Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 432

Tất cả những việc đã gặp ngày hôm nay khiến Sở Nam cũng đã có hiểu biết đại khái về đệ tử của Thiên Nhất Tông, đã quen đứng ở trên cao, coi thường người khác, hơn nữa do rèn luyện ít, nói thì hay, nhưng nếu phải đối đầu với những người đã quen vào sinh ra tử, đám sơ cấp Võ Quân này nếu gặp phải người cùng tu vi, chỉ e mười phần chết chín.

Lúc này, Sở Nam đang nghĩ thầm:

- Nếu bọn chúng biết mình chính là Lâm Vân, không biết sẽ có biểu hiện thế nào?

Nghĩ một lát, Sở Nam cũng tham gia vào cuộc phê phán cũng bọn chúng, rồi rất cẩn thận moi những tin tức có giá trị.

Một lát sau, Sở Nam thấy nếu tiếp tục hỏi, e sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ, liền lấy lý do đi ngẫm nghĩ vũ kỹ, đi qua sân luyện võ đi về phía sau, đợi tới khi đã thoát khỏi tầm mắt bọn chúng liền dùng Liễm Tức Quyết che giấu khí tức lại, căn cứ vào tin tức hỏi thăm được, đi về phía trú chân của Kim trưởng lão.

Kim trưởng lão ở riêng trong một khu nhà xa hoa vô cùng rộng rãi, bên trong có không ít mỹ nữ xinh đẹp hầu hạ, có cả hộ vệ, tuy nhiên đều ở phía bên ngoài. Sở Nam bắt lấy một gã hộ vệ, ra tay nhanh gọn, tra hỏi xem ở trong khu nhà có cơ quan hay trận pháp hay không, sau đó biến thành hình dáng của gã hộ vệ đó, thu thi thể của hắn vào trong trữ vật giới chỉ, tiến vào trong.

Vào tới khu bên trong, phía trong vô cùng tĩnh lặng, không thấy bóng dáng một ai, tìm mấy lượt cũng không thấy bóng dáng Kim trưởng lão, bởi gã hộ vệ này cũng biết rất ít về khu bên trong nên Sở Nam cũng không liều lĩnh xông vào trong, chỉ nhớ tất cả vào trong đầu, chuẩn bị tối mai tiếp tục thăm dò.

Sở Nam biết rất rõ, muốn thăm dò tin tức của Huyền Vô Kỳ tuyệt đối không phải là việc có thể làm trong chốc lát, cần phải nhẫn nại, từng bước từng bước tra xét. Sở Nam rất thành thục đi ra bên ngoài, lấy thân phận của Liễu Khiếu Phong đi ra khỏi khu nội môn, lại lấy thân phận của Tôn lão tam đi ra khỏi khu ngoại môn, khi hắn đang định quay về nơi trú chân của Thần Khí Phái thì nhìn thấy một đạo thân ảnh từ không trung bay qua.

Bởi Sở Nam vẫn đang che giấu khí tức, đạo thân ảnh từ trên không trung đó không phát hiện ra được. Sở Nam nhìn theo, thấy hướng thân ảnh đó đi ra tựa hồ cũng giống phương hướng hắn vừa đi ra, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, liền đi theo.

Khoảng một khắc sau, thân ảnh đó đáp xuống, Sở Nam lặng lẽ tiến lại gần, thì ra là nơi nghỉ chân của Kiếm Trảm Phái. Sự nghi hoặc trong lòng Sở Nam càng lớn thêm:

- Kiếm Trảm Phái, lẽ nào Kiếm Trảm Phái và Thiên Nhất Tông có âm mưu gì chăng?

Sở Nam lập tức ra quyết định, nhẹ nhàng tiến tới nơi thân ảnh đó đáp xuống, tiếp đó nghe theo tiếng động tiến lại góc tường, nghe thấy một thanh âm vang lên:

- Vừa rồi Kim trưởng lão của Thiên Nhất Tông đã hứa với ta, giúp Kiếm Trảm Phái của chúng ta thay thế vị trí của Kiếm Trảm Phái, chúng ta chỉ cần phối hợp với Thiên Nhất Tông khi bọn họ cần chúng ta mà thôi.

Sở Nam nghe thấy thanh âm đó chính là thanh âm của Nghê trưởng lão của Kiếm Trảm Phái.

Một thanh âm khác lại vang lên:

- Xem ra Thiên Nhất Tông muốn ra tay thu thập Thần Khí Phái rồi. Thần Khí Phái trong một năm nay danh tiếng nổi như cồn, gã Lâm Vân đó cũng không đơn giản, nếu có thể phục vụ cho chúng ta thì tốt biết mấy….

- Lâm Vân!

Nghê trưởng lão nghiến răng nói:

- Mối thù của Từ Thạc nhất định phải trả, tới lúc cần thiết, ta sẽ đích thân ra tay, lấy mạng của hắn.

- Được rồi, cứ làm theo ý của Thiên Nhất Tông đi, chỉ khi tình hình rối loạn, chúng ta mới có cơ hội.

Nghe ngữ khí đó, tựa hồ thân phận của người đó còn cao hơn cả Nghê trưởng lão, nói xong liền đi ra ngoài, sau đó lăng không biến mất.

- Ý của Thiên Nhất Tông? Thu thập Thần Khí Phái? Thu thập thế nào? Người này là ai? Sao không ở lại?

Trong đầu Sở Nam hiện lên rất nhiều câu hỏi, lông mày nhíu chặt, trong lòng có một kế, lao nhanh về hướng thân ảnh đó vừa rời đi.

Tuy Sở Nam không thể đạp không mà đi, nhưng tốc độ cũng không hề chậm, không bị thân ảnh đó bỏ rơi lại, một lúc sau thân ảnh đó đáp xuống, đi vào trong khu rừng, đi được một đoạn, Sở Nam không còn che giấu khí tức của mình nữa, biến thành một khuôn mặt xa lạ, còn khí tức của hắn vừa giải phóng ra, thân ảnh đó liền phát hiện ra, quay người quát:

- Ai? Dám theo dõi ta?

Sở Nam điềm tĩnh bước ra.

Sở Nam bước ra, không đợi thân ảnh đó lên tiếng hỏi, cất tiếng quát trước:

- Ngươi là ai? Lén lén lút lút, rốt cuộc có ý đồ gì với Thiên Nhất Tông?

Lúc này, y phục trên người Sở Nam vẫn là y phục của Thiên Nhất Tông, thêm vào ngữ khí cao ngạo, cho dù là đệ tử của Thiên Nhất Tông thì cũng không thể phát hiện ra Sở Nam đang giả mạo.

Sở Nam hỏi như vậy, đương nhiên là biến bị động thành chủ động, bề mặt đã chiếm thế thượng phong.

Người này nghe thấy Sở Nam quát, cất tiếng cười:

- Một gã sơ cấp Võ Quân cỏn con cũng dám lên tiếng ngông cuồng trước mặt ta, là do tự ngươi rơi vào tay ta, không thể trách ta được, ta sẽ tiễn ngươi….

- Ngươi định làm gì? Ta là đệ tử của Thiên Nhất Tông, ngươi dám giết ta, ta chỉ cần hô một tiếng, cho dù ngươi là Võ Vương cũng không thể thoát khỏi Thiên Nhất Tông.

- Vậy ngươi có thể hô lên, xem xem có thể hô được không!

Người này vô cùng tự tin, một gã sơ cấp Võ Vương hắn muốn làm gì chẳng được.

Vừa nói, hắn vừa ra tay, trên năm ngón tay quang mang rực rỡ, giơ về phía cổ họng Sở Nam.

Sở Nam lui lại nhanh, tháo chạy, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười lạnh.

- Muốn chạy, có thể chạy được sao?

Người này cất tiếng hỏi, trong nháy mắt đã lao tới sau lưng Sở Nam, ngũ chỉ sắp khép lại, Sở Nam lại vô cùng đột ngột quay người lại, ngũ chỉ nhanh như thiểm điện, nhanh hơn người này một khoảnh khắc, bắt lấy cổ họng hắn.

Sau đó, Sở Nam mới nói:

- Vậy ta không chạy nữa, như thế này có được không?

Vẻ tự tin trên mặt người này đã biến thành khiếp sợ, ngũ chỉ của hắn vẫn ở trên không, nưng không dám có bất cứ động tác gì nữa, hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn khi vừa từ vị thế cao vợi rơi xuống vực sâu thăm thẳm, hắn không thể hiểu nổi, rõ ràng đối phương chỉ là sơ cấp Võ Quân, trước mặt người sắp tiến thăng lên trung cấp Võ Vương như hắn lẽ ra phải không chút năng lực kháng cự, nhưng không ngờ rằng, không chỉ có thể kháng cự, mà đứng trước mặt gã sơ cấp Võ Quân này, hắn ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, không có chút lực kháng cự.

Khiến hắn càng không hiểu nổi là, hắn cảm thấy nguyên lực trên người đang tiêu tan nhanh chóng.

- Ngươi… ngươi…. là …. ai?

Sở Nam đương nhiên không trả lời, chỉ hỏi:

- Ngươi đồng ý giao ra một giọt tinh huyết, hay là để bị hút cạn nguyên lực mà chết, hoặc ta sẽ móc nguyên hạch của ngươi, rồi đốt sạch thi thể ngươi?

- Ta…..

Ngũ chỉ của Sở Nam lại dùng lực, tốc độ xoay chuyển của vũng xoáy lại càng nhanh hơn, hô lạnh rất ngắn gọn:

- Tinh huyết, hoặc chết!

Hắn cảm thấy thần chết cách hắn rất gần, có lẽ chỉ một giây sau hắn sẽ phải rời khỏi thế giới này, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều việc đại sự cần phải làm, nhiệm vụ bên trên giao cho hắn, hắn vẫn muốn sống thêm mấy trăm năm nữa.

- Hắn lấy tinh huyết của ta làm gì?

Hắn đoán không được, sau hồi cân nhắc quyết định giao ra một giọt tinh huyết.

Sau khi giao tinh huyết ra, hắn liền nhìn thấy Sở Nam nuốt tinh huyết vào bụng, cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không dám động đậy.

Sau đó, Sở Nam buông tay ra, thi triển Sinh Tử Quyết, hắn chỉ giương mắt đứng nhìn, cảm giác nguy hiểm ngày càng nồng đượn, cảm giác muốn liều lĩnh ra tay tiêu diệt Sở Nam cũng ngày càng mạnh mẽ.

Cuối cùng, hắn đã không kìm nén được, cường hãn ra tay.

Đúng lúc tay hắn chỉ cách đan điền của Sở Nam có ba tấc.

Sở Nam mở mắt ra.

Toàn thân hắn run lên.

Quang mang trên tay vội tiêu tán đi, không còn tăm tích.

Hắn cảm thấy trong đầu có thêm thứ gì đó, nhưng hắn vẫn không tin, vẫn lên tiếng hỏi:

- Ngươi….đã ….làm gì ….với ta?

- Khống chế sinh tử của ngươi mà thôi!

- Không thể nào, sao có thể có công pháp như vậy, tuyệt đối không thể nào!

Hắn điên cuồng kêu lớn, Sở Nam cũng không nhiều lời, ý niệm vừa động, hắn liền cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, một gã sắp tu luyện tới trung cấp Võ Vương như hắn cuối cùng lại ngã lăn ra đất, lăn đi lộn lại để giảm bớt đau đớn.

Sau một lúc, Sở Nam mới tha cho hắn, hắn bò dậy, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ, lắp bắp:

- Ngươi….. rốt cuộc…. là ai?

- Tôn chủ của ngươi!

- Tôn chủ…. của ta….

- Bây giờ, ta hỏi, ngươi đáp, ngươi đừng nói láo để đánh lừa ta, ta có thể cảm nhận thấy, cho nên, hậu quả của lừa dối chỉ có thể là diệt vọng. Sinh tử của ngươi, chỉ trong một ý niệm của ta.

Sở Nam nói xong, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Không có tên, chỉ có một biệt danh, biệt danh là Địa Thập Bát.

- Địa Thập Bát?

Sở Nam nhíu mày, lại hỏi:

- Ngươi thuộc tổ chức gì, làm gì tại Thiên Nhất Tông? Vừa rồi nói chuyện gì với Nghê trưởng lão, định làm gì với Thần Khí Phái?

Sở Nam hỏi xong, gã có tên là Địa Thập Bát không lập tức trả lời, trầm mặc một lúc, trong đầu hắn nghĩ tới ý niệm tinh thần đã được truyền vào trong đầu hắn, không được tiết lộ bất cứ thông tin gì về tổ chức, nếu không sẽ bị tổ chức truy sát tới cùng, hơn nữa, người thân của hắn cũng sẽ bị giết chóc thê thảm, giết chóc sạch sẽ.

Trong khi Địa Thập Bát còn đang suy nghĩ, Sở Nam đã rất không hài lòng, ý niệm vừa động, cảm giác đau đớn liền lan ra toàn thân Địa Thập Bát, hắn nghiến răng chịu đựng, nhưng vẫn không chịu nổi, ngày càng đau đớn, có cảm giác lửa thiêu, có cảm giác dao cắt….

Nhưng Địa Thập Bát cũng không dám phản bội lại tổ chức, cho dù chết cũng không dám.

Nghĩ như vậy, Địa Thập Bát lộ ra vẻ ngoan lệ, nhìn Sở Nam, khóe miệng lộ ra nụ cười hung tợn:

- Ngươi vĩnh viễn cũng không thể biết được, hãy chết cùng với…..

Địa Thập Bát định tự bạo, nhưng đã bị Sinh Tử Quyết khống chế, đương nhiên không thể tự bạo thành công.

Sở Nam đã nhanh hơn một bước, khiến Địa Thập Bát hồn về tây thiên.

Tiếp đó, Sở Nam lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, nhìn thi thể thất khiếu lưu huyết của Địa Thập Bát, lông mày nhíu chặt:

- Địa Thập Bát? Rốt cuộc là thế lực thế nào, thủ đoạn thật ghê gớm, có thể khiến một Võ Vương cam tâm tự bạo cũng không dám tiết lộ chút thông tin nào.

Nghĩ như vậy, Sở Nam lại nghĩ tới tổ chức thần bí kia, những gã hắc y nhân đó khi đối diện với cái chết, đều lựa chọn tự bạo.

- Lẽ nào Địa Thập Bát cũng thuộc tổ chức đó?

Sở Nam thầm nghĩ trong lòng:

- Địa Thập Bát, Địa Thập Bát, nếu ta không nhớ lầm, khi ở Hóa Phương Tộc của Thu Tiểu Mạch, trong đó có một người tên là Huyền Thập Tam, lẽ nào ở đây có liên hệ gì?

- Nếu bọn chúng, và những kẻ ta gặp trên đường cùng thuộc một tổ chức, vậy lực lượng của tổ chức này quả thật to lớn, Man Việt có sự tồn tại của chúng, Bắc Tề Quốc cũng có, tới tận Thiên Nhất Sơn cũng có. Vậy, Đại Khánh lẽ nào cũng có?

Ánh mắt Sở Nam lộ ra tinh quang, từ những lời Địa Thập Bát đã nói thì có thể đoán ra, tổ chức thần bí này đứng ở vị trí đối lập với Thiên Nhất Tông!

- Tuy nói kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, nhưng tổ chức thần bí này, ta không có thiện cảm, chỉ có thể lợi dụng, không thể hợp tác.

Nghĩ như vậy, Sở Nam lôi lấy nguyên hạch của Địa Thập Bát, thu lấy trữ vật giới chỉ của hắn, rồi một ngọn lửa tím đem thi thể của Địa Thập Bát và thi thể giấu trong trữ vật giới chỉ biến thành tro bụi.

- Nhất định phải biết được Kiếm Trảm Phái và Thiên Nhất Tông định đối phó với Thần Khí Phái như thế nào.

Sở Nam vốn dĩ định khống chế Địa Thập Bát là sẽ biết được quỷ kế của bọn chúng, nhưng không ngờ tổ chức đó quá lợi hại.

Tuy có thể lợi dụng thân phận của Địa Thập Bát lừa Nghê trưởng lão, nhưng vẫn còn một vấn đề là khí tức, khí tức của Địa Thập Bát là sơ cấp Võ Vương, Sở Nam chưa luyện Thần Hành Bách Biến tới mức cao nhất, chưa thể biến hóa ra khí tức của sơ cấp Võ Vương.

- Xem ra việc cấp bách là phải tu luyện Thần Hành Bách Biến, nhưng số nguyên hạch này có đủ không?

Sở Nam không dám chắc, suy tính thời gian, đã tới lúc quay về, vội quay về nơi trú chân của Thần Khí Phái.

Từ nơi Sở Nam đứng chân quay về nơi nghỉ ngơi của Thần Khí Phái buộc phải đi qua nơi trú chân của Tần gia.

Nhưng Sở Nam không hề biết điều này.

Ở bên kia, Nam Cung Linh Vân đã ngồi nhũn ra đất, y phục xộc xệch, trên mặt có vết máu, thân thể không biết do sợ hãi nên run rẩy hay do Túy Xuân Phong mà không thể kiềm chế nổi, hai chân nàng không ngừng cọ xát vào nhau, hơi thở ngày càng nặng nề, hai tay vẫn nắm chặt lấy thanh Long Nha xấu xí, trên đầu Long Nha sắc nhọn có vệt máu đỏ tươi.

Trước mặt Nam Cung Linh Vân là một vũng máu, nguồn gốc của vũng máu chính là ngực của Tần Dũng.

Lúc đó, Tần Dũng hoàn toàn không thèm để ý tới cây gậy bằng đất ở trong tay Nam Cung Linh Vân, như lang như sói lao tới, muốn vật ngã Nam Cung Linh Vân ra giường, cưỡng hiếp nàng.

Đúng lúc Tần Dũng lao tới, Nam Cung Linh Vân cũng đâm Long Nha ra.

Long Nha đâm vào Tần Dũng.

Long Nha đâm rách y phục, đâm thủng phòng ngự hộ giáp, tiếp đó, đâm vào ngực, máu tươi như suối tuôn ra.
Bình Luận (0)
Comment