Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2040

Một đường đi Tiểu Hắc không làm động tác gì lớn, chỉ là duỗi lưng, ngáp dài, bẻ vươn vuốt nhỏ, chớp con mắt, nhưng các loại nguy hiểm bị tiêu trừ đi hết trước động tác nhỏ bé không có gì lạ đó.

Đương nhiên không phải Tiểu Hắc hoàn toàn chắn hết nguy hiểm, nếu là vậy thì đám Cửu Võ, Thường Danh Ca không được tôi luyện. Vậy nên chỉ khi nhóm Thường Danh Ca có nguy heiemr tính mạng thì Tiểu Hắc mới duỗi lưng thôi.

Tiểu Hắc có lai lịch không ai biết.

Chiến Thần mặc kệ tất cả, chỉ liên tục chiến đấu, chiến với Cửu U Thiên Mạc, chiến với uy nhiếp mặt đất, chiến đấu với Cửu U Thế Giới phập phồng, gần như được đến truyền thừa chiến thần, diễn dịch 'chiến' đến cực hạn, lúc nào cũng chiến hết, ngay cả lúc hít thở, chớp mắt cũng đang chiến.

Nhưng mà Địa Hoàng đi theo đến thì nhíu chặt mày. Tiểu Hắc quá cường đại, mạnh đến bây giờ Địa Hoàng không dám có chút ý nghĩ phản kháng. Tiểu Hắc cường đại như vậy sẽ là lực cản lớn cho chủ nhân Địa Hoàng trở về. Trong lòng Địa Hoàng suy nghĩ 'làm cách nào tiêu diệt Tiểu Hắc' thì thân thể gã tùy theo Cửu U Thế Giới rơi xuống, lát sau mặt đất sụp đổ chôn sống gã.

Dù chỉ vài giây sau Địa Hoàng bò ra nhưng người gã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run bần bật. Chuyện mới vừa gặp thoạt nhìn là trùng hợp, ngẫu nhiên nhưng thực lực đẳng cấp cỡ Địa Hoàng rồi liền hiểu trong ngẫu nhiên có tất nhiên. Địa Hoàng không dám nổi lên suy nghĩ nó nữa, chân mày xoắn vào nhau, lòng ngày càng rầu lo hơn.

Trong lúc Cửu U Thế Giới trôi nổi thì Cửu Võ, Thường Danh Ca một đường tôi luyện đến chỗ vang tiếng *Ong!*. Thường Danh Ca nhìn tình hình trước mắt, lửa giận trong lòng tăng vọt đến cực độ.

Phía trước Diệp Thương Minh đã biến trở về chân thân, nhưng so với lần trước Thường Danh Ca gặp thì gã bây giờ hàn toàn là người khác. Lúc trước không nói Diệp Thương Minh hăng hái bừng bực nhưng cũng sáng láng. Còn bây giờ Diệp Thương Minh mái tóc phiêu dật không còn bóng dáng, mắt trắng dã, mặt mày u ám, hơi thở cực kỳ yếu ớt, quần áo tím rách nát. Nếu không cố ý tìm kiếm thì tuyệt đối không ai nghĩ Diệp Thương Minh là người sống.

Trong tình thế này Diệp Thương Minh còn chưa chết, gã nhìn Thường Danh Ca trong mắt bùng phát ra ánh sáng. Thường Danh Ca cảm thấy ánh mắt kia sáng như là mặt trời lóe lên trong khoảnh khắc rồi lại tràn đầy lo âu.

Bởi vì không chỉ có một mình Diệp Thương Minh, bên cạnh gã còn có một đoàn mơ hồ, chính nó khiến mặt đất uy nhiếp, Cửu U Thế Giới lắc lư không có lấy đi sinh mệnh của Diệp Thương Minh.

Nhưng Thường Danh Ca nhìn thấy rõ ràng cái thứ này đang nuốt đi một chút tinh khí thần của Diệp Thương Minh, còn có vật chất gã không thấy rõ. Điều này khiến Thường Danh Ca giận dữ tăng lên một tầng cao mới.

Không có một chút do dự, Thường Danh Ca xuất kiếm giết ra ngoài, bóng dáng chạy như điên. Thường Danh Ca tức giận, toàn bộ hóa thành bi thương, nỗi bi ai này vốn là vì phụ thân mình vứt bỏ mẫu tử họ, là mẫu thân không cho gã báo thù, là gã cho rằng cái người vong ân phụ nghĩa đó các loại sắp đặt khiến gã trưởng thành đến nay, là mẫu thân ở trong tuyệt cảnh, lại chẳng chút do dự dùng mệnh của mình đổi lấy gã sống sót...

Đây là khúc bi ca dung nhập vào linh hồn!

Là bi trước mắt yếu ớt, hấp hối!

Tất cả những điều đó như cưỡi ngựa xem hoa lóe qua thức hãi của Thường Danh Ca, khắc ấn bi. Lúc này Thường Danh Ca không cảm giác được sự tồn tại của mình, gã mang gươm khiến người thấy, đầu óc hiện ra, chỉ có 'bi'!

Một khúc bi tình kiếm, bi thanh đứt ruột, đoạn hồn!

Ngay cả mặt đất, Cửu U Thế Giới cũng bị bi khúc cảm nhiệm cùng tỏa ra bi thế, như là trời đất cùng bi!

Một kiếm như vậy đã là đỉnh cao hiện nay của Thường Danh Ca. Thường Danh Ca chém hướng vật mơ hồ kia, nó như là thực nhân hình hóa địa hồi quá đầu, liếc Thường Danh Ca một cái, lát sau lắc lư. Lập tức bi đậm đặc của Thường Danh Ca biến thành vô số khối. Thường Danh Ca đã mất đi 'bi' thì sức sát thương giảm sút nhiều nhưng gã vẫn xông tới trước, không tiếc mạng sống.

Không vì cái gì khác, chỉ vì người kia, là cha của Thường Danh Ca.

'Bi' bị cắt đứt, biến hóa còn chưa xong. Chỉ thấy cửu u một ở đại địa, một ở dưới vì vật mơ hồ kia lắc một cái mà điên đảo vị trí. Tiểu Hắc thấy tình trạng đó mắt lóe tia sáng.

*Phụt!!!*

Thường Danh Ca vẫn không thể tiếp cận vật mơ hồ kia, ở giữa không trung hộc máu ngã xuống đất. Nhưng Thường Danh Ca vẫn tiến lên, bò sát tiến tới, kéo ra vệt máu dài.

Đám Cửu Võ, Chiến Thần đều đi qua, họ thi triển sát chiêu mạnh nhất. Cửu Võ còn phun ra ba giọt tinh huyết. Chiến Thần cùng kình thiên chiến côn đã dung thành một thể, thiên long hồn toàn bộ thực thể hóa, đem tât cả năng lượng dung nhập vào độc long giáp.

Công kích như vậy dù có gặp phải cường giả hoang chi cảnh cũng có thể chống đỡ vài hiệp. Nhưng khi vật mơ hồ kia lắc một cái, công kích của đám Cửu Võ, Chiến Thần uy lực tựa băng khối vỡ nát, thân thể bay ra bốn phương tám hướng, miệng hộc máu không ngừng.

Chỉ lắc một cái mọi người lại bị trọng thương.

Dù như vậy thì Tiểu Hắc vẫn không ra tay, chỉ nhìn vật mơ hồ, như là đang nhớ lại. Vật mơ hồ cũng nhìn Tiểu Hắc, cho người cảm giác nó mờ mịt và cảnh giác, cũng vì vậy mà vật mơ hồ mới mặc kệ đám Thường Danh Ca, thậm chí không nuốt đi thứ cuối cùng của Diệp Thương Minh.

Nhân diệp này Thường Danh Ca đi đến trước mặt Diệp Thương Minh, dùng hết sức mạnh và tình cảm kêu lên:

- Cha!

Diệp Thương Minh chảy lệ, khóe mắt một giọt lệ lóng lánh chảy dọc gò má. Diệp Thương Minh rất muốn kêu một tiếng, vui vẻ đáp lại, muốn sờ mặt nhi tử, muốn nói rất nhiều lời với gã nhưng Diệp Thương Minh không làm được. Chỉ hành động rơi lệ đã khiến Diệp Thương Minh thấy cực kỳ thống khổ.

Mắt ướt nước, trong đáy mắt Diệp Thương Minh tràn đầy quyết tuyệt.

Tiểu Hắc còn đang giằng co với vật mơ hồ, một bên khác tâm tình Tiêu Tử Chân vô cùng khủng hoảng. Tiêu Tử Chân không nghe thấy tiếng *Ong!* mà ngược lại cảm giác mặt đất cùng Cửu U kêu gọi chấn động, dự tiệu có kẻ tìm đến thứ nó rồi.

Tiêu Tử Chân lòng hoảng hốt ngược lại bình tĩnh. Tiêu Tử Chân nghĩ mấy người chạy đi không ai lợi hại, những kẻ đó căn bản không phải đối thủ của thứ kia, cho dù là nàng cũng không được. Tuy nhiên, Tiêu Tử Chân có bí quyết kiềm chế thứ đó.

Tiêu Tử Chân đang yên bụng thì trong thức hải bỗng hiện ra tình cảnh một con thỏ duỗi người, ngây ra đứng yên tại chỗ. Mãi đến khi trọng kiếm chém tới trước mặt nàng mới bình tĩnh trở lại, nhưng bình tĩnh rồi thì Tiêu Tử Chân biến thành một người khác.

Tiêu Tử Chân mứt đỏ rực, giương nanh múa vuốt, tóc rối xù, người cũng xảy ra biến đổi. Có biến lớn, biến nhỏ, từ xa nhìn lại biến hóa như là một đóa hoa.

Vẫn còn đang biến.

Có thanh âm vang vọng.

- Đó là ta, là ta, không cho phép ai đụng vào, nếu ai đụng thì ta phải khiến người đó chết!

Tiêu Tử Chân toát ra khí thế kỳ quái đậm đặc, hơi giống ‘Hoa tàn đạo’ nhưng lại có điều khác. Sở Nam cảm giác được, nheo mắt, biến đổi của Tiêu Tử Chân đúng là khiến thực lực bạo tăng, nhưng nàng phải trả cái giá rất lớn.

Sở Nam bỗng nhìn chằm chằm trong lòng bàn tay huyết nguyệt, nói:

- Hơi thở đó cũng không giống bình thường, ngươi có hứng thú không? Nếu có thì ta giúp ngươi kiếm một chút đến.

- Tốt thôi.

Cửu U Phủ Chủ động tâm, mặt khác cũng muốn mượn điều này phân tán Sở Nam.

Sở Nam hiểu ý đồ của Cửu U Phủ Chủ, cười nói:

- Thâu thiên hoán nhật!
Bình Luận (0)
Comment