Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 454

Nhưng mặc dù như vậy, Sở Nam cũng cảm giác hai tay kịch liệt đau nhức, khí huyết trong cơ thể giống bị kiếm quang biển máu làm cho quay cuồng không thôi, nhưng hắn vẫn còn chống đỡ được, lúc này Sở Nam đã liều mạng rồi, nếu không liều mạng, thì cũng phải bỏ tính mạng ở nơi này.

Cho nên, Sở Nam đưa chính mình vào chỗ chết để mà liều mạng.

- PHÁ...

Quái lão đầu khẽ quát một tiếng, đầu sóng kiếm máu phá băng mà ra, sau đó kết hợ hàng vạn kiếm khí, tạo thành một cổ huyết sắc kiếm quang cực lớn, sau đó nhấc lên một hồi sóng lớn, mang theo mùi máu tươi đánh ra.

- Đông lạnh.

Sở Nam kinh sợ, sau đó hét lớn một tiếng, song chưởng đánh ra biển lửa hừng hực, ầm ầm xông ra, chống đỡ huyết sắc kiếm quang kia, hỏa diễm màu xanh da trời như ở bên trong bầy hoa mùa xuân, tranh giành lẫn nhau, sau đó "Bành bành" vang lên không ngớt, làm nhấc lên một hồi khí lãng.

Nhưng huyết sắc kiếm quang không có bị đông cứng lại.

Cũng không có bị biển lửa ngăn lại.

Hỏa diễm màu xanh da trời cùng huyết sắc kiếm quang va chạm lẫn nhau, khi thì kiếm quang đè xuống, khi thì trời hỏa diễm màu xanh da đem kiếm quang bức lui, nhưng công bằng mà nói, Sở Nam ở thế hạ phong.

Quái lão đầu nhìn thấy tràng cảnh này, trong ánh mắt hiện lên quang mang kỳ lạ.

- Chẳng lẽ nói nguyên lực hắn, cùng nguyên lực ta không sai biệt lắm sao? Vậy mà có thể thi triển ra nhiều hàn hỏa như vậy, người này không phải Ma Đạo tử, lại cùng Ma Đạo tử có quan hệ như thế nào?

Quái lão đầu cũng không biết trong cơ thể Sở Nam có hỏa chủng, càng không biết biển lửa kia đều bị hàn ngọc Lam Viêm thu không còn một mống.

Quái lão đầu đương nhiên không muốn thấy trạng thái giằng co nư vậy, điều khiển kiếm quang biển máu từ bốn phía hội tụ lại, làm cho không khí trong cổ quật hỗn loạn không chịu nổi. Toàn thân hỏa nguyên lực của Sở Nam cũng bạo tuôn ra, hàn ngọc Lam Viêm từ thân thể Sở Nam đều tuôn ra, chống lại huyết quang kiếm khí.

Lúc này bên trong cổ quật, đã được phân biệt rõ ràng hai cỗ khí tức, một bên là huyết hồng, một bên là mầu xanh, biển máu ngập trời, biển lửa quay cuồng, tầng tầng lớp lớp va chạm lẫn nhau.

Quái lão đầu chau mày lại, những hàn hỏa kia đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Sở Nam tự biết giằng co như vậy, bị thua vẫn là hắn, một là vì thực lực bản thân hắn, đối với quái lão đầu mà nói là quá yếu, không đủ để phát huy hoàn toàn uy lực hàn ngọc Lam Viêm, hai là vì hàn ngọc Lam Viêm Vương vừa mới sinh ra, thứ ba là vì hắn đã sử dụng ra con át chủ bài lớn nhất, mà kiếm quang biển máu trước mắt của quái lão đầu, hắn không thể chống lại được.

Có thể nói quanh thân Sở Nam đầy biển lửa, không có dừng lại, hắn rút khỏi một tay, trên nắm tay tam sắc quang mang hội tụ lại, đột nhiên đánh ra một quyền, trong biển lửa lập tức có ngàn vạn hàn hỏa bị vòng xoáy cuốn thu, rồi đột nhiên phóng lên trời, sau đó rơi vào trong kiếm quang biển máu, thanh thế vô cùng.

Quái lão đầu nhìn ra, cười lạnh nói:

- Có chút tài mọn mà thôi.

Nói xong, quái lão đầu há miệng khẽ hút một cái, kiếm quang biển máu cũng biến thành vòng xoáy, sau đó xoay tròn, đoàn hàn ngọc Lam Viêm đã bị xoắn lại thành một đoàn, sau đó bị chôn vùi xuống.

- Có ý tứ, thân thể của ngươi, ta muốn rồi, những hỏa này cũng thuộc về ta, những hỏa này rơi vào trong tay của ngươi, thật sự là quá ủy khuất rồi, sau này sẽ bị mai một uy danh, ngươi chỉ là một con sâu cái kiến nho nhỏ, làm sao xứng có được loại hàn hỏa này? Nếu như đổi lại lão phu, lão phu định làm cho hàn hỏa này nổi tiếng khắp thiên hạ.

- Muốn thân thể ta sao?

Sở Nam nói thầm mấy chữ, sau đó lại nghe quái lão đầu nói thêm:

- Ngoại trừ loại hàn hỏa này, ngươi còn có tuyệt chiêu khác nữa không? Nếu như không còn, thì ngươi ngoan ngoãn khuất phục đi, ta cho ngươi chết thống khoái, nếu không, ta cho ngươi thống khổ.

Sở Nam không chút yếu thế nói.

- Thế giới của ta cho tới bây giờ không có từ ‘ khuất phục ’, cho dù chết trận, cũng không bao giờ khuất phục.

- Hừ, có cốt khí, nhưng cốt khí của ngươi, dùng sai rồi địa chỉ rồi.

Quái lão đầu trêu tức nói, vẫn không lấy ra pháp bảo, nhưng hắn nói tiếp:

- Ngươi không phải là Võ Hoàng Đại viên mãn sao? Vậy thần niệm của ngươi có lẽ rất mạnh, đúng không?

Sở Nam phóng xuất ra thần niệm, quái lão đầu cảm thụ một chút, trên mặt xem thường.

- Một Võ Hoàng Đại viên mãn, phạm vi thần niệm chỉ có 20m? Thật sự là buồn cười.

Nghe nói như thế, Sở Nam cảm thấy kinh hãi, ý nghĩa của những lời này, quái lão đầu dò xét được thần niệm của hắn rất rành mạch, mà thần niệm của hắn lại không phát giác gì.

- Đây là có chuyện gì vậy? Thần niệm có thể dò xét lẫn nhau sao?

Trong lúc Sở Nam kinh ngạc, vẫn không có cách giải thích, Sở Nam đột nhiên cảm giác được ở bên trong thần niệm của mình, truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, trong phạm vi mười thước thần niệm của hắn như là bị kiếm quang chém nát vậy.

Trong đầu "Oanh" một tiếng, ngực như là bị cái gì đập phải, sau đó lảo đảo ngã xuống mấy chục bước, sắc mặt đỏ tím, trong cổ cuồn cuộn, cơ hồ khí thờ cũng không thông, đau đớn vô cùng.

Loại đau đớn này, hoàn toàn khác với dĩ vãng, Sở Nam cảm giác trong đầu như bị bạo tạc nổ tung vậy, rốt cuộc không khống chế nổi hàn ngọc Lam Viêm, trong cơ thể cũng không thể tuôn ra hàn ngọc Lam Viêm nữa, vốn đang ở vào trạng thái giằng co cùng với biển máu, biển lửa bị đánh phá, bức phải lui về phía sau, không hề co lực chống cự nữa. Hiện tại Sở Nam đau đến mức hai tay ôm đầu, mà kiếm quang biển máu như đại dương mênh mông đem biển lửa phá tan.

Ngay sau đó, biển máu trùng trùng điệp điệp vây quanh Sở Nam, kiếm quang quấn lấy, ngay cả Ngọc Chi con san hô cũng không ngừng run rẩy, nhưng được Tiểu Lam ra lệnh, cũng không ngừng đem Sở Nam bảo vệ bên trong.

- Không ngờ súc sinh cũng biết hộ chủ, đợi lão phu chiếm thân thể của hắn, các ngươi cũng thuộc về lão phu.

Quái lão đầu nhìn thấy Sở Nam chật vật, không khỏi cười nói:

- Nhìn ngươi thúc thủ vô sách, xem ra ngươi ngay cả thần niệm công kích cũng không biết.
Bình Luận (0)
Comment