Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 304

- Vị tiền bối đó gọi là Ma Đạo Tử, quả thực là kinh tài tuyệt diễm.

Sở Nam mặc dù đoán là nói sư phụ hắn, nhưng khi nghe chính miệng Mạc lão nói, trong giọng nói còn mang theo sự cung kính, không khỏi càng tăng thêm hảo cảm.

Mạc lão kể về truyền thuyết của Ma Đạo Tử, Sở Nam tập trung tinh thần lắng nghe, thế mới biết sư phụ của hắn lúc đó vô địch thiên hạ như thế nào, Ma Đạo Tử trong lời bình phẩm của Mạc lão là một tiền bối ân oán rõ ràng, cương trực công chính, ghét ác như cừu, không khác gì thánh nhân.

Sau đó, còn nói đến vị hồng nhan bên cạnh Ma Đạo Tử, nghe nói hai người bọn họ là một đôi trời sinh, Sở Nam nghe vậy, trong lòng liền dâng lên hận ý đối với nữ tử tên “Thanh Phượng”, nếu không phải bà ta thay lòng đổi dạ, làm sư phụ trúng độc thì tên tặc tử Huyền Vô Kỳ làm sao có thể là đối thủ của sư phụ, còn sư phụ thì nhất định cũng sẽ tấn thăng đến cảnh giới Võ Tôn.

Nói đến cuối, âm thanh Mạc lão liền trở nên tràn đầy tiếc hận:

- Về sau không biết tại sao, tất cả mọi người đều suy đoán rằng bởi vì tiền bối Ma Đạo Tử đang bế quan tấn chức Võ Tôn cho nên Thiên Nhất Tông mới phát ra Tuyệt Sát Lệnh, bọn chúng đem toàn bộ tội danh không thể rửa sạch vấy lên người tiền bối, hơn nữa tiền bối năm đó quả thật đắc tội không ít người, những người đó cũng nhân cơ hội tác oai tác quái, Thiên Nhất Tông sát khí đằng đằng, lại thêm những bang phái khác tăng áp lực, không ngừng truy sát tiền bối, lúc này mới dồn tiền bối đến Đại Khánh Quốc.

Mạc lão nói đến đây, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói tiếp:

- Ta tin rằng tiền bối vẫn còn sống.

Sở Nam khẽ gật đầu, trong lòng thầm nhủ:

- Sư phụ vẫn còn sống bằng phương thức khác, trở lại báo thù từ phương thức này, bố cáo thiên hạ, bắt tặc nhân đền tội.

- Đúng rồi, Mạc lão, Thanh Phượng đang ở đâu?

- Việc này cũng không rõ, có người nói là theo tiền bối đến Đại Khánh Quốc, có người lại nói bị Huyền Vô Kỳ giết, có người nói ẩn cư tại sơn lâm, cũng có người nói Thanh Phượng làm hại tiền bối, đối với suy đoán cuối cùng, ta cũng không tỉn tưởng. Năm đó tình cảm của tiền bối Ma Đạo Tử và tiền bối Thanh Phượng cũng được xem là thiên cổ tuyệt xướng, kinh thiên động địa, Thanh Phượng tiền bối không có khả năng phản bội đâu….

- Ta cũng cảm thấy Thanh Phượng tiền bối không phản bội đâu.

Tử Mộng Nhân ở bên cạnh xen vào một câu, lúc nói lời này, nàng còn liếc Sở Nam một cái, ý tứ là: bất luận thế nào thì nàng cũng vẫn luôn ở bên hắn.

Sở Nam áp chế lửa giận trong lòng xuống, sự thật như thế nào thì sư phụ đã viết lên tấm vải trắng, tận mắt trông thấy…. chính là phản bội.

Đột nhiên Mạc lão quay đầu lại, nhìn Sở Nam từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nói:

- Lại nói, tiểu tử ngươi cũng không khác tiền bối Ma Đạo Tử lắm, mặc dù thực lực còn chưa kinh diễm như tiền bối, nhưng tính tình lại có vài phần chân truyền.

Trong lòng Sở Nam thầm thở dài một hơi, hắn còn tưởng Mạc lão đã nhìn ra điều gì.

- Tiểu tử, chọc vào Thiên Nhất Tông, sau này con đường của ngươi sẽ càng khó đi hơn, hơn nữa Tần gia là hoàng tộc ngàn năm, cũng không phải dễ đùa giỡn, đừng thấy chuyện ngày hôm nay trời biết đất biết, chúng ta biết, nhưng với năng lực của Thiên Nhất Tông, sẽ có một ngày bọn chúng tra ra, Thiên Nhất Tông rất coi trọng thiên tài như ngươi, muốn bức ngươi gia nhập Thiên Nhất Tông, bây giờ người này đã chết, bọn hắn sẽ lại phái người đến đây, đến lúc đó nếu ngươi không gia nhập thì Thiên Nhất Tông sẽ xuất động đội ngũ âm thầm diệt trừ ngươi, cho nên ngươi nhất định phải nhanh chóng đề thăng tu vi, hoặc là rời khỏi Bắc Tề Quốc, rời khỏi phạm vi thế lực của Thiên Nhất Tông…

Sở Nam biết rõ những lời này của Mạc lão đều là lời thật lòng, nhưng hắn không thể cứ như vậy mà rời khỏi Bắc Tề Quốc được, hắn còn phải hoàn thành lời hứa trước mộ sư phụ, lại còn rất nhiều chuyện phải làm, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối không rời khỏi.

Nghĩ đến đây, Sở Nam lại hỏi:

- Mạc lão dường như rất tôn kính với sư… tiền bối Ma Đạo Tử?

- Không có tiền bối Ma Đạo Tử thì cũng không có ta ngày hôm nay.

Mạc lão trầm giọng nói, Sở Nam cũng không tiếp tục truy vấn nữa, hắn hiểu rằng trong này chắc chắn còn một đoạn cố sự khác, đoán chừng có quan hệ với Thiên Nhất Tông, vì không muốn làm Mạc lão thương tâm, Sở Nam nói:

- Mạc lão, có thể giúp tiểu tử một chuyện hay không?

- Cứ nói đi, có người muốn ta bảo vệ các ngươi ba năm.

- Ai?

- Ta cũng không biết tên, nhưng ngươi cứ nói chuyện mình muốn đi.

Sở Nam trong lòng thầm suy đoán người kia là ai, miệng lại nói:

- Ta muốn mời Mạc lão cải trang thành Hắc Sát, đi trước một đoạn, diệt những bang phái cường đạo lớn, còn ta và Mộng Nhân sẽ đi ngược lại.

- Ừm, chủ ý này của ngươi cũng không tệ, khiến Thiên Nhất Tông càng thêm phiền toái, phân tán lực chú ý, để bọn chúng không liên hệ ngươi với Hắc Bạch Song Sát.

- Chỉ là như vậy sẽ khiến tiền bối nguy hiểm.

- Diệt vài cái bang phái cường đạo cũng không phải là việc khó khăn, có gì nguy hiểm chứ? Nếu như Thiên Nhất Tông nhắm trúng các ngươi thì đó mới gọi là nguy cơ, chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, không nên chậm trễ nữa, chúng ta tách ra hành động.

- Đa tạ tiền bối.

- Có người thanh toán thù lao, cho nên các ngươi không cần cảm ơn, cứ làm việc của mình, đến lúc đó ta sẽ theo kịp.

Mạc lão cười rồi đi về phía trước, sau vài lần nhảy liền biến mất khỏi tầm mắt của Sở Nam.

Sở Nam ngưng thần nhìn một hồi, Tử Mộng Nhân khẽ kêu một tiếng “tên ngốc”, Sở Nam nghiêng đầu nhìn nàng cười, đến chỗ Thiết Thương Hùng ôm một cái, sau đó nói vài câu, lại dặn dò Vũ Hạo cố gắng tu luyện, bảo hắn nói với Yến Sơn thập nhị đạo vài lời, sau khi giao cho hắn một số thứ liền ôm lấy Tử Mộng Nhân, hướng về phía sau nhanh chóng rời đi.

Thiết Thương Hùng rống lên một tiếng, ôm lấy Vũ Hạo, sải bước chạy theo, thể chất của Vũ Hạo đã bị Dịch Kinh đan và Tẩy Tủy đan cải tạo, tu luyện sau này cũng thuận tiện hơn rất nhiều, mà võ quyết Vũ Hạo tu luyện cũng là Địa cấp hạ phẩm, tu luyện võ quyết này một thời gian, nhất định có thành tựu.

Yên Sơn thập nhị đạo ở trên Phiên Vân sơn vẫn một mực không rời đi, những tên cường đạo trên Phiên Vân sơn thấy thủ lĩnh chết, còn vị Võ Vương thần bí kia cũng không xuất hiện nữa liền len lén bỏ chạy, cuối cùng không còn lại bao nhiêu tên. Những tên cường đạo này hiển nhiên không dám có chủ ý gì, Yên Sơn thập nhị đạo cũng đang suy đoán sự sống chết của Hắc Bạch Song Sát.

Đúng lúc này, Vũ Hạo thuật lại những lời của Sở Nam, sau khi lấy ra một chiếc nhẫn, Yên Sơn thập nhị đạo lúc này mới rời khỏi Phiên Vân sơn, hóa thành U Linh, phiêu đãng tại địa giới Bắc Tề Quốc.

Cùng lúc đó, một bang phái tên là Bạch Cốt bắt đầu thanh danh đại chấn, bọn hắn sát phạt quyết đoán, một đường tiến thẳng, lần lượt những bang phái tam lưu đều ngã xuống.

Lúc những thanh danh này bắt đầu truyền đi thì Sở Nam và Tử Mộng Nhân đã đến thành Lương Châu.
Bình Luận (0)
Comment