Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 354

- Phát huyết thệ còn chưa đủ, không đủ để ta tin tưởng ngươi!

Nghe thấy lời này của Sở Nam, Vô Không lão tổ nhíu chặt mày, nhất thời không nghĩ ra còn biện pháp nào mới có thể khiến Sở Nam tin tưởng, lại nhìn thấy sát cơ trong mắt Sở Nam, vội vàng nói:

- Ta tuyệt đối thật tâm, huyết thệ không đủ thì ta còn có thể phát tâm thệ, độc thệ,….

- Như vậy thì ngươi chỉ có thể chết thôi…

Những điều Vô Không lão tổ vừa nói đều là sự thực, muốn tôn Sở Nam làm chủ cũng là thực, ít nhất trong khoảnh khắc tử vong bao trùm này thì vẫn là thật, về phần sau này có phải hay không thì không ai biết.

Sở Nam cũng bởi vì lo cho sau này cho nên mới không yên tâm về Vô Không lão tổ, phải cho hắn một lý do để hắn tin tưởng, bằng không khẳng định sẽ trảm sát Vô Không lão tổ, Sở Nam cũng không muốn thả hổ về rừng, để lại cho mình một cường địch, dù sao thì Vô Không lão tổ cũng là một Võ Vương sơ cấp, không phải loại con sâu cái kiến như Võ Tướng gì đó, cho dù là Võ Tướng hay Vũ Sư thì cũng phải diệt cỏ tận gốc.

Bằng không, ai biết được tên Võ Sư đó có thể gặp kỳ ngộ gì hay không? Như thế sẽ dẫn đến phiền toái cho bản thân sau này.

Võ Sư còn vậy thì Võ Vương lại càng không thể lưu lại.

- Không có sao? Vậy… chết… đi!

Âm thanh lạnh lùng vang lên, trọng kiếm lại hạ xuống, hơn nữa Sở Nam đã chuẩn bị Cấm Nguyên Võng và Long nha, chỉ cần Vô Không lão tổ có gì dị thường thì sẽ dùng Cấm Nguyên Võng phủ lên người hắn, sau đó dùng Long nha đâm vào đan điền hắn.

Vô Không lão tổ ngược lại không hề có ý định thừa cơ ra tay tấn công, nhưng không biết vì sao, trong lòng Vô Không lão tổ không dám thả lỏng, đối mặt với uy hiếp này, hắn liền vắt óc suy nghĩ biện pháp.

Lúc trọng kiếm tiến vào được ba phần thì Vô Không lão tổ đột nhiên hét lớn:

- Ta có biện pháp rồi!

- Nói!

Có một loại bí pháp là Sinh Tử Quyết, chỉ cần luyện thành Sinh Tử Quyết, sau đó lấy một giọt máu của ta là có thể khống chế sinh tử của ta, ngươi muốn ta chết thì cho dù ta có lực hồi thiên cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Sở Nam nhíu mày, Vô Không lão tổ nói như vậy xem ra không muốn chết, ngược lại thật tâm muốn làm bộc nhân rồi, Sở Nam nói:

- Thật sự có bí pháp này sao?

- Tôn chủ, ta tuyệt đối không lừa ngươi, thật sự có bí pháp như vậy!

Vô Không lão tổ rất dứt khoát, trực tiếp gọi hai tiếng “Tôn chủ”, hơn nữa còn đưa ba ngón tay lên trời, phát thệ.

- Bí pháp đâu?

- Bí pháp… bí pháp… bí pháp…

Vô Không lão tổ lắp bắp ba lần cũng không nói ra được.

- Ngươi muốn kéo dài thời gian sao?

Nghe nói vậy, Vô Không lão tổ vội vàng giải thích:

- Không phải, tuyệt đối không phải, lão bộc không dám, ta cũng chỉ là nghe người khác nói mà thôi.

Vô Không lão tổ tự xưng là “lão bộc”, hy vọng Sở Nam có thể tin tưởng hắn.

- Người khác là ai?

- Tùng Thanh!

Ánh mắt Sở Nam trở nên lạnh lẽo, nói:

- Ngươi muốn ta hỏi ngươi một câu thì ngươi mới đáp một câu sao?

Thân thể Vô Không lão tổ khẽ rùng mình một cái, vội vàng giải thích:

- Tùng Thanh cũng là một Võ Vương sơ cấp, trong một lần ngẫu nhiên lão bộc vô ý nghe thấy Tùng Thanh nói hắn từ trong một cổ mộ kiếm được một loại bí pháp, có thể tùy ý khống chế sinh tử của người khác, thế nhưng vô cùng khó luyện, so với võ quyết bình thường khác biệt rất lớn, Tôn chủ, lão bộc cũng không biết…

- Với thủ đoạn hành sự của ngươi mà không nảy sinh tâm tư với loại bí pháp này sao? Không muốn đoạt nó để bản thân tu luyện sao?

Vô Không lão tổ đỏ mặt, lập tức vỗ mông ngựa:

- Tôn chủ quả là thiên tài, chỉ liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của lão bộc…

Nghe thấy lời này, Sở Nam liền cảm thấy dở khóc dở cười, nếu không phải Vô Không lão tổ không bị tinh thần thác loạn thì tại sao lại nói như vậy, hắn đường đường là một Võ Vương sơ cấp, lại gọi mình là tôn chủ, còn tự xưng lão bộc, chưa kể…

Không nghĩ đến còn vỗ mông ngựa nữa…

Lúc này hình tượng của Vô Không lão tổ so với bộ dạng tâm ngoan thủ lạt, khẩu phật tâm xà mà ai cũng biết quả thật phải dùng bốn chữ “Một trời một vực” để hình dung, nếu như người khác nhìn thấy bộ dạng của Vô Không lão tổ lúc này không biết sẽ nghĩ gì.

Mà Vô Không lão tổ lại không quan tâm, còn nói:

- Khi ấy, lão bộc quả thật có ý nghĩ đó, thế nhưng Tùng Thanh không phải chỉ có một mình, bên cạnh hắn còn có Trúc Hâm và Mai Nhai, Trúc Hâm và Mai Nhai đều là Võ Vương sơ cấp, ba người bọn họ luôn theo sát nhau như hình với bóng, thì ra ba người bọn họ cũng giống như lão bộc, đều là võ giả tán tu, thế nhưng ba người vừa gặp đã thân, nảy sinh hảo cảm, liền kết thành huynh muội khác họ, Tùng Thanh làm đại ca, Trúc Hâm làm nhị muội, Mai Nhai là đam đệ, hợp xưng là “Tuế Hàn tam hữu”, sau đó liền ở trong Tuế Hàn sơn trang, cũng dần hình thành thế lực, chênh lệch rất lớn so với võ giả tán tu, nghe nói ba người bọn họ còn liên thủ sáng tạo một bộ vũ kỹ hợp kích, cho dù đối chiến với Võ Vương trung cấp cũng không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn có thể ngăn cản được Võ Vương cao cấp, vì thế cho nên lão bộc mặc dù có tâm nhưng lại không có gan, bằng không sớm đã đoạt vào tay giao cho Tôn chủ rồi.

- Sớm đoạt tới tay? Giao cho ta? Lúc đó ngươi biết ta sao?

Vô Không lão tổ không khỏi khựng lại, sau đó nói:

- Lão bộc đã nhận Tôn chủ, hiển nhiên lúc này sẽ giao cho Tôn chủ.

Sở Nam cười lạnh một tiếng:

- Vậy giao ra đi!

- Lão bộc… lão bộc…

Vô Không lão tổ lắp bắp vài tiếng, sau đó cứng rắn nói:

- Lão bộc sẽ đi liều mạng với bọn chúng.

Lúc nói, Vô Không lão tổ nhìn chằm chằm Sở Nam, đợi Sở Nam đồng ý.

Trong lòng Sở Nam suy nghĩ, đã có tính toán, sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo vô cùng, nhìn thấy biến hóa này, trong lòng Vô Không lão tổ phát run, sợ Sở Nam sẽ lập tức trở mặt với hắn.

Chỉ nghe thấy Sở Nam nói:

- Ngươi không muốn chết?

- Lão bộc không muốn, lão bộc nguyên đi theo Tôn chủ cả đời.

Sở Nam xem như không nghe thấy câu này, lạnh nhạt nói:

- Thế nhưng ngươi đã mạo phạm ta!

- Lão bộc…

- Những lời ngươi nói với ta và Mộng Nhân…

- Lão bộc đáng chết, sau này lão bộc không dám nữa!

- Còn có sau này?

- Không phải, Tôn chủ, ngươi hãy tha cho lão bộc, lão bộc nguyện ý dẫn Tôn chủ đến Tuế Hàn sơn trang, đoạt Sinh Tử Quyết, sau đó sinh tử của lão bộc sẽ nằm trong tay Tôn chủ, lão bộc sẽ trung thành và tận tâm làm việc cho Tôn chủ.

- Vậy ngươi hãy tự khóe một mắt, tự đoạn một tay xem như trừng phạt!

Lúc Sở Nam nói những lời này, ngữ khí lạnh lẽo vô cùng, không hề mang theo chút cảm tình nào, Vô Không lão tổ quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm Sở Nam, có phần do dự….
Bình Luận (0)
Comment