Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 425

Rất kỳ quái, Nam Cung Linh Vân nghe thấy Tần Dũng lên tiếng hạ thấp Sở Nam, trong lòng vô cùng chán ghét Tần Dũng, nói với Tần Dũng câu đầu tiên trong bao ngày qua:

- Ngươi vĩnh viễn không thể là hắn.

Một câu nói ra, Nam Cung Linh Vân lại khẽ tự giận mình:

- Ta lẽ ra phải hận hắn mới đúng, tại sao lại nói giúp cho hắn? Lâm Vân? Lâm Vân? Thì ra hắn là Lâm Vân, cái tên Lâm Vân này, và tên của ta, có chút.....

Nghĩ tới đây, Nam Cung Linh Vân chợt nhớ tới khi còn ở nhà, vị huynh trưởng kia đã từng nói, chuyện xảy ra tại Sơn Hải Thành, huynh trưởng của hắn sở dĩ có thể thoát nạn chính là bởi người có tên Lâm Vân đó đã nói vì hắn họ Nam Cung.

- Hắn.... là..... vì ta? Vì sao? Vì sao...?

Nhưng tâm tư kỳ lạ lại nổi lên.

Tần Dũng đang thao thao bất tuyệt đánh giá bình phẩm, đương nhiên không biết trong lòng Nam Cung Linh Vân đang nghĩ gì, nhưng bởi câu nói của Nam Cung Linh Vân nên khẽ sững lại, sau đó chợt giận dữ, vẻ âm trầm xuất hiện, rồi nhanh chóng biến bất, vẻ mặt tươi cười nói:

- Ta đương nhiên không phải hắn, ta còn rất nhiều việc đại sự cần làm, còn hắn, một giây nữa là chết rồi.

Nam Cung Linh Vân ngầng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn bóng lưng đó.

Sở Nam nói ra câu nói cuồng ngạo đó, cũng chưa dừng lại, tiếp “bốp bốp” vẫn tiếp tục vang lên, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, giống như tiếng trống đánh trong tim Nghê trưởng lão, lan ra từng đợt sóng ô nhục, Nghê trưởng lão không thể nhịn được nữa, nét mặt đại nộ:

- Tiểu tử, ngươi làm nhục ta như vậy, làm nhục Kiếm Trảm Phái, ngươi đang tự tìm cái chết, như vậy, đừng trách ta ra tay giết chết ngươi.....

Nghê trưởng lão nói như vậy đương nhiên là cố ý, hắn muốn lấy cái danh nghĩa “làm nhục” để giết chết thiên tài của Thần Khí Phái, diệt trừ đi một đối thủ cường đại của Kiếm Trảm Phái, hắn tự tin có thể làm được, tuy Lâm Vân có thể giết chết bốn gã Võ Quân, nhưng Võ Quân có thể sánh được với Võ Vương sao?

Trong khi Nghê trưởng lão đang định ra tay, Nhị trưởng lão xuất hiện trước mặt Nghê trưởng lão, hô lớn:

- Một gã tiền bối cũng không biết xấu hổ đi ức hiếp một tên tiểu bối, nếu muốn đánh nhau, ta tiếp ngươi đến cùng.

Nghê trưởng lão vẻ mặt lúc đỏ bừng, lúc tái nhợt, hắn và Nhị trưởng lão không phân cao thấp, nếu giao đấu khó mà phân thắng bại, nhưng cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua, trong lòng đang vội tìm cách thì liếc thấy tên đệ tử của Thiên Nhất Tông đã đi tới bên lôi đài, trong lòng có kế sách, cười nham hiểm, lui lại một bên.

Vừa đứng vững lại, Sở Nam đã đánh tiếp một quyền, lần này cuối cùng cũng đánh bay Từ Thạc, Từ Thạc rơi thẳng xuống chân Nghê trưởng lão, tốc độ quá nhanh khiến khi rơi bịch xuống đất rồi, Nghê trưởng lão mới kịp hoàn hồn, hắn vội cúi xuống ôm lấy, đưa tay kiểm tra, khí tức đã mất sạch, thì ra đã bị tát tới chết, tát tới hồn bay phách tán.

- Lâm Vân, thù này, nhất định sẽ trả gấp trăm lần.

Nghê trưởng lão nắm chặt tay, nghiến răng nói.

- Có chiêu gì ta tiếp hết.

Sở Nam đáp trả một câu, Nghê trưởng lão cố gắng khống chế tâm tư, trong lòng đã có chủ ý, vạn nhất, vạn nhất tên đệ tử này của Thiên Nhất Tông không thể giết chết Sở Nam thì đêm nay, hắn sẽ đích thân ra tay giết chết Lâm Vân.

Một đạo thân ảnh từ trên không trung đáp xuống lôi đài, đệ tử của Thiên Nhất Tông liền không ngừng reo hò: Thiên Nhất Tông, Thiên Nhất Tông, Thiên Nhất Tông.....

Gã đệ tử của Thiên Nhất Tông này nhìn Sở Nam, nói:

- Ngươi là Lâm Vân?

Ngữ khí còn cao ngạo hơn Từ Thạc gấp trăm lần, Sở Nam cũng không hề sợ hãi, vừa rồi hắn đã nhìn ra quan hệ kín đáo của Kiếm Trảm Phái và Thiên Nhất Tông, Thần Khí Phái không thể nhún nhường cầu toàn, mà phải tỏ rõ sức mạnh cường hãn của mình, thêm vào mối thù của sư phụ Ma Đạo Tử, Sở Nam không chút lưu tình, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng tới để ăn tát hay sao?

Thanh âm của Sở Nam tuy không lớn, nhưng không ít người đã nghe thấy rõ, bao gồm của Tần Dũng, Tần Dũng hận Sở Nam tới tột đỉnh, hắn đương nhiên là không biết ngay từ khi còn ở trường đấu giá bí mật tại Lương Châu Thành, Sở Nam đã khiến hắn bị thua thiệt mấy lần, hắn hận Sở Nam là bởi Sở Nam lấy tên Lâm Vân đã dương danh thiên hạ, là bởi hắn đố kỵ với Sở Nam. Hắn hận không thể dương danh thiên hắn, hận cái tên trên bảng Võ Hoàng tiềm năng không phải là hắn, mà là Lâm Vân. Hắn nhìn thấy Nghê trưởng lão bị Nhị trưởng lão ngăn lại, trong lòng đã vô cùng thất vọng, lại nhìn thấy Sở Nam đứng trước mặt gã đệ tử của Thiên Nhất Tông vẫn vô cùng cuồng ngạo, khuôn mặt liền trở nên tươi tỉnh:

- Linh Vân, chúng ta đánh cược, ta cược tên Lâm Vân này nhất định sẽ chết.

Nam Cung Linh Vân trong lòng đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, không trả lời.

Còn thanh niên trên lôi đài, khuôn mặt đang tươi cười chợt ngừng lại, rồi lại trở nên tươi cười:

- Ta tên là Đoạn Vũ, hãy nhớ kỹ cái tên này. Có biết vì sao ta tên là Đoạn Vũ hay không? Không sao, lát nữa, ta sẽ cho ngươi biết, cho ngươi biết rõ hàm ý sâu sắc của hai từ Đoạn Vũ!

Rồi lập tức, Đoạn Vũ giơ tay trái lên, một thanh kiếm cong xuất hiện trong tay Đoạn Vũ, kim mang lóe lên, chín đạo kiếm mang đâm về phía Sở Nam, phân chia tấn công chín điểm yếu huyệt trên người Sở Nam.

- Đây chính là Cửu Cung Vô Lượng do Đoạn Vũ sư huynh sự sáng tạo ra sao? Đoạn Vũ sư huynh quả nhiên lợi hại.

Tiếng reo hò không ngừng vang lên trong đám đông, hơn nữa còn vô cùng vang dội, đệ tử của Thần Khí Phái đều nghe thấy rõ ràng.

Khi kiếm cong xuất hiện, trọng kiếm cũng xuất hiện trước mặt Sở Nam, Sở Nam giương kiếm chém xuống, Cực Dương Chân Hỏa màu tím phun ra, biển lửa nổi lên.

- Hỏa khắc Kim, Lâm Vân sư huynh thật là uy vũ.

Đệ tử của Thần Khí Phái cũng không chịu thua kém, lớn tiếng hô lên để tạo thanh thế.

Đoạn Vũ vẫn mỉm cười:

- Chỉ là Cực Dương Chân Hỏa thì có thể làm gì được Cửu Cung Vô Lượng của ta? Sao có thể khắc nổi Kim?

- Vậy ngươi hãy nhìn xem rồi sẽ biết.

Sở Nam thản nhiên trả lời, hắn không dùng Tịch Diệt Chi Hỏa, thậm chí là Phần Thiên Chi Hỏa, cũng không thi triển vũ kỹ lợi hại gì, hắn muốn che giấu để ngày sau còn tiện hành động, nhưng cho dù là Cực Dương Chân Hỏa thì uy lực cũng cường hãn hơn nhiều Cực Dương Chân Hỏa thông thường.

Ngọn lửa màu tím như thực thể va chạm mạnh với chín đạo kim mang, tiếng nổ lớn vang lên, vô số ngọn lửa màu tím nhanh chóng xoay chuyển, bắn về phía Đoạn Vũ, chín đạo kim mang cũng giảm đi sáu đạo, chỉ còn lại ba đạo, Sở Nam giương trọng kiếm múa lượn, tạo thành một vòng nguyên khí, lưỡi kiếm mang theo ngọn lửa rừng rực chém về phía ba đạo kim mang còn lại.

Tiếng xèo xèo vang lên, Sở Nam đã chém tắt ba đạo kim mang.
Bình Luận (0)
Comment