Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2020

Chiến lực của đám người Cửu Vũ, Thường Danh Ca đề thăng lợi hại đến như thế, đó cũng không tính là gì, dù sao thì đám người Nghệ Trảm cũng đã từng chứng kiến qua rồi. Nhưng mà Thổ Phách lúc trước là tu vi như thế nào, có được thực lực như thế nào, bọn họ lại càng rõ ràng hơn rất nhiều. Cho dù Sở Vũ Hạo có yếu đến đâu đi chăng nữa, thì Thổ Phách cũng không thể nào là đối thủ của hắn được.

Thế nhưng mà cái loại hào quang thần bí chói mắt vô duyên vô cớ lan tràn ra từ trên người của Thổ Phách kia, cộng thêm sau khi một phen Sở Nam giúp đỡ cho hắn, khiến cho lúc này Thổ Phách lại càng cường hãn đến mức cực kỳ dọa người. Ngắn ngủi chỉ chốc lát thời gian, liền đã vượt qua thời gian tu luyện mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm của bọn họ.

- Đó chính là quang mang tín ngưỡng hay sao?

Trong lúc đám người Kiếm Chí còn đang kinh hãi, thì Thổ Phách sau khi mượn dùng Sở Vũ Hạo một phen ma luyện, quang mang trên người của Thổ Phách đã tiến nhập vào trong thân thể của hắn. Sở Nam nhìn thấy mục đích của chính mình đã đạt được, liền tiến về phía trước.

Diễn Hư lúc này đã không dám nói lời mạnh mẽ nữa, mà là cực kỳ bối rối đứng tại chỗ, run run nói:

- Ngươi đã nói, sẽ thả cho chúng ta một con đường sống mà…

Sở Nam cười cười, nói:

- Ta quả thật sẽ thả cho các ngươi một con đường sống, nhưng mà…

- Ngươi còn muốn làm gì chúng ta nữa?

Kiếm Chí lớn tiếng hỏi lại. Trong lời nói của hắn lúc này đã một phen đem tất cả mọi người chống đối cùng gộp lại chung một trận doanh. Sở Nam biết rõ ý tứ này, nhưng lại cũng mặc kệ, chỉ nhàn nhạt nói:

- Lực Tông, Kiếm Các, Đao Phủ, lại còn có cả một tông mông thích chơi đùa phù chú, trận pháp nữa, thực lực của các ngươi so sánh với Đại Đạo tông, cũng xem như là không sai biệt bao nhiêu…

- Ngươi nghĩ muốn làm cái gì? Chúng ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận thần phục đâu!

Nghệ Trảm lớn tiếng cứng rắn nói. Thế nhưng Sở Nam lại lắc lắc đầu, nói:

- Ta chỉ muốn Bí cảnh của các ngươi mà thôi! Nếu như không có, thì phải đi tìm một cái cho ta, hoặc là dùng mạng mình đi đổi lấy!

Một lời này, cũng không chỉ khiến cho đám người Kiếm Chí khiếp sợ, mà cũng cảm thấy nghi hoặc.

- Bí cảnh? Ngươi muốn làm cái gì?

- Cái này tự nhiên không cần các ngươi phải quan tâm!

Sở Nam đã từng kiểm tra qua linh hồn của bọn họ. Tuy rằng hắn cũng không phải là tìm được toàn bộ các ký ức của bọn họ, nhưng mà cũng đã hiểu biết được không ít. Mục đích mà Sở Nam muốn lấy được Bí cảnh, tự nhiên chính là dùng để thôn phệ. Sau khi trải qua kinh nghiệm thôn phệ Huyết Ngục Bí Cảnh đã nói cho hắn biết, Bí cảnh có thể làm phong phú hơn hư không của không gian nội thể, cũng không chỉ là có chiều rộng, mà còn có cả chiều sâu nữa.

Đám người Kiếm Chí vẫn còn có chút do dự, thế nhưng Sở Nam lại không để lại quá nhiều thời gian cho bọn chúng do dự. Hắn còn muốn cùng với Thường Danh Ca đi tìm Tiêu Tử Chân nữa. Đương nhiên, trước khi đi hắn còn phải xử lý một chút chuyện của Đại Đạo Tông bên này.

- Đạo Chưởng môn, Huyết Ngục Bí Cảnh cũng đã không còn nữa, kế tiếp các người dự định sẽ làm sao bây giờ?

- Dù sao cũng đã sinh sống ở nơi này lâu như vậy rồi, vẫn là tiếp tục ở lại nơi này đi. Hơn nữa sau khi trải qua sự kiện lần này, cho dù là ai nghĩ muốn động tới Đại Đạo Tông, khẳng định là sẽ phải trải qua lo lắng cẩn thận một phen.

Đạo Cảnh Long nói ra một cách vô cùng tự tin. Ngoại trừ những oanh động do đích thân Sở Nam tạo ra, thì còn có lực lượng của chính bản thân Đại Đạo Tông nữa. Đám người Đạo Vô Nhai hiện tại có thể nói là thực lực mạnh mẽ, cường giả vô số. Hơn nữa nếu như trong số bọn họ có được một người đột phá lên một cảnh giới mới, như vậy thì thế lực của Đại Đạo Tông so với thời điểm đỉnh phong nhất trước đây còn cao hơn một bậc.

Sở Nam khẽ gật gật đầu. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn làm như vậy. Chẳng qua, hắn nghĩ đến cái gã Thôi Toán Sư đã từng cùng hắn giao chiến kia, lại nghĩ đến lần gặp phải ám sát trong Phạm Ngục Hà, đoán ra được hơn phân nửa cũng còn có một cỗ thế lực khác đứng phía sau. Nói không chừng chuyện Huyết Ngục Bí Cảnh bị sụp đổ kia, chính là do cỗ thế lực này làm ra.

Như thế ít nhất mà nói, Đại Đạo Tông khẳng định sẽ không thể nào tránh khỏi bị cuốn vào vòng lẩn quẩn này, cho dù Huyết Ngục Bí Cảnh cũng đã không còn thì cũng là như vậy. Sở Nam đem điều này nói lại cho Đạo Vô Nhai cùng với Đạo Cảnh Long, rồi sau đó hỏi kỹ bọn hắn, xem thử bọn hắn có ý kiến gì.

Cặp mày hai người Đạo Vô Nhai nhăn tít lại, thế nhưng lại vẫn giữ nguyên ý muốn lưu lại.

Sở Nam thấy vậy, sau khi một phen suy nghĩ cẩn thận, mới nói với Đạo Cảnh Long:

- Như vậy để ta bố trí cho Đại Đạo Tông một đại trận thủ hộ đi.

Đối với năng lực bày trận của Sở Nam, đám người Đạo Vô Nhai phi thường yên tâm. Trước đây Tiểu Trận chính là dùng Trận pháp, cộng thêm mấy người bọn họ, liền đã có thể ngăn cản lại được sự tiến công của đám người Kiếm Chí một khoảng thời gian.

o0o

Sau khi trở lại Đại Đạo Tông, Sở Nam liền ngay tức thì bắt tay vào việc bố trận.

Đại Đạo Tông toàn lực vận chuyển, tìm kiếm đủ các loại vật liệu, đồng thời tiến hành chiêu binh mãi mã. Những đệ tử bình thường của Đại Đạo Tông đã bị tổn thấy phi thường thảm trọng, cần phải nhanh chóng tiến hành bổ sung trở lại. Dựa vào uy danh lực chiến tứ phương hiện tại của Đại Đạo Tông, việc chiêu binh mãi mã cũng không phải quá mức khó khăn.

Đồng thời với chuyện này, đám người Kiếm Chí lần này nằm trong phe thất bại, tự nhiên là phải chảy máu nhiều hơn một trận. Bọn họ phải ra lệnh cho đám đệ tử tinh anh, bằng vào tốc độ nhanh nhất, đem toàn bộ các loại dược thảo, vật liệu, thư tịch, bảo bối… của tông môn mình, tất cả đem đến Đại Đạo Tông.

Những người này vốn dĩ là nhận được mệnh lệnh của Thiên Tử phải vây công Đại Đạo Tông, nguyên bản là muốn tìm về một khoản ưu đãi cực lớn, thế nhưng lại không dự đoán được là sẽ biến thành kết quả như thế này. Bọn họ tự nhiên là không chút nào tình nguyện. Nhưng mà, cái này đã không phải là chuyện bọn họ còn có thể quyết định. Nghĩ lại cái thân ảnh kia, trong lòng bọn họ nhất thời sinh ra một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Sau khi vượt qua Diệt Chi Kiếp lần thứ hai, Sở Nam cùng với Tiểu Trận cũng đã có rất nhiều tiến bộ đối với Trận Pháp Chi Đạo. Sở Nam dốc hết toàn lực tiến hành bố trí ra đại trận thủ hộ cho Đại Đạo Tông. Dù sao hắn cũng đã từng đáp ứng qua với Trưởng lão, hơn nữa trong quá trình độ Diệt Chi Kiếp lần này, Mệnh lực cũng đã phát huy ra được tác dụng quan trọng lúc độ kiếp. Cái thứ quái dị kia đã để lại cho Sở Nam một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Đại trận thủ hộ mới của Đại Đạo Tông, ngoại trừ dung nhập vào những sự lĩnh hội cùng với lý giải mới của Sở Nam về Trận pháp, lại còn một phen đem Thái Bạch Trận Hồn mà hắn cứu được, an bày tại bên trong đại trận thủ hộ. Vốn dĩ Thái Bạch Trận Hồn cũng còn có chút không tình nguyện, hắn cũng muốn giống như Tiểu Trận vậy, đi khắp nơi nhìn xem qua một chút, không nghĩ muốn ở lại mãi một địa phương, ngẩn ngơ một chút chính là trải qua đến mấy ngàn năm.

Nhưng mà, cuối cùng không biết Tiểu Trận đã nói qua cái gì với hắn, dù sao thì Thái Bạch Trận Hồn cũng không chỉ là đáp ứng lưu lại, hơn nữa lại càng là trong lòng tràn ngập vui mừng. Sở Nam cũng đã đáp ứng với Thái Bạch Trận Hồn, sẽ không để hắn cứ mãi ở lại nơi này luôn, một khoảng thời gian sau sẽ quay lại đón hắn đi, hơn nữa còn có thể cấp cho hắn thêm một hồi kỳ ngộ nữa.

Một phen khổ cực suốt thời gian một tháng, cuối cùng cũng đã hoàn thành được đại trận thủ hộ cho Đại Đạo Tông. Ngay lập tức Sở Nam đem quyền khống chế Trận pháp truyền đạt lại cho Đạo Cảnh Long, cuối cùng thì hắn cũng cáo từ rời đi.

Đạo Cảnh Long biết sẽ không lưu Sở Nam lại được, nên nói:

- Sở công tử, ngày sau nếu ngài có chỗ nào cần dùng đến Đại Đạo Tông, Đại Đạo Tông nhất định dốc hết toàn lực mà làm, nhất định sẽ vì Sở công tử mà cống hiến chút sức mọn!

Đạo Cảnh Long tự nhiên là biết hết sức rõ ràng, tương lai Đại Đạo Tông sau này chính là đã ký thác lên trên người Sở Nam, một kẻ có quan hệ không tầm thường với Sở gia, hơn nữa lại có mối quan hệ không nhỏ với Càn Khôn Tông thần bí kia nữa. Thế nhưng những lời này của hắn không chỉ là nhất định phải nói, hơn nữa cũng còn nhất định phải làm nữa.

Sở Nam nói một tiếng cám ơn, sau khi đi viếng Trưởng lão thêm một lần nữa, liền rời đi. Đạo Vô Nhai đứng ở trên ngọn núi cao ngất mây mù kia, ngắm nhìn theo bóng dáng đám người Sở Nam dần dần rời xa, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một cỗ xúc động muốn đi theo. Nhưng mà lại nghĩ đến tình huống hiện tại của Đại Đạo Tông, hắn chỉ đành dằn cơn xúc động này xuống.

Còn về phần Sở Lập Hoa, sau khi ba lần bốn lượt nài nỉ, cũng không nhận được câu trả lời thuyết phục từ phía Sở Nam, cũng chỉ đành mang theo Sở Vũ Hạo đã tàn phế mà quay trở lại Vũ gia. Ngay vừa mới rời khỏi phạm vi có thể khống chế của Sở Nam, trong lòng Sở Vũ Hạo chỉ trong khoảnh khắc đã dâng lên hàng ngàn hàng vạn độc kế, mỗi một cái độc kế cũng đều có mục đích muốn đẩy Sở Nam vào trong chỗ chết.

o0o

Trong lòng Sở Vũ Hạo có tâm tư gì, Sở Nam đại khái cũng có thể dự đoán được. Thế nhưng Sở Nam căn bản là không thèm quan tâm đến. Hiện tại hắn đang trên đường chạy như điên đến Tổng bộ Kiếm Tông. Hắn chính là muốn đi lấy Đại Kiếm Bí Cảnh kia của Kiếm Tông.

Trong thời gian đi đường, Sở Nam cũng không chút nào lãng phí. Hắn cân nhắc tiến hành thôi toán, suy tính xem hiện tại Diệp Thương Minh đang ở chỗ nào. Bởi vì đây là lần đầu tiên tiến hành thôi toán chuyện tình giống như vậy, cho nên việc thôi toán thật sự là có chút chậm. Chẳng qua, toàn bộ những kinh nghiệm của Trưởng lão lưu lại, cũng rất nhanh đã được Sở Nam tiến hành tiêu hóa.

Rất nhanh đã đến được Đại Kiếm Bí Cảnh. Cái Bí cảnh này Sở Nam đã từng đi qua một lần, bây giờ nhìn lại, cũng nhìn không ra được trong này có cái gì dị thường, coi như cùng với phiến hư không bình thường cũng không sai biệt cho lắm. Thế nhưng lúc này đây, Sở Nam lại có thể nhìn ra được hình dạng của Bí cảnh, thật đúng là một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng lớn.

Nhìn thấy được một màn này, Sở Nam liền đoán ra được Kiếm Các thật sự có khả năng chính là từ Đại Kiếm Bí Cảnh mà đến. Cũng chẳng cần đến mệnh lệnh của Kiếm Chí, Sở Nam trực tiếp tiến thẳng vào bên trong Đại Kiếm Bí Cảnh.

Vừa mới tiến nhập vào bên trong, liền có vô số thanh kiếm phô thiên cái địa mãnh liệt ập tới.

Cửu Vũ cùng Thường Danh Ca nhất thời cảm thấy vui sướng. Hai người bọn họ tuy rằng cũng không giống như là trọng kiếm, nhưng dù sao cũng đều là kẻ luyện kiếm, trực giác của bọn họ cho biết rằng, Đại Kiếm Bí Cảnh này đối với việc gia tăng thực lực của bọn họ sẽ có những tác dụng rất lớn.

Vốn dĩ là Sở Nam định trực tiếp thu luôn Đại Kiếm Bí Cảnh rồi rời đi, thế nhưng mà hắn nhìn thấy Đại Kiếm Bí Cảnh đối với đám người Cửu Vũ có tác dụng rất lớn, hơn nữa Sở Nam lại tinh tường cảm nhận ra được, Đại Kiếm Bí Cảnh này cũng không phải là đơn giản, còn có bố trí trận pháp Thời gian ở bên trong. Bên trong Đại Kiếm Bí Cảnh trôi qua một năm, thì ngoại giới mới chỉ trôi qua có một ngày mà thôi.

Chính vì thế nên Sở Nam mới để cho đám người Cửu Vũ ở lại bên trong Đại Kiếm Bí Cảnh mà tu luyện, hắn cùng với Thổ Phách sẽ rời đi trước một chuyến. Sau khi Sở Nam quyết định xong, hắn chợt cảm giác được trọng kiếm bên trong không gian nội thể đột nhiên nhảy loạn lên. Từ trong trọng kiếm cũng truyền ra ý nguyện muốn ở lại tu luyện trong Đại Kiếm Bí Cảnh.

Sở Nam tự nhiên cũng sẽ không từ chối ý nguyện của trọng kiếm. Ngay khi hắn đem trọng kiếm từ trong không gian nội thể lấy ra, thì hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đang hung mãnh đánh tới kia, lúc này tức khắc từ trên không trung rơi thẳng xuống, phủ phục trên mặt đất. Một màn này khiến cho Kiếm Chí cùng đi theo vào kinh hãi thất sắc một trận.

Hắn đã từng chém giết qua cùng với trọng kiếm, cũng biết trọng kiếm rất không đơn giản, thế nhưng lại không nghĩ tới, trọng kiếm với hình dáng vô cùng bình thường này, không ngờ lại có oai lực giống như Vương giả vậy, chỉ vừa mới xuất hiện đã khiến cho vạn kiếm tề bái, Đại Kiếm Bí Cảnh chấn động.

Đúng lúc này, thì một thanh âm kiếm rít khủng bố chợt từ chỗ trung tâm của Đại Kiếm Bí Cảnh ba động mạnh mẽ mà ra…
Bình Luận (0)
Comment