Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 250

- Các ngươi, còn muốn chiến không?

Sở Nam với phong thái đẫm huyết, lạnh lùng nói, ngay cả âm thanh phát ra cũng giống như bị nhiễm huyết, từ sát khí mà tạo thành.

Sắc mặt của Vương trưởng lão và Tùy trưởng lão lúc này còn tái nhợt hơn so với màu trắng của tang phục.

Bọn hắn còn dám chiến sao?

Nhìn thấy Sở Nam dũng mãnh đáng sợ như vậy, hai quyền đánh chết hai tên Võ Quân, lại hai kiếm chém chết hai tên Võ Quân nữa, trong đó còn có môn chủ Nam Bá Thiên của Tam Thanh môn.

Đừng nói là hai tên trưởng lão này, ngay cả Tả Cửu và Vi Ly đối mặt với Sở Nam cũng không có lòng tin tái chiến.

Vương trưởng lão và Tùy trưởng lão toàn thân run rẩy, không chỉ thân thể mà ngay cả xương cốt, linh hồn, thậm chí cả võ đạo chi tâm cũng run rẩy, cảm giác run rẩy khiến tất cả sụp đổ.

Sở Nam lại bước ra một bước, quát:

- Giết!

Chữ “Giết” vừa dứt thì hai tên trưởng lão không ngờ theo phản xạ quỳ rạp xuống đất, mà hai người Vi Ly và Tả Cửu cũng theo lệnh hành sự, thương đâm kiếm trảm xuống.

Trong lúc tâm thần của hai tên trưởng lão sơ suất, lúc trước không phải là đối thủ của Vi Ly và Tả Cửu, bây giờ lại càng không phải, “Thương Phá” vừa xuất, một thương đã đâm chết Vương trưởng lão, mà Ly Hỏa Kiếm do Tả Cửu chém xuống cũng đem Tùy trưởng lão xẻ thành hai nửa.

Nhìn thấy hai người kia chết, đám người còn lại không còn tạo thành uy hiếp gì, Sở Nam mới ngã xuống đất.

- Tên ngốc….

Tử Mộng Nhân vội vàng chạy đến.

Tả Cửu hướng về phía bên cạnh phân phó hai mươi tên đệ tử Thần Khí Phái:

- Bắt đám người Tam Thanh môn lại, một tên cũng không bỏ sót.

- Rõ!

Hai mươi tên đệ tử sĩ khí đầy đủ, chiến ý đang dâng cao lập tức hét vang, vốn ba mươi tên đệ tử Tam Thanh môn đang muốn giết chết những võ giả đang quan chiến đã sớm hoảng loạn, muốn cướp đường bỏ chạy, đáng tiếc lại bị lửa giận ngút trời của đám vỏ giả ngăn cản.

Những võ giả vây xem mặc dù võ lực không cao, nhưng lại hơn ở phần đông, bây giờ chỉ việc ngăn cản, còn lại sẽ do đám đệ tử Thần Khí Phái giải quyết.

- Tên ngốc….

Tử Mộng Nhân nhìn Sở Nam toàn thân chảy máu, lòng đau đớn không thôi, đem toàn bộ đan dược trong nhẫn trữ vật đổ vào miệng Sở Nam, Tả Cửu cũng vội vàng móc ra tất cả đan dược, vị Lâm sư đệ này nhất định không thể xảy ra chuyện, có thể dựa vào thực lực sát tử bốn tên Võ Quân, bất kể là Võ Quân cao cấp nào cũng tuyệt đối không thể có được chiến lực như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần Đại hội giao lưu này tại Thiên Nhất Tông, Lâm sư đệ nhất định có thể đoạt được hạng nhất, đến khi đó, Thần Khí Phái nhất định thu được không ít chỗ tốt.

Vi Ly cũng lấy đan dược tùy thân ra, ngay cả viên Ly Tử đan bảo mệnh cũng lấy ra, hắn chân chính bội phục những hán tử như Lâm Vân, lúc khổ chiến còn có thể phát ra sát uy như thế, xứng đáng là đệ nhất nhân một trăm năm qua, cho dù là Ngạo Vô Thường xếp hạng nhất trên Tiềm Hoàng bảng cũng không đạt đến cảnh giới này.

Sau trận chiến này, xếp hạng trên Tiềm Hoàng bảng, danh tiếng của Lâm Vân sợ rằng một đường trùng thiên, leo lên hạng nhất trên Tiềm Hoàng bảng.

Trong mắt Tử Mộng Nhân đầy lệ, tình trạng Sở Nam lúc này rõ ràng là trọng thương đến không thể nặng hơn, không ngờ ngay cả nuốt đan dược cũng không được, Tử Mộng Nhân không hề ngại ngùng, đem đan dược bỏ vào miệng cắn, đợi đến khi dược lực phát huy liền mớm cho Sở Nam.

Tả Cửu chấn kinh, cho dù hắn biết Lâm Vân cùng 1t chạy trốn khỏi Thần Khí Phái thì giữa hai người nhất định có chút gì đó, thế nhưng tuyệt đối không ngờ lại đến mức này, hắn thấy Đại tiểu thư vì Lâm Vân mà hoan hô, vì Lâm Vân bị thương mà đau đớn, hiển nhiên là “tình thâm” vô cùng, trong lòng không khỏi than thở: “Lâm sư đệ quả thật xứng với Đại tiểu thư, không biết Lăng gia….”

Tử Mộng Nhân mặc kệ chuyện này, chỉ một mực mớm dược, hết ngụm này đến ngụm khác tiến vào trong miệng Sở Nam, để dược lực phát huy, Tử Mộng Nhân không hề có cảm giác xấu hổ, cũng không có cảm giác hương diễm khi hai cánh môi chạm nhau, chỉ có kỳ vọng, kỳ vọng Sở Nam bình an vô sự, sớm tỉnh lại.

Trong cơn hôn mê, Sở Nam lạc vào một thế giới “Đau nhức”, mỗi một vị trí trên thân thể đều cực kỳ đau đớn, đau đến nỗi linh hồn cũng chấn động, giống như bị đao cắt, như bị lửa thiêu, hít thở không thông, so với bị Cực Dương Chân Hỏa mà Sở Nam có thể chịu đựng thiêu đốt còn lợi hại hơn gấp trăm lần, loại hít thở không thông này giống như muốn đem ý thức của hắn hủy diệt hoàn toàn.

Sở Nam liều mạng chống cự, hắn không quan tâm đến ý thức đang tiêu tán, hắn biết rõ lúc trước bản thân liều mạng đè ép nguyên lực trong thân thể, ngay cả thân thể cũng không chịu nổi, đã vậy hắn còn sử dụng Khai Thiên thức thứ sáu, bên trong thân thể không chỉ bị tiêu hao sạch mà ngay cả máu tươi cũng bị hao tổn không còn nhiều.

Từng đợt thống khổ ập đến, Sở Nam ở bên trong ý thức liều mạng lẩm bẩm:

- Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, tiếp tục kiên trì, kiên trì….

Đồng thời, bên trong ý thức của Sở Nam cũng xuất hiện một quyển võ quyết, không phải là võ quyết Nghịch Càn Khôn, mà chính là võ quyết Càn Khôn Cửu Chuyển đã được khắc sâu trong đầu.

Dưới tình huống này, Sở Nam cũng không nghĩ nhiều, liền chiếu theo võ quyết đó mà bắt đầu tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển.

Càn Khôn Cửu Chuyển là võ quyết Địa cấp thượng phẩm, Ngũ Hành đều luyện được, có chín quyển, mỗi một quyển đều khiến nguyên lực phát sinh biến hóa.

Hơn nữa, Càn Khôn Cửu Chuyển không giống những võ quyết khác, chỉ chú trọng nguyên lực không chú trong thân thể, Càn Khôn Cửu Chuyển còn có thể trợ giúp cải tạo thân thể, để thích ứng với yêu cầu khi nguyên lực biến đổi sau mỗi một chuyển.

Năm chuyển đầu tiên của Càn Khôn Cửu Chuyển, nhất chuyển da thịt, nhị chuyển tiên huyết, tam chuyển kinh mạch, tứ chuyển cốt cách, ngũ chuyển tạng phủ.

Cũng chính bởi vì thế cho nên Càn Khôn Cửu Chuyển mwois được xưng là Địa cấp thượng phẩm, thậm chí là đặt chân vào cánh cửa Thiên cấp, mà chỉ có sư phụ Ma Đạo Tử thiên tài của hắn mới có thể trước bốn mươi tuổi tiến vào cảnh giới Võ Đế.

Lúc trước thể nội Sở Nam không có kinh mạch, cũng chưa từng nghĩ đến việc tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển, sau này bởi vì luyện thành Mãng Sơn Quyết, liền biết Nghịch Càn Khôn có thể đồng thời tu luyện với võ quyết khác, liền nghĩ đến việc tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển, nhưng sau này bởi vì phát sinh nhiều chuyện nên bỏ quên.

Sở Nam từ từ tu luyện, ngay lúc này, Tử Mộng Nhân vẫn mớm đan dược cho hắn, đan dược vừa vào miệng liền phát huy dược lực, thế nhưng dược lực quá yếu, chỉ trong chốc lát liền bị hút cạn.

Tử Mộng Nhân hết ngụm này đến ngụm khác, vẫn không đủ thỏa mãn.

Sở Nam bây giờ giống như một sa mạc khô khốc, cần một lượng nước lớn mới có thể từ hoang vu trở nên tươi tốt.

Thẳng cho đến lúc Vi Ly dâng lên viên đan dược cuối cùng, lúc tiến vào miệng Sở Nam thì dược lực cường hãn mới bộc phát ra một cỗ nguyên lực khổng lồ.

Chỉ có điều cỗ nguyên lực này không khuếch tán toàn thân Sở Nam, cũng không làm giảm đi thân thể cạn kiệt của hắn, ngược lại ở tại vị trí đan điền của hắn mà xoay tròn, hình thức xoay tròn giống như lốc xoáy.

Sau đó, toàn bộ nguyên lực do đan dược của Tử Mộng Nhân đổ vào đều gia nhập vào đội ngũ xoay tròn.

Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, Sở Nam cảm thấy càng lúc càng đau đớn, Sở Nam thấy không ít ý thức biến mất thì lại càng liều mạng tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển.

Từ phía xa, có tiếng bước chân chỉnh tề truyền tới….
Bình Luận (0)
Comment