Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 232

- Dừng tay.

Nam Thiếu Hồng hét lên.

Như một mũi tên đã ở trên dây, Sở Nam làm sao có thể dừng tay? Khỏi phải nói hai chữ do Nam Thiếu Hồng hô lên, ngay cả Thiên Vương lão tử kêu lên, Sở Nam cũng không dừng tay.

Một cước của Sở Nam, ẩn chứa tám ngàn cân lực.

Tám ngàn cân lực, đá vào trên bụng Vân Phỉ Phỉ, Vân Phỉ Phỉ liền trực tiếp trở thành đống cát, vừa vặn rơi vào bên người Nam Thiếu Hồng.

Nam Thiếu Hồng trông thấy Vân Phỉ Phỉ hoa dung thất sắc, quay đầu cắn răng nói:

- Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận.

- Ngươi không phải đã nói, nắm tay người nào lớn, người đó có đạo lý sao?

Sở Nam đứng tại trước mặt Nam Thiếu Hồng, lạnh giọng nói:

- Ngươi yên tâm, nàng sẽ không chết đâu, ngày sau sẽ có người tới lấy mạng của nàng.

- Ở trước mặt ta, quả đấm của ngươi là lớn, thế nhưng mà tại trước mặt cha ta, ngươi cho rằng quả đấm của ngươi cũng rất lớn sao? Hơn nữa ngươi cho rằng Tam Thanh môn chỉ là một cái môn phái bất nhập lưu sao?

Nam Thiếu Hồng càng nói chuyện càng nhanh, nhưng cũng không đến mức nói cà lăm.

- Ah, tốt, ta cho ngươi cơ hội, đi tìm cha ngươi đến đây, đi đem người Tam Thanh môn cùng đến, thuận tiện lại đem tất cả người sau lưng Tam Thanh môn đến, hết thảy tìm đến, nhìn xem ai mới là đạo lý.

Sở Nam lời nói này rất cuồng vọng, bởi vì trong lòng hắn còn đang tức giận, thừa dịp hung hăng càn quấy, hắn nói lời cuồng vọng, có biết tự lượng sức mình hay không, hắn cũng không để ý.

Muốn hung hăng càn quấy, dứt khoát phải hung hăng càn quấy đến cùng, muốn cuồng vọng thì càng cuồng vọng đến long trời lỡ đất.

Sở Nam sinh ra đã bị người đứt đoạn kinh mạch, cuộc sống của hắn tràn đầy trông gai, mà hắn lại cẩn thận từng li từng tí, lại cố nén giận, chẳng lẽ quãng đường trông gai kia cũng theo hắn sao?

- Lăn ra ngay khỏi chỗ này, ta chờ các ngươi, chờ các ngươi đến đây.

Sở Nam nhìn đám Tam Thanh môn đệ tử rống lên, những người kia trên mặt đều kinh hoảng nhìn Sở Nam, không dám nói cái gì nữa, lúc này đều nhịn đau, vịn lấy Nam Thiếu Hồng, Vân Phỉ Phỉ, người Vân gia, hoảng hốt bỏ chạy.

Vân Phỉ Phỉ vẫn còn điên cuồng.

- Ta sẽ đã lấy mạng của ngươi, cả nhà của ngươi đều sẽ vì ngươi hôm nay mà trả giá thật nhiều.

Nghe nói như thế, Sở Nam có một cổ xúc động, muốn trực tiếp đem nàng giết chết tại chỗ.

Cuối cùng, Sở Nam không có ra tay, quay người nhìn Vân Phỉ Phỉ nói ra:

- Nếu như ngươi giết không được nàng, để cho ta tới giết.

- Ta biết rồi, ta nhất định sẽ báo thù cho cha mẹ. Vì mười tám đầu oan hồn mà đòi công đạo. ta sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu.

Vũ Hạo cũng ngửa mặt lên trời rống to.

Trong tiếng hô, còn truyền đến lời nói của Nam Thiếu Hồng, Nam Thiếu Hồng quát ba chữ:

- Ngươi chờ đấy.

Sở Nam không có trả lời, mà là quay đầu lại, nhìn tên thanh niên lãnh khốc, tên thanh niên lãnh khốc này có con mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào Sở Nam, hỏi:

- Ngươi hóa trang, cũng không cao minh.

- Trong mắt ta, cái này là cao minh nhất đấy.

Sở Nam tự nhiên không phải nói đến kỹ thuật hóa trang, mà là nói đến người hóa trang.

Lãnh khốc thanh niên sững sờ, hiển nhiên nghe không có hiểu những lời này, lại mở miệng hỏi:

- Ngươi gọi là Lâm Vân?

- Ngươi muốn khiêu chiến ta sao?

ánh mắt của Sở Nam, so với thanh niên lãnh khốc, càng là sắc bén, mà trong đó có nhiều thêm vài phần Bá Đạo.

Lãnh khốc thanh niên vẫn không nói gì, lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn.

- Khá lắm, tiểu tử cuồng vọng, ngươi cho rằng ngươi ở tiềm hoàng bảng xếp thứ chín, là khi dễ một ít Đại Vũ Sư võ giả được sao?

Những lời này, lại làm cho nghiều người kinh hô lên, đáng tiếc Nam Thiếu Hồng, Vân Phỉ Phỉ không nghe được.

Người nọ bước lên khí thế mười phần, toàn thân xương cốt giòn vang, vừa cười mỉa mai vừa nói:

- Lâm Vân, hôm nay ta muốn khiêu chiến ngươi, gỡ cổ trên đầu người xuống, tên của ta gọi...

Đáng tiếc, người này còn chưa đem tên của hắn nói ra, thì có một cái nắm đấm màu vàng như lưu tinh, hướng hắn bay tới, ánh mắt của hắn vẫn còn không kịp biến hóa, hô hấp cũng chưa dồn dập, lại càng không có phản ứng gì, nắm đấm màu vàng đã đập vào trên lồng ngực của hắn.

Không có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, càng không có tiếng nổ mạnh ầm ầm, lồng ngực của hắn, cũng không có lõm xuống, nhưng lồng ngực của hắn xuất hiện một cái lỗ máu, máu tươi chảy ra như suối, từ chỗ ngực, phun bắn tung toé ra hơn mười thước.

Tại lúc tánh mạng tiêu tán, hắn mới hồi phục tinh thần lại, hắn lcs này mới hiểu được, đã xảy ra chuyện gì, trong ý thức của hắn, hắn muốn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra bảo kiếm, đâm cho tên tiềm hoàng bảng thứ chín Lâm Vân một cái thủng ngực.

Nhưng ý thức cùng sự thật, còn cách xa vạn dặm, cánh tay của hắn trầm xuống, con mắt của hắn cũng không còn ánh sáng, nhưng có thể trong lỗ tai của hắn, còn truyền đến thanh âm.

- Danh tự một người chết, ta cũng không có hứng thú biết rõ, cũng không cần biết rõ, muốn lấy đầu trên cổ ta, trước hết chuẩn bị vứt bỏ tánh mạng mình. Ngoài ra, ngươi quá yếu, căn bản không có tư cách để cho ta tôi luyện.

Cái hình ảnh này, như là đột nhiên từ trên trời giáng xuống vậy, cũng không nhìn thấy được, chờ khi mọi người nhìn rõ ràng chuyện gì xảy ra, lập tức kinh hô.

- Tiềm hoàng bảng thứ năm mươi, Tôn Trọng, không ngờ bị một quyền đánh chết như vậy.

Tất cả mọi người trợn mắt kinh ngạc, bọn hắn trong lòng đều thấy một quyền Sở Nam có thể đánh chết tiềm hoàng bảng thứ năm mươi, tìm được lý do, ví dụ như Sở Nam là đánh lén, ví dụ như Sở Nam trên tay còn đeo pháp bảo vân...vân, cũng đều cố gắng lấy ra lý do.

Tên thanh niên lãnh khốc cùng Sở Nam nói chuyện, lông mày nhíu lại, chăm chú nhìn, hắn minh bạch, một quyền này, đừng nói là xuất kỳ bất ý, dù toàn bộ tinh thần đề phòng, lại để cho hắn chuẩn bị hoàn toàn khí lực, một quyền này vẫn đánh xuyên qua bộ ngực của hắn.

Lúc này trong ánh mắt Tôn trọng, cũng không còn một tia sáng, ngã trên mặt đất, đã chết không thể chết được nữa.

Một người vừa chết, mà tên Tôn Trọng này bị chết quá biệt khuất, hắn một chiêu không phóng ra được, ngay cả danh tự đều không có báo được ra, đã thần hồn câu diệt, từ đó về sau, trên tiềm hoàng bảng, rốt cuộc xóa tên Tôn Trọng rồi.

Tất cả, Sở Nam đều không để ý đến, ánh mắt của hắn nhìn về phía ba mươi người, giơ cánh tay lên, tùy ý chỉ vào một người chính giữa, lạnh giọng nói ra:

- Ngươi cũng là tới khiêu chiến ta sao? Ngươi cũng là tới lấy đầu trên cổ ta sao?

Người bị chỉ kia lập tức có chút nghẹn lời, nói:

- Ta chỉ là muốn cùng ngươi luận bàn một chút, không có nghĩ lấy đầu trên cổ ngươi..

Có vết xe đổ trước, ai còn dám nói lấy đầu trên cổ mà nói ra?

Mà Sở Nam, lại chỉ người kế tiếp, lạnh giọng quát hỏi:

- Ngươi cũng là tới khiêu chiến hay sao?
Bình Luận (0)
Comment