Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2095

Sở Nam càng nghĩ càng cảm thấy trong đó huyền cơ cực lớn, nhưng cố tình thực lực hiện tại của hắn tiếp xúc tin tức chưa đủ hóa giải. Sở Nam chỉ đặt ra các vấn đề như:

- Cuộn tranh chữ ‘đạo’ là ai để lại? Tại sao ở trong Đạo Lâu? Huyết ngục bí cảnh, đạo lâu, Sở gia tam sư tổ, mấy thứ này bên trong chắc chắn là có liên hệ gì. Đáng tiếc không có Thủy Tinh Quan, nếu không thì chắc là lúc cho ta biết.

Kỳ ngộ lần này cho Sở Nam được ích lợi nhiều, hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa âm dương. Bây giờ nếu Sở Nam lại thi triển "Âm dương trao đổi" thì dễ như trở bàn tay, cực kỳ nhẹ nhàng. Còn có cường đại vật chất khí tức thì Sở Nam đã không kinh ngạc, bởi vì hắn thói quen.

Được lợi ích không chỉ mình Sở Nam, còn có Tiểu Trận, Trọng Kiếm vân vân. Hai linh hồn kia càng thêm sốn động, Sở Nam nhìn Tiểu Nữ Hài Nhi, có cảm giác "Tiểu Nữ Hài Nhi sắp tỉnh rồi."

Tiểu Hắc ngủ say dưới mặt đất, lúc thế giới trong người biến đổi thì nó có mở mắt ra, nhưng không hoàn toàn tỉnh lại, nó lại lần nữa đã ngủ say, hiển nhiên Tiểu Hắc đã có năng lượng cần thiết cho lần ngủ say tiếp theo.

- Nếu lấy thực lực hiện tại thi triển Hỗn Loạn Càn Khôn thì không biết có thể thoát khỏi dòng sông thời gian không, sư bá có nhận được không.

Sở Nam suy nghĩ, lại nghĩ tới:

- Tiểu Hắc mở cuộn tranh chữ ‘đạo’ xuất hiện là trụ chắc liên quan đến thời gian. Ta mở là tam sinh vạn vật, bên trong không chỉ là thời gian, còn có...

Nói đến đây Sở Nam nghĩ tới một vòng, dường như có rất nhiều điều muốn nói lại nói không ra lời, đành gác lại.

Sở Nam dịu giọng hỏi Thiên Nhiên:

- Thiên Nhiên, có khỏe không?

- Không sao.

Thiên Nhiên vẫn là bộ dạng trước đó, mặt không thể che giấu niềm hạnh phúc. Sở Nam ôm Thiên Nhiên, hai người thủ thỉ một lúc.

Thiên Nhiên nói:

- Ra ngoài xem Cấm Vụ đi.

- Muốn cứu hắn sao?

- Tuy rằng hắn tính kế độc ác nhưng vừa lúc thành toàn ta, còn cho chúng ta đại kỳ ngộ, có thể cứu hắn được thì cứu. Nhưng chủ yếu là ngươi không thể bị thương, xảy ra chuyện gì.

Sở Nam nói:

- Tốt, nghe lời nàng.

Sở Nam thu lại bình chướng, hai người xuất hiện trong cấm vú đậm đặc. Cấm Vụ kiềm không được run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Nhiên.

Cấm Vụ giật mình kêu lên:

- Hoang chi cảnh, ngươi thế nhưng trực tiếp từ võ tổ tiến nhập hoang chi cảnh!

Cấm Vụ giật mình ánh mắt nhìn hướng Sở Nam, hắn cũng nhìn lại gã. Cấm Vụ mới nhìn Sở Nam, con mắt gã ngưng tụ ra bị đánh tan, có tiếng hét thảm vang lên, khó khăn lắm mới bình ổn lại.

Cấm Vụ không cam lòng hỏi:

- Sở Nam, bây giờ ngươi đến cảnh giới gì? Thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào? Ngươi có thể nói cho ta biết không?

- Không bằng ngươi thử xem?

- Không!

Cấm Vụ lập tức phủ định, gã căn bản nhìn không thấu Sở Nam. Cấm Vụ chỉ cảm thấy Sở Nam rất nguy hiểm rất nguy hiểm, dù là lúc gã ở đỉnh cao chưa chắc làm gì được hắn. Đương nhiên Cấm Vụ sẽ không ngu đi thử, nhưng gã không cam lòng.

Cấm Vụ ngẫm nghĩ, hỏi:

- Hãy nói cho ta nghe là được.

- Có thể.

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật, bất quá, ta nói cho ngươi thì sẽ không cứu ngươi. Ngươi lựa chọn ta nói cho nghe? Hay là tuyển chọn ta cứu ngươi?

Cấm Vụ nghe thấy ngây ra, kích động hỏi:

- Cứu, đương nhiên là cứu?

- Nói đi, làm sao cứu ngươi?

- Rất đơn giản, trước tiên hủy Vụ Cấm Hải, sau đó đánh nát dây xích trói người ta là sẽ cứu được ta.

- Dây xích?

- Bây giờ ta không nói rõ được, chờ ngươi hủy Vụ Cấm Hải rồi liền hiểu.

Sở Nam nói:

- Cũng được.

Sở Nam ngoái đầu nhìn Thiên Nhiên:

- Có đi thế giới trong người của ta không?

Sở Nam sợ ra ngoài ý muốn nên mới hỏi câu này.

Thiên Nhiên lắc đầu, khẽ cười nói:

- Ta cùng ngươi.

- Được.

Sở Nam mang Thiên Nhiên vào không trung, sau đó khiến Cấm Vụ núp đi, nếu bị lan đến thì đừng trách hắn. Cấm Vụ nghiêm túc, nhớ tới Sở Nam khủng bố, nhanh như chớp biến mất không còn bóng dáng.

Trên bầu trời, Sở Nam dò xét Vụ Cấm Hải một lần, so sánh với đất hung man. Sở Nam vận chuyển hai mươi bốn khối vô danh lệnh bài đại biểu trung tâm, trong thời gian ngắn sau hét to:

- Thiên địa Càn Khôn!

Một đấm đánh ra, Vụ Cấm Hải nổ tung, cây cối, ma thú, vân vân ở bên trong đều thành tro bụi. Vụ Cấm Hải có thể trói Cấm Vụ lâu như vậy thì tự nhiên là có cấm chế. Nhưng dưới uy lực mạnh mẽ thiên địa Càn Khôn của Sở Nam thì trở thành ảo ảnh.

Chỉ ba giây sau Vụ Cấm Hải sáng tỏ, Sở Nam đánh nát nó xong phát hiện bên dưới là một mảnh biển rộng, đưa mắt nhìn hỉa vực liên thông đất cực tây.

tỏa hải không bình bí cảnh ngăn cách hai bên đã bị đại chiến của đám Sở Nam phá hủy, vì vậy biển lan tràn tới đây. Sở Nam chuyển đổi ý nghĩ liền hiểu, lại nhìn, nơi bị Vụ Cấm Hải chiếm lấy xuất hiện một vòng xoáy lớn, chính giữa vòng xoáy là cấm vụ dày đặc.

- Đi, chúng ta đi.

Sở Nam nắm tay Thiên Nhiên đi vào chính giữa vòng xoáy.

Sở Nam tiến vào giữa vòng xoáy, thuận miệng nói:

- Định!

Không chỉ vòng xoáy bị Sở Nam định, hải vực rộng lớn xung quanh nó cũng đứng lặng. Giờ phút này nước biển hiện ra cảnh tượng tương đương đồ sộ. Hai người Sở Nam tới đáy vòng xoáy.

Bên dưới vòng xoáy có một thân thể to lớn, bị mười ba dây xực rực rỡ ánh vàng cột lại.

Cấm Vụ ngưng tụ, ở bên cạnh nói:

- Chính là những dây xích này khiến ta không thể nhúc nhích. Lúc trước ta muốn ngươi có thể phá toái hư không rồi mới đến cứu ta chính là bởi vì ngươi có thể phá toái hư không, bứt đứt dây xích này được.

- Ngươi tốn công khiến ta tu luyện phù thuật là vì cậy?

- Bởi vì những dây xích này dùng phù thuật rèn luyện, trong đó có trận pháp. Nếu không hiểu trận pháp thì khi phá sẽ rất tốn sức. Những dây xích này không thể bứt từng cái mà cùng nhau đánh gãy hết, như vậy ta mới thoát ra được.

- Phù trận, hơi thú vị.

Cấm Vụ mừng rỡ nói:

- Ngươi cũng biết phù trận?

Sở Nam lạnh nhạt nói:

- Tình cờ nghiên cứu qua một hai, cho ta đủ thời gian thì không cần dùng năng lượng cũng có thể phá nó.

- Vậy thì quá tốt, Sở công tử, nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài, chắc chắn ta sẽ tạ ơn hậu hĩnh!

Hy vọng thoát thân ngay trước mắt, chuyện gì Cấm Vụ cũng rộng rãi.

Sở Nam lắc đầu nói:

- Cứu ngươi cũng có thể, nhưng tốt nhất là ngươi hãy giải quyết mấy nghi hoặc của ta.

- Mời công tử nói.

- Thứ nhất, nếu ngươi có thân thể thì không đến bất đắc dĩ chắc ngươi không chiếm thân thể của ta. Ban đầu ý đồ của ngươi với ta là gì? Và nếu ngươi có thể phân hưởng cơ thể Thiên Nhiên ra ngoài thì tại sao không chọn người khác?

Nghe Sở Nam hỏi, Cấm Vụ ngơ ngác, thầm suy tính nên trảl ời thế nào. Cấm Vụ nghĩ nửa ngày, nhớ tới lúc trước Sở Nam cho một cơ hội duy nhất. Có vết xe đổ, Cấm Vụ không dám nói dối, để tránh chọc giạn Sở Nam, nếu hắn lại phất tay áo bỏ đi, vyạa thì gã thật sự thảm.
Bình Luận (0)
Comment