Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 289

Thiết Thương Hùng truy sát Tần Võ Vương. Tần Võ Vương chạy trốn tới chỗ Lăng Vi Thiên..

Thiết Thương Hùng thấy vậy vẫn không lui bước, ngược lại còn đem đại sơn ném về phía Lăng Vi Thiên để trả mối thù nhát đâm khi trước.

Nhưng tu vi của Lăng Vi Thiên đã cao tới mức nào, Kim Hồng kiếm vung lên, lập tức đại sơn bi cắt thành hai nửa. Nhìn qua hắn giống như là đang cắt đậu phụ chứ không phải là chém một tòa đại sơn.

Thiết Thương Hùng điên cuồng gầm thét, đem hai mảnh sơn thể ném tới Lăng Vi Thiên. Vẻ mặt Lăng Vi Thiên không chút thay đổi, Kim Hồng kiếm khẽ vung lên, hai mảnh đại sơn bay ngược lại. Vẻ mặt Thiết Thương hùng ngưng trọng, vương hùng chưởng ra muốn cản sơn thể lại.

Nhưng lực lượng sơn thể đã lớn hơn khi bắn đi rất nhiều, Thiết Thương Hùng bị nện bắn lại đằng sau, thân thể rơi xuống mặt đất tạo thành tiếng nổ vang cực lớn, khiến cả mặt đất chấn động.

Thiết Thương Hùng bị đánh xuống mặt đất, máu tươi bắn tung tóe lên không trung.

- Bổn Hùng!

Sở Nam và Tử Mộng Nhân đồng thời hét lên, chạy nhanh về phía Thiết Thương Hùng. Bạch Võ Vương có chút giật mình nhưng cũng không ra tay ngăn cản. Trong mắt hắn, Sở Nam giờ là đèn cạn dầu, tiểu cô nương kia chỉ có tu vi Đại Võ Sư chỉ là hai con kiến mà thôi. Bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát nổi tay hắn.

Hơn nữa, nhìn bộ dạng của chúng là muốn đi cứu con Thiết Thương Hùng kia. Hai tòa sơn thể đè trên người nó không phải hai người này có thể giải quyết. Đến lúc đó, chúng sẽ phải van xin hắn. Hắn liền thu cả hai vào Thiên Nhất tông, như vậy Thiên Nhất tông sẽ lại có thêm một con pháp mã.*

(*Pháp mã: mình để nguyên văn vì không dám khẳng định sau này nó có liên quan gì hay không. Nó đại khái có nghĩa là quân bài bí mật, vũ khí bí mật…)

Mà Lăng Vi Thiên thấy Bạch Võ Vương không nhúc nhích, hắn cũng không dám làm gì. Vừa rồi nhìn hắn bắn ngược sơn thể lại có vẻ rất dễ dàng, nhưng thực tế hắn tiêu hao nguyên lực rất lớn.

Thiết Thương Hùng trọng thương, Tần Võ Vương lập tức thoát khốn, đứng lên, chắp tay với Lăng Vi Thiên, nói:

- Đa tạ Lăng trưởng lão đã ra tay cứu giúp!

- Tiện tay mà thôi!

Bị một con Thiết Thươn Hùng làm cho chật vật như vậy Tần Võ Vương cũng cảm thấy rất mất mặt. Nhưng bây giờ không phải là lúc so đo điều đó, Tần Võ Vương ngẩng đầu nhìn Bạch Võ Vương, ngưng trọng nói:

- Rốt cuộc các hạ là ai?

Nghe vậy, Bạch Võ Vương cười:

- Không ngờ cường đạo Phiêu Vân sơn lại là thế lực của Tần gia. Tần Chính Cao nhà ngươi tâm kế thật sâu a!

- Rốt cục ngươi là ai?

- Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết tứ đại gia tộc sẽ xảy ra thay đổi gì, nhất định là sẽ thú vị lắm đây. Nam Cung gia và Pham gia đã bắt đầu khai chiến…

- Rốt cục mày là thằng nào?

Tần Chính Cao không nhịn được nữa. Hắn đương nhiên hiểu chuyện này truyền ra sẽ có hậu quả gì. Chuyện này không chỉ liên quan tới tứ đại gia tộc, mà còn dính líu tới không ít tông phái.

- Nếu như ngươi không trả lời, chờ trách chúng ta không khách khí!

Tần Chính Cao nói những lời này cũng không phải cuồng vọng. Mặc dù hắn không biết lai lịch người này, hay tu vi của người này cao hơn, nhưng hắn và Lăng Vi Thiên liên thủ thì xác suất bắt giữ người này là rất lớn.

Tần Võ Vương khẳng định Lăng Vi Thiên sẽ ra tay, vì Lăng Vi Thiên cũng không muốn chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài.

Ánh mắt Lăng Vi Thiên sắc bén như kiếm.

Bạch Võ Vương cười lớn một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Nam.

Sở Nam đang điên cuồng hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch, đem thổ nguyên lực dung hợp với lực lượng. Hắn không sử dụng Liệt Nguyên quyền vì lực lược của hắn đã bị hao tổn rất nhiều.

Chỉ thấy Sở Nam xê dịch hai chân, tạo thành thế trung bình tấn, hai tay đặt lên sơn thể.

Thấy vậy, trong mắt Bạch Võ Vương lóe lên tinh quang, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ với tình trạng hiện tại hắn vẫn có thể giơ được sơn thể kia lên?

Hai người Lăng Vi Thiên cũng nhìn chằm chằm vào Sở Nam. Sát cơ trong mắt Lăng Vi Thiên giờ còn nồng đậm hơn trước vài phần.

- Gầm!

Sở Nam điên cuồng hét lên, dùng lực lượng rời non lấp bể nâng sơn thể lên không trung!

- Ti...

Cả ba Võ Vương đều hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ:

- Tên tiểu tử này là người hay sao?!! Sơn thể lớn như vậy ít nhất cũng nặng vạn cân, sao hắn có thể nâng lên được?

Lăng Vi Thiên hận không thể lập tức xông tới chém chết Sở Nam. Nhưng hắn hiều, người thần bí này sẽ không để hắn thực hiện điều đó.

Ầm~~~

Sơn thể bị ném ra ngoài. Sắc mặt Sở Nam tái nhợt, một ngụm máu tươi dâng lên nhưng bị hắn mạnh mẽ nuốt vào. Nếu như là bình thường, một vạn cân đối với hắn dễ như ăn kẹo, nhưng với tình trạng hiện giờ thì một vạn cân cũng đủ lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.

Sở Nam nhìn khối sơn thể thứ hai, trong mắt đầy vẻ kiên định.

Hít sâu, một lần nữa hít thật sâu…

Sau ba lần hít thở thật sâu, Sở Nam lại bắt đầu nắm lấy sơn thể, dùng toàn lực nâng lên. Nhưng lần này không dễ như lần trước, một lúc sau mà Sở Nam vẫn chưa lay động được nó.

Không chỉ như vậy, Sở Nam còn ộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

- Tên ngốc!

Trong mắt Tử Mộng Nhân hiện lên vẻ yêu thương, lo lắng, đau lòng…

Bạch Võ Vương mở miệng:

- Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, mọi chuyện trước mắt ta sẽ giải quyết hộ người, kể cả là hai con ruồi chướng mắt này!

- Con ruồi?!!

Lăng Vi Thiên cùng Tần Chính Cao đường đường là Võ Vương lại bị người khác gọi là con ruồi đương nhiên là bừng bừng lửa giận. Nhưng hai người bọn họ đều là hai con cáo già, dù tức giận trong lòng nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì.

- Rốt cục các hạ là ai? Nếu không nói thì đừng trách ta không khách khí.

Tần Võ Vương không nhịn được quát lên. Bạch Võ Vương không thèm để ý tới hắn, chậm rãi nói:

- Xà kiếm, mãng xà của ngươi đều đã bị hủy, uy lực còn chưa tới ba thành. Ngươi lại bị tạc một lần, sau đó bị Thiết Thương Hùng truy sát, giờ cùng lắm ngươi chỉ còn bốn thành chiến lực mà thôi. Với bốn thành chiến lực của ngươi ở trước mặt ta chẳng khác nào một con ruồi nhặng!

Tần Võ Vương tức muốn hộc máu, nhưng hắn không thể không thừa nhận những điều người này nói là sự thật.

Lăng Vi Thiên lại chú ý tới Sở Nam. Hắn muốn xem câu trả lời của Sở Nam, nếu Lâm Vân đồng ý, vậy hôm nay muốn giết hắn là chuyện không thể nào.

Nghĩ tới cảnh xa xôi ngàn dặm đuổi tới đây, sắp thành công thì lại xuất hiện nhiều biến cố như vậy, hắn không khỏi cảm thấy không cam lòng!

Sở Nam cũng trầm mặc không trả lời, lau máu tươi ở khóe miệng.

Hai tay hắn một lần nữa đặt lên sơn thể.
Bình Luận (0)
Comment