu, ngay lập tức đem thứ này hủy diệt luôn!

Nhưng mà Đạo Lâu cũng không phải nói muốn thu liền có thể thu được. Thứ nhất, những Trận pháp cực mạnh mẽ Tiểu Trận bố trí, cũng chính là lấy Đạo Lâu làm trung tâm. Thứ hai, bản thân Đạo Lâu cũng là cực kỳ nhanh nhẹn cùng dũng mãnh. Hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí kia vừa mới tiếp xúc với Đạo Lâu, cũng trực tiếp bị đánh cho tiêu biến mấy. Ngay sau đó, Tiểu Trận liền triệt thoái trở về, bộc phát ra vô số Trận pháp cường hãn. Gã cường giả dùng kiếm kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó cũng lạnh nhạt nói:

- Mấy cái Trận pháp này của ngươi, đối với ta là vô ích!

Gã cường giả dùng kiếm này một kiếm chém xuống, lại hướng về phía Đạo Lâu mà phóng đi. Đồng thời, nhân lúc Tiểu Trận đối mặt với gã cường giả dùng kiếm, không thể phân tâm nhiều mặt, lão giả lưng gù lại phóng vọt tới. Ba người còn lại thấy thế, cũng sợ Đạo Lâu rơi vào tay người khác, dưới tình thế cấp bách, liền dốc ra toàn bộ tuyệt chiêu.

Gã cường giả Lực Tông hét lớn một tiếng:

- Vạn Tượng Trấn Áp!

Mặc dù nói là Vạn Tượng, thế nhưng lại có ý tứ là số lượng cực kỳ nhiều. Thứ đột nhiên trong hư không xuất hiện kia, quả thật đâu chỉ có ngàn vạn con Cự tượng. Hơn nữa, đám Cự tượng này còn tự hóa thành một phiến không gian mạnh mẽ áp chế thẳng tới, cũng không chỉ là đám Cự tượng khổng lồ kia mà thôi.

Sắc mặt Đạo Cảnh Long kịch biến, quát lớn:

- Kim Long Bàn Tinh!

Cự long do Đạo Cảnh Long tế xuất ra, cũng chỉ có một đầu mà thôi, nhưng mà chỉ một đầu Cự long này lại dài đến mấy vạn trượng, giống như một phiến tinh tú khổng lồ vậy. Hai loại Trật Tự Uy năng bất đồng thuộc tính nhất thời va chạm kịch liệt với nhau.

Ngay lập tức, cả người của gã cường giả Lực Tông nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác dị thường khó chịu, ngay cả lực lượng bên trong cơ thể cũng đều bị trói buộc lại. Chẳng qua, tình cảnh của Đạo Cảnh Long lại càng hung hiểm hơn rất nhiều, khóe miệng đã chảy ra một dòng máu tươi. Những đám tượng lực kia tựa hồ như đã đem năng lượng cả người của hắn đánh cho tiêu tan đi hết.

Gã cường giả Lực Tông thấy thế, cũng không chút chần chừ nào, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, nhân cơ hội này phóng vọt tới. Mà bên kia, gã cường giả Phù Môn trong lúc đang vẽ bùa chú, cũng còn ném thẳng ra một đám đạo phù cực lớn. Đám đạo phù này ẩn chứa đủ các loại công kích các hình các dạng, trong đó thậm chí có cả Định Thần Phù nữa. Lại còn có ba đạo phù chú lóe ra quang mang sáng ngời, hóa thành một đàn mãnh thú, đem Đạo Vô Nhai hoàn toàn vây quanh lại. Đợi đến khi Đạo Vô Nhai hoàn hồn lại, trảm mãnh thú, phá được đám đạo phù kia, thì gã cường giả Phù Môn đã sớm vọt qua, đem vô số đạo phù chú ném thẳng về phía Đạo Lâu.

Gã cường giả sử dụng đao đang bị đám người Cửu Vũ vây khốn, cũng lớn tiếng gầm lên:

- Không ngờ lại bị bốn con kiến hôi các ngươi ngăn cản lại thời gian dài như vậy, đây quả thật chính là sự ô nhục lớn của lão phu! Xem ra lão phu không xuất ra chút thực lực, các người còn tưởng mình chính là vô địch a! Đao Uyên Sâm Ngục!

Một chiêu tế ra, phiến thiên địa mà bốn người bọn họ đang đứng kia, nhất thời hoàn toàn nổi lên biến hóa khủng bố. Cửu Vũ ngay lập tức phát hiện ra, chỉ dựa vào chút thực lực vẫn còn chưa hoàn toàn lãnh ngộ được ý cảnh trong Kiếm của hắn, lại không thể nào phá nổi Đao Uyên Sâm Ngục kia. Trong lúc đang tận lực ngăn cản vô số thanh đao tiếp xúc đến thân thể của mình, trong đầu Cửu Vũ cũng đột nhiên nghĩ đến:

- Sinh đạo có thể hóa thành công kích, như vậy Tử đạo thì thế nào?

Ngay lập tức, Cửu Vũ cũng chân nhắc chém mạnh ra một kiếm.

Thường Danh Ca bên kia đang bị bao vây trong vô tận đao uyên, thứ mà hắn nhìn thấy, cũng chỉ là vẻ bi tình cực độ. Đám bi tình này chính là vô cùng nồng hậu, giống như là muốn đem phiến đao uyên này hoàn toàn thẩm thấu luôn.

Chiến Thần thì lại giơ cao thanh Kình Thiên Chiến Côn điên cuồng đập xuống. Trong lúc đập xuống, truyền thừa mà hắn luyện hóa được, cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Trong số bốn người này, tương đối thoải mái nhất chính là Thủy Lai Thập. Trong lòng Thủy Lai Thập thì đang suy nghĩ:

- Vì Tử Yên, mặc kệ trước mắt là cái gì, chỉ cần ngăn cản ta, ta liền hủy diệt nó, hủy diệt nó!

Năm vị cường giả một đường lao thẳng tới, tình thế nguy cấp vạn phần. Lúc này Trưởng lão đã rất nhanh tiến đến thời khắc sinh mệnh cuối cùng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Huyết Ngục Bí Cảnh lấy một cái, mạnh mẽ dốc hết một tia sinh mệnh lực yếu ớt cuối cùng của mình, lớn tiếng quát:

- Cho dù là chết, cũng không thể nào để Đạo Lâu rơi vào trong tay kẻ cắp được!

Cùng với tiếng quát lớn này, Trưởng lão hướng về phía gã cường giả Phù Môn cách Đạo Lâu gần nhất, giơ tay quẳng ra một viên châu nho nhỏ gì đó, quát lớn:

- Bạo!

Thế tới của hạt châu phi thường mãnh liệt, trong lúc nhất thời, gã cường giả Phù Môn có chút không dự liệu kịp được, lại thêm tình thế phi thường ác liệt. Nếu như lúc này hắn mất đi lợi thế, như vậy Đạo Lâu nói không chừng cũng sẽ rơi vào trong tay của người khác. Cho nên, gã cường giả Phù Môn cũng không có cố ý đón đỡ viên hạt châu hủy diệt kia, mà cả người mạnh mẽ chấn động, trên người phát ra phù mang mãnh liệt, không ngờ lại xuất hiện một thân Phù giáp.

- Đạo Lâu là của ta, ai cũng không được phép lấy đi!

Trong lòng gã cường giả Phù Môn vừa mới hét xong một tiếng, khỏa hạt châu kia đã nổ mạnh một tiếng. Nhưng mà, viên Hối Mệnh Châu kia nổ tung, cũng không tạo thành những uy năng khổng lồ trong tưởng tượng, mà chỉ là giống như một đạo sóng gợn vậy, nhẹ nhàng rung động một chút. Thậm chí là đối với gã cường giả Phù Môn căn bản ngay cả nửa phần ảnh hưởng cũng không có.

Chẳng qua, trong lòng gã cường giả Phù Môn lại dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ. Chỉ là tình cảnh trong lúc này cũng không thể nào có thời gian cho hắn cân nhắc nhiều như vậy. Thanh phù bút của hắn vẽ loạn, một cỗ phù văn có hiệu quả ẩn thân mạnh mẽ đã phác thảo thành công. Thế nhưng ngay thời khắc một nét bút cuối cùng hạ xuống, một đạo kiếm khí kinh thiên đột nhiên đánh úp lại. Cỗ kiếm khí này đã đạt đến mức độ đủ để khiến cho gã cường giả Phù Môn bị trọng thương.

Gã cường giả Phù Môn vốn dĩ là muốn lấy đạo phù mà ứng phó, thanh phù bút trong tay quỷ dị vẽ ra một đường, khẽ luân chuyển nửa vòng.

Ngay lập tức, một đạo công kích mênh mông mãnh liệt trào ra. Nhưng nà, đạo công kích này cũng không phải tấn công Đạo Lâu, cũng không phải tấn công kẻ nào khác, mà là công kích chính bản thân gã cường giả Phù Môn!

Trong khoảnh khắc, trong đầu gã cường giả Phù Môn liền xuất hiện trăm ngàn vạn ý niệm, nhưng lại cũng không có bất cứ ý niệm nào có thể giải thích được một bút cuối cùng vừa rồi của hắn, cũng không thể nào tưởng tượng được hắn rốt cuộc trong lúc vô ý đã sáng tạo ra một loại phù văn mới.

Gã cường giả Phù Môn chỉ biết là, hắn bị chính phù văn mình mới tạo ra công kích khiến cho phải hộc máu. Nếu đổi lại một thời điểm nào khác, gã cường giả Phù Môn nhất định phải hảo hảo suy nghĩ một trận. Nhưng mà hiện tại, hắn lật tay ném ra một đạo huyết phù, ngăn trở gã cường giả dùng kiếm. Cặp mày gã cường giả dùng kiếm nhất thời nhăn tít.

Mà cũng trong lúc này, đám người khác cũng đã phóng vọt qua. Thông đạo Không gian mà Tiểu Trận bố trí ra cũng đã bị đám người này mạnh mẽ phá hủy. Đám người Đạo Vô Nhai lúc này cũng đã dốc hết toàn lực ra rồi.

Một màn này xảy ra cấp bách chỉ trong thời gian điện quang lửa thạch. Thế cục biến đổi rồi lại biến đổi cực nhanh. Sắc mặt Trưởng lão cực kỳ ngưng trọng. Vừa rồi lão hét lớn một tiếng, chính là muốn đem lực chú ý của tất cả mọi người tập trung về phía Đạo Lâu, do đó khiến cho bọn họ bỏ qua Huyết Ngục Bí Cảnh.

Trưởng lão nhìn về phía gã cường giả Phù Môn, khóe miệng hiện ra một tia tiếu ý, chỉ trong nháy mắt đã rời đi, trong lòng thì thầm:

- Đó chính là Hối Mệnh Châu do ta dùng công phu cả đời tìm tòi nghiên cứu mới luyện chế ra được. Trong Hối Mệnh Châu này, quỹ tích Mệnh lực đã bị tiến hành thay đổi một chút. Một điểm này, liền cũng đủ để cho ngươi từ nay về sau Hối mệnh quấn thân. Trừ phi có người vô cùng mạnh mẽ, dốc ra công phu thật lớn tiến hành cải mệnh cho ngươi! Thế nhưng mệnh, làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?

Giờ phút này, năm gã cường giả cũng không đem đám người Trưởng lão bọn họ đặt vào trong mắt nữa, bởi vì đám người bọn họ đã không tạo thành bất cứ uy hiếp gì nữa. Cho nên năm người liền bắt đầu tiến hành tranh đoạt Đạo Lâu. Đao, kiếm, quyền, phù… đủ các loại công kích lao đến, phi thường náo nhiệt.

Đúng vào lúc này, Huyết Ngục Bí Cảnh đã thu lại phi thường nhỏ, đột nhiên chợt phát ra một tia thanh âm băng băng. Năm gã cường giả Lực Tông, Phù Môn cũng đều không hẹn mà trong lòng cùng sinh ra sự chấn động, xoay đầu nhìn về phía Huyết Ngục Bí Cảnh quỷ dị kia.

Đám người Trưởng lão cũng không muốn giương mắt nhìn về phía Huyết Ngục Bí Cảnh kia, đáng tiếc là, thần tình trên mặt tất cả mọi người đều cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía đó. Thậm chí ngay cả đám người Đạo Vô Nhai vừa mới lao đến kia, cũng đều nhìn chằm chằm về phía Huyết Ngục Bí Cảnh.

Một màn như vậy, tự nhiên khiến cho người khác nghi hoặc.

Gã cường giả dùng kiếm đem vẻ mặt mọi người quan sát cẩn thận, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề phi thường quan trọng, so với vấn đề Đạo Lâu, vấn đề Đại Đạo Tông còn quan trọng hơn nhiều, chợt quát lớn:

- Sở Nam đang ở nơi nào, các người có nhìn thấy qua không?

Đám cường giả Lực Tông nhất thời cả kinh, cùng nhau lắc đầu
Bình Luận (0)
Comment