Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 224

Trong đêm tối.

Một tia hỏa diễm màu tím rực rỡ, thiêu đốt phía dưới Hỗn Nguyên luyện khí lô, rõ ràng là Cực Dương Chân Hỏa, cả vùng núi rừng rét lạnh, cũng trở nên ấm áp.

Thiết Thương Hùng cấp bảy thấy hỏa diễm màu tím, mắt lộ vẻ sợ hãi, Ma thú như Thiết Thương Hùng trời sinh vốn có tâm lí sợ lửa, bởi vậy, Thiết Thương Hùng đối với Sở Nam không chỉ đơn giản là hoàn toàn tâm phục khẩu phục, đoán chừng sau này, Sở Nam cho nó đi một bước, nó cũng không dám đi nửa bước.

Lão đầu ở trong chỗ tối, liên tục kinh ngạc, “Không chỉ có Hỏa thuộc tính, ngọn lửa này còn là Cực Dương chân hỏa, Bắc Tề Quốc từ lúc nào đã sản sinh ra một tên quái thai vậy chứ? Nếu tin tức này bị truyền đi hoàn toàn, kết quả… thật không dám tưởng tượng nữa…

Lúc trước, khi Tử Mộng Nhân chế luyện trọng kiếm, trong mơ hồ đã đoán rằng tên ngốc có thể xuất ra Cực Dương chân hỏa, vì thế cho nên cũng không quá bất ngờ.

Sở Nam thì hết sức chăm chú luyện khí, bất luận thế nào thì đây cũng là pháp bảo đầu tiên mà hắn luyện chế, nói chung ý nghĩa không hề tầm thường; hơn nữa, mạng che mặt này là luyện cho Tử Mộng Nhân.

Tâm Luyện quyết chỉ có tầng thứ nhất, vì thế Sở Nam chỉ có thể dung luyện một ít tài liệu, cũng may nguyên lực của Sở Nam không thiếu hụt, Hỏa hệ Thú hạch trên người cũng không ít, nên có thể chèo chống được.

- Tên ngốc, chờ chúng ta trở về, mang theo Tụ Linh trận cỡ lớn, Hỏa diễm phẩm giai tuyệt đối có thể đạt tới Tịch Diệt chi hỏa, chúng ta thu thập thêm một ít tài liệu, như Thiên Vẫn Thiết gì đó, đến lúc đấy có thể chế luyện lại trọng kiếm của ngươi một lần nữa, với trọng lượng của trọng kiếm bây giờ, khẳng định ngươi cầm thấy nhẹ rồi.

Tử Mộng Nhân trầm tư nói:

- Nhưng, trọng kiếm này có viên đá quái dị kia, cũng không biết luyện lại thì sẽ như thế nào? Nếu như có thể nghĩ ra cách để dẫn phát Bạch hỏa trong địa mạch, vậy thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả.

Lời nói này của Tử Mộng Nhân, tất cả đều là nghĩ cho Sở Nam, trong lòng Sở Nam rất cảm động, lại nhìn vào những tài liệu mà hắn dùng để luyện mạng che mặt cho Tử Mộng Nhân trông rất bình thường, hắn bèn nói:

- Mộng Nhi, nghe nói có một loại Thiên tài địa bảo, gọi là Băng Ngọc tàm ti?

- Ừ, Băng Ngọc tàm ti rất dẻo dai, đến hạ phẩm linh khí cũng chém không đứt, nó thuộc tính hàn băng, quan trọng nhất là, Băng Ngọc tàm ti dùng để luyện pháp bảo, thì đều rất rất đẹp. Ý, tên ngốc, sao mà ngươi biết được vậy? Ngươi muốn dùng Băng Ngọc tàm ti làm gì? Băng Ngọc tàm ti thì lại không thích hợp với Trọng kiếm…

- Sau này ta sẽ dùng Băng Ngọc tàm ti chế luyện mạng che mặt cho ngươi.

- Tên ngốc...

Con mắt của Tử Mộng Nhân, sáng long lanh, cảm động nói:

- Ngươi thật tốt…

Trong lòng Sở Nam thở dài một tiếng.

Vừa nói chuyện, Sở Nam vừa dung luyện tất cả tài liệu lại một lần, cũng đem chế luyện lại mặt nạ bảo hộ, tiếp đó tạo hình, sau đó thì làm màu, liễm hoa…

- Nếu dùng hỏa diễm của Tịch Diệt chi hỏa thì phẩm giai của mạng che mặt này sẽ cao hơn nhiều.

Sở Nam nghĩ:

- Với cường độ thân thể hiện nay, mới chỉ có thể tiếp nhận được sự tôi luyện của Tịch Diệt chi hỏa, ít nhất cũng không bị thiêu thành tro tàn, hóa thành hư vô ngay…”

- Chỉ có điều không biết đi đâu tìm Tịch Diệt chi hỏa thôi, nếu Phong lão đầu sư phụ còn bên cạnh, tôi luyện Tịch diệt chi hỏa cũng không cần phải lo lắng, còn có Huyền âm chi thủy; không biết năm vị sư phụ, còn sống hay đã chết, nếu còn sống thì đang ở đâu…

Thầm nhủ trong lòng, trong đầu Sở Nam đột nhiên hiện lên một luồng linh quang:

- Sao không dùng Tụ Linh trận để tạo thành Tịch Diệt chi hỏa, sau đó tôi luyện? Chỉ có điều vẫn còn một vấn đề, Tụ Linh trận này cũng cần có Cực Dương Chân Hỏa duy trì, mà tìm người có thể phóng ra Cực Dương chân hỏa không phải khó tìm, nhưng đây là bí mật của mình, cần có người đáng tin cậy nhất.

- Nếu đem trận pháp bố trí trên người mình, vừa vận chuyển nguyên lực kích phát Cực Dương Chân Hỏa, vừa tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa, thì tốt rồi.

Sở Nam nghĩ như vậy, con mắt sáng ngời, lẩm bẩm trong miệng:

- Để bố trí trận pháp trên người mình, để bố trí trận pháp trên người mình…

- Khởi động Tụ Linh trận, thứ cần đến là nguyên lực, nếu mình ở bên trong, đem nguyên lực bố trí phân tán theo trận pháp của Tụ Linh trận, kích phát Tụ Linh trận, liệu có thể đạt đến hiệu quả tăng lên một cấp không?

Sở Nam bị suy nghĩ to gan cực kì của mình làm cho ngây người, thầm nghĩ:

- Nhưng, cho dù là có thể, đoán chừng ngay thời khắc bày bố trận pháp thành công, cũng là thời khắc thần hồn câu diệt, bị Tịch Diệt chi hỏa đốt cháy từ bên trong cơ thể…

Nghĩ đến đây, Sở Nam nghĩ đi nghĩ lại, nhưng đều không khống chế nổi ý niệm trong lòng:

- Trừ phi…trừ phi… cường độ thân thể, đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng được.

Sở Nam áp chế suy nghĩ này xuống, chuyên tâm luyện chế mạng che mặt, nghĩ đến vệt sẹo trên mặt Tử Mộng Nhân…

Một hồi lâu sau, mạng che mặt đã luyện gần xong, không có tình huống kinh thiên động địa nào xuất hiện, cũng phải chỉ dùng tầng thứ nhất của “Tâm Luyện quyết, là có thể luyện ra pháp bảo cấp bậc Linh Khí hay thậm chí là Tông Khí gì.

Thứ Sở Nam luyện ra là Chân Khí trung phẩm, mà trung phẩm này, phần lớn là công lao của Hỗn Nguyên luyện khí lô, nếu không phải có Hỗn Nguyên luyện khí lô, Sở Nam tin chắc mạng che mặt mà hắn luyện thành, cũng chỉ là Chân Khí hạ phẩm mà thôi.

Nếu không xét đến năng lực đặc biệt, thì cái mạng che mặt này rất tinh xảo, mặc dù không xa hoa, nhưng cũng rất khéo léo đẹp đẽ, cái này là do Sở Nam dùng tâm ý luyện chế thành.

Tử Mộng Nhân thấy mạng che mặt, mới nhìn đã thích, liền dùng nó ngay, mạng che mặt màu đỏ trong bầu trời đêm không gió mà động:

- Tên ngốc, trông được không?

- Được.

- Đẹp không?

- Đẹp.

- Ta cũng cảm thấy là rất đẹp, tên ngốc, cám ơn ngươi…

- Mộng Nhi…

Sở Nam muốn nói kẻ hại nàng phải dùng mạng che mặt che đậy dung nhan tuyệt mĩ, chính là hắn, nhưng lời của hắn nói đến đây, thì bỗng dừng lại, bởi vì Tử Mộng Nhân nhấc mạng che mặt lên, hôn hắn một cái đầy bất ngờ.

Con mắt Sở Nam mở trừng trừng, dù Tử Mộng Nhân gan lớn thì vẻ mặt cũng đầy thẹn thùng, nhanh chóng thả mạng che mặt xuống, che lại hai má đang ửng hồng.

- Tên ngốc...

- Ừ.

Sở Nam vẫn chưa lấy lại được tinh thần, tim vẫn đập từng hồi từng hồi thình thịch, mặc dù hắn đã kinh qua những chuyện còn hơn cả “hôn”, nhưng trong tình huống bị trúng hợp hoan độc lúc đó, đầu óc liền trở nên mơ hồ, đến cả hắn cũng không còn biết cảm giác gì nữa.

Nhưng cái hôn này, lại…

- Sau này mạng che mặt này, trừ ngươi ra, sẽ không ai được nhấc nó lên.

Tử Mộng Nhân nói đầy sâu kín, tràn ngập tình ý.

- Được.

Sở Nam thuận miệng trả lời, nhưng nói xong, hắn mới giật mình tỉnh lại, chợt hiểu ra, hắn rốt cuộc đã nói gì, hắn há hốc miệng, muốn giải thích, muốn nói một chuyện, nhưng cả buổi trời, đầu lưỡi đơ ra không thốt được chữ nào.

Một đêm không nói lời nào, trong lòng Sở Nam, mãi không thể nào bình tĩnh được.

Ngày tiếp theo, Tử Mộng Nhân với bộ dạng như thể không hề có chuyện gì xảy ra, mang mạng che mặt vào, vui vẻ nhảy nhót, đi về phía thành trấn.

Còn đám võ giả đến thành Sơn Hải biết được Lâm Vân đã rời khỏi, thì liền đuổi theo dấu chân của Sở Nam, đuổi theo liên tục, đến nơi trước dừng chân gần nhất, thì hắn cũng đã đi khỏi…

Đối với chuyện này, Sở Nam hoàn toàn không biết gì.
Bình Luận (0)
Comment