Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 345

Trong nháy mắt bạch phát lão giả thấy Sở Nam lấy trọng kiếm ra thì trong đầu liền xuất hiện một truyền thuyết liên quan đến nó, biết thân phận người trước mặt, vậy nữ nhân sau lưng hắn khẳng định là Đại tiểu thư của Thần Khí Phái, con gái của chương môn.

Sau khi nhận ra bọn họ, bạch phát lão giả cười khổ, cười hắn còn lấy thân phận Kiếm Trảm Phái để đe dọa người ta, thì ra đây chỉ là một vở hài kịch, người ta chính là đệ tử hạch tâm của Thần Khí Phái.

Không cần nghi ngờ, bởi vì đệ tử hạch tâm của Thần Khí Phái tuyệt đối có thể trở mặt với Kiếm Trảm Phái, mà Kiếm Trảm Phái cho dù có chịu được thì cũng tổn thất rất lớn.

Càng không phải nói, con gái của chưởng môn Thần Khí Phái cũng ở đây.

Bạch phát lão giả nhìn Thiết Thương Hùng, thầm nghĩ:

- Ai mà ngờ được Thiết Thương Hùng này là của hắn.

Thế nhưng chuyện đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, Lâm Vân vung kiếm chém đến, trong mắt bạch phát lão giả lóe lên vẻ hung ác, quát:

- Ta ngăn hắn lại, các ngươi bắt nữ nhân kia, cầm chân Thiết Thương Hùng lại.

Sự tình quá khẩn cấp, mười chín người cũng không dám kinh sợ nữa, giống như cá lọt lưới, ùa đến bao vây lấy Tử Mộng Nhân.

Tử Mộng Nhân từ trong nhẫn trữ vật lấy ra pháp bảo, những pháp bảo này Sở Nam đã quán chú nguyên lực vào, lạnh giọng nói-

- Tưởng ta dễ bắt nạt sao? Vậy đến thử xem!

Sở Nam quét mắt nhìn mười chín người, cười lạnh với bạch phát lão giả ở trước mặt một cái, nói:

- Chỉ dựa vào ngươi mà có thể ngăn được ta sao? Nghe nói kiếm kỹ của Kiếm Trảm Phái các ngươi là độc bộ thiên hạ, hôm nay ta phải lĩnh giáo mới được.

- Trảm Nguyên.

Bạch phát lão giả hiểu bây giờ không còn là vấn đề có thể dựa vào nói chuyện là giải quyết được, chỉ có thể dựa vào nắm tay, dựa vào thực lực, cho nên, hắn vừa xuất thủ đã dùng tuyệt chiêu “Trảm Nguyên”

- Chiêu này của ngươi không có tác dụng đối với ta!

Sở Nam hét lớn một tiếng, vung kiếm lên, trực tiếp thi triển Khai Thiên Liệt Địa thức thứ hai.

- Sao có thể?

Sắc mặt bạch phát lão giả tràn ngập kinh hãi, không thể sử dụng nguyên lực mà còn uy lực như vậy sao?

Trong lúc kinh hãi, trọng kiếm đã chém đến, bạch phát lão giả đành ném bảo kiếm trong tay ra, sau đó nhanh chóng thối lui, trong tay lại xuất hiện một thanh kiếm, phun lên đó một ngụm máu tươi, lớn tiếng quát:

- Trảm Sầu!

Lúc này, Sở Nam đã chém nát bấy bảo kiếm bạch phát lão giả ném ra, tiếp đó Khai Thiên Liệt Địa tiếp tục bổ về phía lão ta.

- Trảm Sầu? Ta sẽ khiến ngươi càng sầu hơn!

Âm thanh vừa dứt, hai kiếm va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, bạch phát lão giả bay ngược ra sau, sắc mặt tái nhợt, thân thể như bao cát.

Trong mắt bạch phát lão giả lại càng chấn kinh, hắn vừa mới sử xuất “Trảm Sầu”, đó chính là tuyệt kỹ công kích trực tiếp tâm thần đối thủ, thế nhưng Lâm Vân dường như không bị chút ảnh hưởng nào.

Trong lòng Sở Nam lửa giận vạn phần, sau khi trảm lui bạch phát lão giả cũng không thừa dịp truy sát, nhưng cũng không chậm trễ, xoay người chém về phía mười chín người kia.

Người cách Sở Nam gần nhất chính là tên sử dụng bích lục iếm, trong mắt Sở Nam phát ra từng tia lãnh lệ, một chiêu “Cốt Nhục Phân Ly” theo nộ hỏa Sở Nam mà xuất ra.

Người này nghe thấy âm thanh xé gió liền đại hoảng, vội vàng lấy kinh ứng chiến, miệng hét lớn:

- Trảm…

Chữ “Trảm” này vừa thốt ra, hắn còn chưa kịp nói hết thì Sở Nam đã đánh bay bích lục kiếm trong tay hắn, mà hai cánh tay cũng không còn huyết nhục, chỉ còn lại xương cốt.

Có người nhìn thấy một màn này liền hét lên, còn bản thân hắn vẫn đứng sững sờ tại chỗ, dường như không tin chuyện này lại là sự thật.

Sở Nam nói:

- Đây chỉ là mới chín chín tám mươi mốt kiếm, còn kém thiên đao vạn quả nhiều!

Cùng lúc đó, bạch phát lão giả vừa vặn đáp xuống đất, nhìn thấy Sở Nam thi triển “Cốt Nhục Phân Ly” thì trong mắt càng thêm nghi hoặc, thầm nghĩ:

- Thần Khí Phái sao lại có chiêu này? Chiêu vũ kỹ này, dường như là…

Bạch phát lão giả lập tức hoảng hốt.

Mà Sở Nam tiếp tục tàn sát, quát lạnh:

- Các ngươi không phải muốn đoạn tứ chi Thiết Thương Hùng sao?

Theo âm thanh này vừa dứt, hai tay hai chân của người nọ cũng được hưởng thụ đãi ngộ của “Cốt Nhục Phân Ly”.

- Không phải các ngươi muốn lột da Thiết Thương Hùng sao?

Tiếng hét thảm vang vọng khắp nơi, chỉ thấy trên người hắn chảy máu tươi đầm đìa, không còn tìm được một miếng da nào nữa.

- Không phải các ngươi muốn lấy mật Thiết Thương Hùng sao?

Lại một người nữa ngã xuống dưới kiếm của Sở Nam, trước ngực của hắn không còn gì che chắn, toàn bộ nội tàng đều bị phơi bày rõ ràng, quả thật hãi nhân.

- Không phải các ngươi muốn chém ta thành bảy khối sao?

Trên không lập tức có bảy mảnh huyết nhục hoặc tay hoặc chân hoặc đầu văng loạn….

Chỉ trong chớp mắt, năm người liền chịu đủ loại tra tấn, người chết thì chết đến không thể chết được nữa, người không chết thì cũng không cách chết bao xa nữa.

Chỉ còn lại mười bốn người.

Phần lớn những người còn lại chỉ cảm thấy cánh tay cầm kiếm mềm đi, bọn hắn là đệ tử Kiếm Trảm Phái, theo lý mà nói thì tuyệt đối là hành gia dùng kiếm, nhưng khi nhìn thấy chiêu Cốt Nhục Phân Ly của Sở Nam thì trong lòng không khỏi rét lạnh.

Đương nhiên, phần lớn người như vậy, còn phần nhỏ thì không.

Ví dụ như nam tử tuấn tú, nhìn thấy tình huống kia thì càng điên cuồng, hắn biết rõ nếu bản thân mình rơi vào tay đối phương, khẳng định sống không bằng chết, bởi vậy hắn liền dốc sức liều mạng xông về phía Tử Mộng Nhân, muốn bắt Tử Mộng Nhân lại.

Sau khi Sở Nam giết năm người thì nam tử tuấn tú chỉ còn cách Tử Mộng Nhân không quá năm mét, chỉ trong chớp mắt là đến.

Sở Nam không phi thân đi cứu, chỉ thấy Tử Mộng Nhân không chút do dự ném hai phảp bảo thượng phẩm Pháp Khí đánh tới nam tử tuấn tú, không đợi nam tử tuấn tú kịp phản ứng thì hai tiếng nỗ lớn liền vang lên.

Nam tử tuấn tú kinh ngạc, hắn cũng không ngờ hai kiện phapr bạo lại phát nổ như vậy.

Thế nhưng, đây chỉ là mới bắt đầu.

Một kiện pháp bảo được quán chú nguyên lực bị Tử Mộng Nhân ném đi, tiếng nổ này chưa dứt thì lại đến tiếng nổ khác vang lên.

Sau khi âm thanh bạo liệt qua đi, khoảng cách nam tử tuấn tú và Tử Mộng Nhân đã bị kéo giãn đến 50 mét, còn bộ dạng nam tử tuấn tú lúc này cũng chật vật không chịu nổi.

Những người vây công Tử Mộng Nhân cũng không khỏi dừng bước, không biết là nên tiến hay lùi.

Âm thanh lạnh lẽo như băng của Sở Nam lại vang lên:

- Bọn hắn chết rồi, vậy những kiếm thiếu nợ sẽ do các ngươi trả!

Lúc nói, trọng kiếm lại lần nữa phát uy.

Lần này Sở Nam sử dụng Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, người đứng gần Sở Nam nhất dưới ba chiêu của Sở Nam thì trên người liền có ba trăm hai mươi bốn đạo kiếm thương, mỗi một đạo đều không trùng nhau.

Tình trạng này so với người bị chém bằng Cốt Nhục Phân Ly mà nói thì cũng không khác lắm.

Ở phía sau, bạch phát lão giả đứng dậy, uống một ngụm đan dược, sau khi thoáng khôi phục thì trên tay liền xuất hiện sáu chuôi kiếm.

Tiếp đó tung mình lên không, nhảy đến đỉnh đầu Sở Nam.

Quát lớn một tiếng:

- Trảm Lục Dục!
Bình Luận (0)
Comment