Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 347

Bạch phát lão giả sử xuất ra Trảm Lục Dục đã là quá sức, giờ phút này hắn liều mạng muốn sử dụng Trảm Thất Tình, càng là hữu tâm vô lực.

Mà Khai Thiên Liệt Địa thức thứ ba của Sở Nam cũng đã chém đến.

Chỉ trong chốc lát, bảy chuôi kiếm vừa mới phát uy liền bị trọng kiếm chém bay bốn thanh, còn những thanh còn lại đều bị chém vỡ nát.

Kiếm đoạn kiếm phi kiếm nát, tất nhiên không thể sử ra được uy lực của Trảm Thất Tình.

Bạch phát lão giả lần nữa thụ trọng thương, cánh tay trái bị chém rụng, bạch phát lão giả chỉ cảm thấy đau nhức như muốn hôn mê, lại miễn cưỡng hít một ngụm không khí chống đỡ, chỉ có điều thân thể của hắn đã rơi xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.

Sở Nam cũng không thừa thế đuổi giết, bởi vì thần niệm của hắn phát hiện tên nam tử tuấn tú kia đang tiếp cận Tử Mộng Nhân.

Những người khác thấy sư thúc của bọn chúng bị ngã xuống đều sợ hãi, chỉ có tên nam tử tuấn tú kia là bình tĩnh, mò đến gần Tử Mộng Nhân, đang chuẩn bị gần thêm một chút nữa thì ra tay, Thiết Thương Hùng bỗng nhiên rống lớn một tiếng, Tử Mộng Nhân đột ngột quay đầu lại.

Nam tử tuấn tú thấy hành tung bại lộ, thân ảnh lóe lên, nhằm về phía cổ Tử Mộng Nhân mà chộp tới.

Thân ảnh Sở Nam nhoáng lên.

Ngay lập tức xuất hiện trước mặt nam tử tuấn tú, lúc nam tử tuấn tú còn cách Tử Mộng Nhân khoảng nửa mét thì một cước từ không trung xuất ra, đá trúng ngực nam tử tuấn tú.

Không kịp phản ứng, nam tử tuấn tú lập tức thổ huyết, bay ngược về sau.

- Tên ngốc….

- Mộng Nhân, có ta ở đây.

- Ngươi bị thương rồi…

Sở Nam quay đầu cười nói:

- Trên người nam nhân phải có vết thương mới là nam nhân.

- Nói bậy.

Tử Mộng Nhân đau lòng nói, nhưng cũng bị Sở Nam chọc cười.

Thế cục thay đổi trong chớp mắt, những người còn lại cũng không biết phải làm thế nào, Sở Nam rút thanh kiếm mà nam tử tuấn tú đâm sau lưng hắn ra, một vòi máu tươi theo đó tràn ra.

Giờ phút này, thân thể nam tử tuấn tú mới rơi xuống đất.

Sở Nam đem thanh kiếm trên người mình và thanh kiếm đâm vào chân của Thiết Thương Hùng ném về phía tên nam tử tuấn tú, thế đi như điện xẹt, nam tử tuấn tú mưu đồ thất bại còn chưa kịp bình tĩnh lại thì hai thanh kiếm mang theo kim quang đã đâm vào trong huyết nhục hắn.

Một kiếm đâm xuyên bàn tay, găm chặt vào đất.

Một kiếm đâm vào bụng, xuyên thấu sau lưng, chính là vị trí mà vừa rồi hắn đâm Sở Nam.

Nam tử tuấn tú phun máu không ngừng, muốn vận lực rút cánh tay bị ghim trên mặt đất ra, nhưng vừa vận lực thì toàn thân đau đớn không ngớt, cảm giác như trong thân thể có một ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả ý thức của hắn cũng trở nên mơ hồ….

Nếu cứ như vậy mà mơ hồ thì tốt, nhưng hết lần này đến lần khác, Kim Nguyên Lực trong người lại tàn sát bừa bãi, phá hoại huyết nhục của hắn, ngay cả ý thức mơ hồ cũng bị làm cho thanh tỉnh lại, chịu đựng đau đớn kịch liệt.

Sở Nam nhìn mười ba người còn lại, ánh mắt đảo một cái, người nào nhìn thấy cũng đều toàn thân run rẩy.

- Các ngươi đều đáng chết!

- Lâm Vân, cho dù ngươi là Thần Khí Phái, ta… Kiếm Trảm Phái chúng ta… cũng không phải… là ăn hại…

Người này vừa dứt lời, Sở Nam gập cánh tay, trọng kiếm trong tay xuất ra một chiêu Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, đem hắn nhấn chìm trong kiếm ảnh, tên đệ tử bên cạnh câm như hến cũng không dám lên trợ giúp, chỉ để người kia tự mình đối mặt.

Xuất kiếm, thu kiếm chỉ trong thời gian một hô hấp mà thôi.

Lúc Sở Nam dừng kiếm, trên người tên vừa lên tiếng tràn đầy miệng vết thương, máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn vô cùng ghê rợn.

Những người còn lại đều kinh hãi, lại một người nữa lên tiếng chất vất:

- Rốt cuộc ngươi muốn gì, làm sao mới chịu bỏ qua cho chúng ta?

- Ngươi bị thiên đao vạn quả mà không hết thì các ngươi có thể giữ lại cái mạng chó của mình.

Mười hai người lại hít một hơi khí lạnh, những người vừa rồi bất quá chỉ mới chịu được hơn trăm kiếm thôi mà bộ dạng đã muốn sống không được muốn chết không xong như vậy, nếu như bị chém đủ nghìn kiếm, cho dù không chết thì cũng sống không bằng chết.

- Chúng ta có thể bồi thường cho ngươi rất nhiều nguyên thạch, ngươi muốn gì chúng ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi tha cho chúng ta một mạng!

Người này nói chuyện càng lúc càng lưu loát, nhưng trong lòng thì lại càng lo lắng, trong mắt những tên đệ tử Kiếm Trảm Phái khác nhìn về phía Sở Nam cũng tràn đầy sợ sệt, trong sợ sệt lại có chờ mong, hi vọng Sở Nam đưa ra điều kiện, bất luận là điều kiện gì thì bọn hắn cũng sẽ đáp ứng, trước mắt cần phải giữ mạng đã, còn những thứ khác thì sau này hẵng nói.

- Trừ cái đầu của các ngươi ra, ta không muốn gì cả.

Sở Nam trả lời, sau đó bước đến.

Chúng đệ tử Kiếm Trảm Phái bất giác thối lui, người nọ thấy mềm không được, quay đầu nhìn sư thúc ở trong hố sâu còn chưa bò ra được, cắn răng một cái, hung hăng quát:

- Lâm Vân, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

- Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta thì phải trả gấp trăm lần.

- Ta sẽ liều mạng với ngươi, cho dù chết cũng phải kéo ngươi theo!

Người này cũng có vài phần huyết tính, biết rõ trốn không thoát, cũng không muốn gặp phải tao ngộ như các sư huynh đệ, liền muốn xông lên.

Động tác này của hắn, ngược lại kích động những người khác, lại có bảy tám người xông đến Sở Nam, chỉ còn lại hai ba người, trong đó có vị Thất sư muội bị Tử Mộng Nhân chém đứt một tay là xoay người bỏ chạy…

- Thất sư muội, các ngươi…

Tam sư tỷ của bọn họ thấy một màn này suýt nữa tức đến thổ huyết, Thất sư muội đáp:

- Tam sư tỷ, các ngươi hãy ngăn hắn lại, ta đi gọi viện binh đến cứu các ngươi!

Nghe thấy lời này, Sở Nam không khỏi bật cười.

Tên muốn liều chết quát:

- Tam sư muội, không cần quan tâm đến bọn chúng, chúng ta hãy cùng tên này đồng quy vu tận!

Nói xong liền vận kiếm toàn lực, thân thể như hóa thành một thanh kiếm đâm thẳng về phía Sở Nam, mắt thấy sắp đâm trúng Sở Nam nhưng Sở Nam vẫn không cử động, người này càng thêm quyết tử, hét:

- Chết cùng ta đi, tự bạo!

Thế nhưng, âm thanh này vừa dứt lại không phát ra âm thanh bạo liệt.

- Không có sự cho phép của ta, ai dám tự bạo? Ai có thể tự bạo?

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy cánh tay của Sở Nam chộp lên cổ tay của người kia, nguyên lực trong thân thể người kia không còn chịu sự điều khiển của hắn nữa, ngược lại không ngừng tràn về phía Sở Nam.

Sự kinh hãi của người này đã lên đến cực điểm.

Vị Tam sư tỷ kia hét lên:

- Nhân lúc này hãy đâm vào bộ vị trí mạng của hắn!

Bảy thanh kiếm đồng loạt đâm đến, mang theo dũng khí không chết không ngừng.

Cũng đúng lúc này, tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang lên, Tử Mộng Nhân lại ném ra hai món pháp bảo, ngăn hai người Thất sư muội đã bị đoạn cánh tay, Thất sư muội tức tối không thôi, nhưng nàng lại không dám chọc vào Tử Mộng Nhân, đành cùng với một gã sư đệ bỏ chạy hướng khác.

Phía bên này, bảy thanh kiếm chỉ còn cách Sở Nam một mét, chỉ trong nháy mắt là đâm vào thân thể Sở Nam.

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười lạnh, nhưng chỉ xuất ra tay trái, hướng về phía bảy thanh kiếm kia mà chộp đến…
Bình Luận (0)
Comment