Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 378

- Ngươi nhất định phải cùng bổn hùng cùng chung một chỗ.

Mộng Nhi gật đầu, ngoắc gọi:

- Bổn hùng, tới đây.

Thiết Thương hùng gầm nhẹ một tiếng, chân giẫm nhẹ rồi ngồi chồm hỗm tại chỗ, lại để cho Mộng Nhi vuốt ve bộ lông, vuốt ve cái đầu to lớn của nó.

Sở Nam lấy xuống Hỗn Nguyên Ban Chỉ, nói:

- Cái này, ngươi cầm đi.

- Cái này, ta cự tuyệt!

- Cầm!

Sở Nam nghiêm khắc nói.

Mộng Nhi kiên quyết cự tuyệt không lấy, nói:

- Tên ngốc, Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên tay ta tác dụng rất nhỏ...

- Nhưng mà...

- Tên ngốc, nghe ta nói hết đã, ta biết rõ ngươi đang lo lắng điều gì, cho rằng Hỗn Nguyên Ban Chỉ tại thời khắc mấu chốt sẽ cứu ta một mạng.

Mộng Nhi mỉm cười hạnh phúc, nói:

- Chỉ là, lượng nguyên lực để kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ không phải là ta có thể. Nói không chừng, ta vừa kích phát, nguyên lực vốn ít ỏi quả ta lập tức bị hút khô nhưng mà với ngươi lại không giống, Hỗn Nguyên Ban Chỉ mới là thủ đoạn đảm bảo an toàn nhất cho ngươi. Sự tình trên Băng Viêm đảo rất nguy hiểm, ngươi cũng phải hảo hảo bảo trọng, nếu ngươi có chuyện gì, ta sẽ rất lo lắng đấy. Cho nên, ngươi chiếu cố chính mình kỹ lưỡng là cũng là chiếu cố tốt cho ta rồi.

Hai người đều vì đối phương mà lo lắng, lại không chú ý tới ánh mắt của Phù Chấn đang hiện lên vẻ nghi hoặc, mắt hắn chằm chằm nhìn về phía Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên tay Sở Nam, phảng phất có chút hiểu ra nhưng nhiều vẫn là nghi hoặc không thôi.

- Hơn nữa, bổn hùng cùng Phù lão ở chỗ này, còn ai dám khi dễ ta? Ta nhất định sẽ giúp ngươi thâu tóm cỗ lực lượng này!

Sở Nam thu hồi Hỗn Nguyên Ban Chỉ lại, suy nghĩ một chút rồi từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra vài cái hạ phẩm linh khí kín đáo đưa cho Mộng Nhi, rồi còn có đan dược, nguyên thạch,... tất cả Mộng Nhi đều không có cự tuyệt, con ngươi ánh lên, thu nhận tất cả những vật này.

Phù Chấn ở một bên thấy cảnh này mà ngơ ngác nhìn:

"Tiểu tử này là người nào? Thân gia cũng quá phong phú đi à nha!"

Sở Nam vẻ mặt ngưng trọng, hỏi:

- Mộng Nhi, vậy ngươi giải quyết Hải Lang đoàn kia như thế nào?

Mộng Nhi quay người nhìn về phía Phù Chấn, nói:

- Cái này cần phải có được sự ủng hộ của Phù lão rồi, ta cần Phù lão nói ra mấy lời, lại thay ta tạo ra chút uy nghiêm, sự tình về sau sẽ hoàn toàn do ta giải quyết!

Sở Nam cũng nhìn về phía Phù Chấn, lão thực sự hoàn toàn không muốn nhúng tay vào những việc thế tục, trước đây khi Sở Nam chưa thu phục lão, lão đã từng cho đại đương gia đầu trọc kia tuỳ ý sử dụng uy danh của hắn, chỉ cần bọn hắn cung cấp đủ tài liệu cho hắn là được.

Nhưng Phù Chấn cũng không ngốc, hắn thấy Sở Nam đang nhìn hắn, nếu hắn không đáp ứng thì có lẽ Sở Nam sẽ trở mặt, lập tức nói:

- Không vấn đề.

- Bước đầu tiên, chúng ta cần phải chọn ra Hải Lang đoàn phó thủ lĩnh!

- Cần tốn bao nhiêu thời gian?

Tử Mộng Nhân tính toán một chút, nói:

- Hai canh giờ là đủ rồi.

- Tốt, Mộng Nhi, ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi cùng Phù lão đi chọn ra thủ lĩnh mới cho Hải Lang đoàn đi.

Sở Nam vẫn không yên lòng, hắn vẫn còn muốn lưu lại một chút, chuẩn bị một chút hậu chiêu ở phía sau để đảm bảo cho an toàn Mộng Nhi là lớn nhất.

- Ân.

Mộng Nhi bước tới thoáng ôm Sở Nam một cái, sau đó liều kêu Phù lão cùng nhau đi xuống, Thiết Thương hùng một bên cũng đi theo bên cạnh nàng.

Phiến đất mấy ngàn người đang chen chúc thành thành thật thật đứng kia từ đầu tới giờ vẫn không có ai dám lộn xộn chút nào. Đến khi bọn hắn chứng kiến một lão già lôi thôi, một đầu Thiết Thương hùng cùng cái nữ nhân kia đi xuống, còn đại đương gia lại không rõ là đã xảy ra chuyện gì mà không thấy bóng dáng đâu cả.

Bất quá, mấy người bên trong mấy ngàn người vừa thấy Phù Chấn đi xuống sắc mặt lập tức thay đổi.

Hải Lang đoàn cũng không phải chỉ có mỗi tam đại đương gia mới biết được sự tồn tại của vị sơ giai Vũ Vương cường giả này, trong số thành viên Hải Lang đoàn còn có không ít người có chút thông minh, từ chút ít dấu vết mà biết được điều này.

Phù Chấn chưa có từng quản qua sự vụ Hải Lang đoàn, những thành viên Hải Lang đoàn này hầu như không nhận ra lão, tự nhiên lão không có đứng ra nói gì cả mà chỉ nhìn xem đám người xì xào bàn tán, thanh âm huyên náo một đoàn.

Thấy vậy, Tử Mộng Nhân liền cố ý bảo Thiết Thương hùng gầm lên một tiếng, đám đông kinh sợ, thanh âm huyên náo lập tức bị cắt ngang.

Lúc này, Phù Chấn mới bước lên phía trước còn nàng lại đi theo phía sau lão. Tử Mộng Nhân muốn phối hợp với lão nên tất cả các bước đều tự nhiên đều đã nói cho lão biết, kể cả những câu lão cần phải nói.

Chỉ thấy Phù Chấn nói:

- Từ lúc này!

Phù Chấn chỉ tay vào Tử Mộng Nhân, nói tiếp:

- Nàng chính là thủ lĩnh của các ngươi, thủ lĩnh duy nhất!

- Hả? Cái gì?

Không ít người kinh hô thành tiếng, tất cả đều kinh ngạc vạn phần, mà càng nhiều người lại không hiểu chuyện lại càng lớn tiếng chất vấn:

- Đại đương gia của chúng ta đâu?

- Chết rồi.

Phù Chấn lạnh lùng phun ra hai chữ.

Hai chữ kinh người, vừa ra khòi miệng lão liền lập tức chấn trụ mọi người, một chữ cũng không nói ra nổi. Tuy biết biến cố này có khả năng xảy ra nhưng mà thân tín của đại đương gia thì không biết sống chết, tiếp tục hỏi:

- Đại đương gia sao mà chết? Là ai đã giết đại đương gia? Ngươi là người nào? Ngươi nói nàng chính là đại đương gia của chúng ta, quá coi thường chúng ta rồi đấy!

- Đúng đấy, một nữ nhân, có thể làm đại đương gia của chúng ta sao?

- Hơn nữa, vẻn vẹn chỉ có sơ giai Võ Tướng!

- Các huynh đệ, không thể để nữ nhân kia cưỡi trên đầu chúng ta, chúng ta hãy vì đại đương gia mà báo thù, giết chết hai người bọn chúng..

Những người này tựa hồ đã đem sợ hãi lúc trước mà Sở Nam mang tới vứt ra khỏi đầu, cư nhiên trong đám người cổ động chúng nhân.

Những người còn biết chuyện thì chỉ nói:

- Thực sự là chán sống.

Quả nhiên, lời vừa dứt Phù Chấn liền bay lên cao, trong tay bắn ra từng đạo kiếm quang màu vàng, đem tất cả những kẻ vừa lên tiếng tống tiễn xuống Diêm phủ uống trà.

- Còn ai không phục?

Thanh âm Phù Chấn truyền ra.

Mấy ngàn người, một điểm tạp âm cũng không có, hoàn toàn yên tĩnh, những kẻ không phục mới lên tiếng đây đã thành một cỗ thi thể, giờ thì còn ai mà dám gây khó dễ với cái mạng của mình đây? Hơn nữa, võ giả có thể lăng không phi hành, ý vị trong đó thế nào bọn hắn tự nhiên minh bạch!

Thấy không còn ai phản đối nữa thì Phù Chấn liền bay ngược trở lại.

Lúc này, Mộng Nhi mới lên tiếng:

- Nếu đã không có ai phản đối vậy thì từ giờ phút này trở đi, ta chính là thủ lĩnh của các ngươi, ai không phục, kết cục chính là khối thiết thạch này!

Nói xong, Mộng Nhi liền lấy ra thanh Hoả Ly kiếm, một kiếm chém xuống, khối thiết thạch kia lập tức biến thành đám bột mịn!

Sau đó nàng lại nói tiếp:

- Phi hôi yên diệt!

Trong lòng đám người bên dưới tuy rằng vạn phần không phục, nhưng lúc nhìn về phía Phù Chấn tự nhiên không dám chút hó hé nào.

- Tiếp theo, ta cần một phó thủ lĩnh!

Vừa dứt lời, toàn trường lập tức oanh động!

Những kẻ vừa rồi trong lòng vẫn có chút không phục, trong nháy mắt lập tức nghĩ tới làm thế nào mới có thể lên làm phó thủ lĩnh.

Không chút ngăn cản, Mộng Nhi để bọn hắn tuỳ ý thảo luận.

Xa xa, Sở Nam đứng trên một chỗ khá cao nhìn về phía nữ nhân trong lòng, vì hắn mà làm hết thảy.

Chờ bọn hắn thảo luận không biệt lắm, Mộng Nhi liền để cho Thiết Thương hùng ngăn bọn hắn lại, để cho bọn hắn tự tiến cử bản thân, trong vòng năm phút nếu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm được vị trí này thì đứng ra.

Năm phút sau, trước mặt Mộng Nhi liền có tám người, mà tám người này trong đó có mấy người là kẻ biết được một điểm nội tình.

Mộng Nhi gật gật đầu, lại để cho đám người phân thành mười đội, mỗi đội 100 người, lại để cho từ mỗi đội chọn ra một người tham gia tranh đoạt vị trí phó thủ lĩnh.

Một khâu này lại hao hết mười phút.

Mười phút sau, 16 sơ giai Võ Quân, 2 trung gia Võ Quân liền đứng trước mặt Mộng Nhi, Mộng Nhi cho bọn hắn tỷ thí, phân ra thắng bại.

Khâu tỷ thí là tốn thời gian nhất, ước chừng một canh giờ sau thì mới kết thúc.

Cuối cùng, mười tám người thành hai, thắng bại phân biệt, người giành vị trí đệ nhất kia chính là một gã trung giai Võ Quân, tên thứ hai là một gã sơ giai Võ Quân, còn gã trung giai Võ Quân còn lại lại xếp vị thứ ba.

Kết quả như vậy, kẻ đạt được vị trí thứ nhất vẻ mặt đầy vui vẻ, gã cảm thấy mình khẳng định sẽ được làm phó thủ lĩnh.

Nhưng mà, Mộng Nhi lại nói còn một cuộc trắc thí nữa, trắc thí mưu lược.

Mộng Nhi không có chơi trò gì quá cao thâm cả, chỉ là mượn tình cảnh lúc Sở Nam đối phó với bí thị lúc trước đem ra hỏi bọn hắn một lượt về cách ứng phó. Đương nhiên, địa điểm và nhân vật đã hoàn toàn thay đổi, cũng không phải cái bí thị gì mà đổi thành một thứ không có chút liên quan nào.

Nghe xong vấn đề, tên bài danh đệ nhất liền hôn mê rồi, hắn vắt hết óc, suy nghĩ một hồi lâu xong liền bật thốt lên:

- Trốn, một mực trốn, tìm một chỗ trốn đi, đợi sau khi tu vi đạt tới sơ giai Vũ Vương liền quay về báo thù!

Đáp ánh này tự nhiên không lọt vào tâm ý của Mộng Nhi, nhàn nhạt nói:

- Không được!

Sau đó, từng người từng người nói ra đáp án của mình nhưng tất cả đều không phù hợp với ý của Mộng Nhi, chỉ là nàng lần lượt nói "không được".

Sau khi mười tám người tham gia trắc thí xong, Tử Mộng Nhân không khỏi có chút tức giận, quát:

- Một cái Hải Lang đoàn lớn như vậy vậy mà không có ai trả lời nào khá hơn sao?

Rốt cục, đáp án của gã sơ giai Võ Quân bài danh thứ hai kia tuy rằng không hoàn toàn giống với Sở Nam nhưng thực sự kém không quá xa, ngoại trừ việc đem bí thị phá huỷ ra thì những thứ còn lại cơ bản đều giống nhau.

- Tốt, về sau ngươi chính là phó thủ lĩnh Hải Lang đoàn!

Nghe như thế, người này lập tức vui vẻ vạn phần, tranh thủ nói:

- Thủ lĩnh, Mã Quân nghe lệnh.

Những người khác thấy được một màn này tự nhiên than thở không ít, đặc biệt là kẻ giành được vị trí thứ nhất trong tỉ võ nọ, mặt mày đầy vẻ oán hận.

Tử Mộng Nhân tiếp tục nói:

- Trừ Mã Quân ra, trong tỉ võ, mười người vị thứ trước mười một đều trở thành đoàn trưởng Hải Lang đoàn.

Tử Mộng Nhân chỉ vào người bài danh thứ nhất kia:

- Thí dụ như ngươi, chính là đại đội trưởng Hải Lang đoàn.

Nghe thế, trong nội tâm hắn liền thoải mái hơn được một chút, nhưng nghĩ tới phó thủ lĩnh công phu không bằng hắn thì trong lòng lại thấy có chút cảm giác không công bằng. Đúng lúc này, một cỗ uy áp bỗng nhiên hướng hắn đánh úp tới, hắn lập tức cảm thấy hít thở không thông, giống như bóng ma tử vong sắp úp xuống người hắn vậy!

Người này lập tức phục hồi lại tinh thần, rối rít hướng Mộng Nhi khom người, nói:

- Lôi Báo xin nghe theo thủ lĩnh phân phó!

Nói xong lời này, cỗ uy áp kia lập tức tiêu tán.

Mộng Nhi sau khi chọn ra nhị đội trưởng, tam đội trưởng,... xong, nếu ai có chút phản ứng, lập tức cỗ uy áp kia lần nữa phủ xuống.

Cứ như vậy, sau hai canh giờ sau Mộng Nhi đã thành công chỉnh đốn lại Hải Lang đoàn, nhìn về phía mười tên đội trưởng kia, nói:

- Hiện tại, các ngươi tự đi tìm kiếm đội viên của mình đi, mỗi đội không thể vượt quá 100 người!

- Vâng!

Chờ sau khi bọn hắn lĩnh mênh lui xuống xong, Phù Chấn lại nhàn nhạt nói:

- Nếu ai dám có nghịch ý gì, thí dụ như chạy trốn các loại vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Phù Chấn vừa nói vừa thả ra uy áp. Nói xong, lão còn kèm theo một quyền đánh lên một khối siêu cấp cự thạch bên cạnh, cự thạch lập tức biến thành một đám tro bụi.

Một cảnh này, một quyền của Sở Nam cũng có thể làm được, hơn nữa sẽ không giống như Phù Chấn phải dùng tới nguyên lực, hắn chỉ cần lực lượng nhục thể là đủ rồi.

Mấy ngày người lần nữa không chút hó hé, ý niệm khác trong nội tâm lập tức dập tan.

Lúc này Mộng Nhi mới nói với Mã Quân:

- Đi theo ta.

Mã Quân tới lúc này vẫn cho rằng vị Phù Chấn sơ giai Võ Vương này chân chính là át chủ bài lớn nhất của Hải Lang đoàn.

Nhưng mà, đến khi hắn đứng trước mặt Sở nam thì mới phát hiện ra ý nghĩ của hắn đặc biệt sai lầm!

Bởi vì, con bài tẩy lớn nhất của hắn giờ phút này cư nhiên lại chắp tay đứng sau lưng Sở Nam.

Vừa chứng kiến một màn này xong, Mã Quân trực tiếp đứng sững lại, hắn nghĩ mãi không rõ, vì cái gì mà một sơ giai Vũ Vương lại đối với một Võ Tướng mà khách khí như vậy, hơn nữa, tên Võ Tướng kia lại đang ngồi mà vị Vũ Vương này lại đứng ở một bên.

- Ngươi tên gì?

Sở Nam chỉ nhàn nhạt hỏi nhưng rơi vào tai hắn thì trái tim của hắn không khỏi như bị bóp chặt lại, rối rít đáp:

- Tiểu nhân gọi là Mã Quân.

Mã Quân không tự chủ được mà dùng tới hai chữ "tiểu nhân"!

- Giao ra một giọt máu huyết!

- Ân?

Mã Quân có chút không hiểu.

Sở Nam lạnh giọng nói:

- Còn muốn ta lặp lại lần nữa sao?

Nhiều ý niệm chạy qua đầu, Mã Quân lập tức kết luận:

"Ta đã vượt qua toàn bộ văn võ trắc thí của bọn hắn, để cho ta trở thành phó thủ lĩnh tự nhiên sẽ không để cho ta chết đi, giao máu huyết ra có lẽ sẽ không có chuyện gì..."

Cảm nhận được một cỗ uy áp có xu hướng đe doạ tới tính mệnh, Mã Quân không chần chờ nữa mà quyết đoán giao ra một giọt máu tươi.

Sở Nam lần thứ ba vận chuyển Sinh Tử quyết, đối tượng khống chế lần này chỉ là một gã sơ giai Võ Quân nhưng Sở Nam cũng không nhẹ nhàng gì, ít nhất không có nhẹ nhàng như lúc khống chế Vô Không lão tổ, trong nội tâm không khỏi cảm thán:

"Phải tranh thủ tu luyện Sinh Tử quyết tới tầng thứ hai mới được."

Vốn, Sở Nam khinh thường đi khống chế một gã sơ giai Võ Quân nhưng vì an toàn của Mộng Nhi, hắn không thể không dùng Sinh Tử quyết khống chế Mã Quân.

Mã Quân trong đầu chợt ầm ầm nổ vang, một cái tin tức chợt xuất hiện trong đầu hắn, sinh tử của hắn về sau chính là do người trước mắt nắm giữ.
Bình Luận (0)
Comment