Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 516

Tất Chính nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó nói:

- Sư thúc, chúng ta không cần đi tìm hắn nữa, chỉ cần đợi hắn ra là được.

- Tại sao?

- Ta thấy khu vực này đã thành sa mạc, đều cực kỳ ẩn nấp, nếu không xảy ra quái sự gì thì chúng ta khó mà phát hiện được, hơn nữa Ma Đạo Tử không ngừng đi sâu vào trong dãy núi, đã như vậy thì chúng ta đến trước cản, tìm một nơi ẩn nấp đợi Ma Đạo Tử tự động dâng lên.

Tất Chính nói xong, trên mặt Kỳ Liên Thắng liền lộ ra nụ cười, vỗ vai Tất Chính nói:

- Ý kiến nay, nếu lần này có thể bắt được Ma Đạo Tử, ngươi lập công không nhỏ!

- Sư thúc, đây là chuyện Tất Chính phải làm, mặt khác, những con quái trùng kia cũng nên tham khảo, chỉ cần quái trùng xuất hiện thì chắc chắn Ma Đạo Tử cách đó không xa.

Tất Chính vội vã khiêm tốn đáp, Kỳ Liên Thắng không ngừng gật đầu, nói:

- Chúng ta lập tức xuất phát, chỉ khi bắt được hắn ta mới yên tâm, không biết hắn làm thế nào từ trong Vạn Trượng Thâm Uyên trốn ra ngoài, chẳng lẽ ở đó có thông đạo hướng ra ngoài sao? Nếu quả thực như vậy thì đây quả là một ẩn hoạn đối với Thiên Nhất Tông, nhất định phải bắt tên Ma Đạo Tử nói ra.

Kỳ Liên Thắng đang muốn Tuần Địa mà đi, bỗng thấy trên mặt Tất Chính có vẻ ưu phiền, liền hỏi:

- Tất Chính, còn chuyện gì sao?

- Sư thúc, bởi vì sơ suất của ta mà tên Chu tài chủ kia vẫn chưa chết, ta đoán rằng bây giờ hắn đã đem tin tức đệ tử Thiên Nhất Tông cải trang thành Dạ Sát giả giết người truyền ra ngoài.

Tất Chính có phần hổ thẹn nói, Kỳ Liên Thắng không để ý, cười nói:

- Tất Chính, việc này ngươi không bằng sư thúc rồi, lời của hắn sẽ có người tin sao? Uy danh của Thiên Nhất Tông cũng không phải là thổi phồng, là dùng máu tươi tạo nên, lại nói, cho dù bọn chúng tin thì đã sao? Cùng lắm thì khiến tất cả người ở thành Tùng Mộc im miệng, người chết sẽ không thể để lộ tin tức được.

Ngay cả Tất Chính tâm ngoan thủ lạt, nhưng nghe thấy Kỳ Liên Thắng chỉ tùy tiện nói liền muốn “Đồ thành”, trong lòng không khỏi chấn kinh, còn Kỳ Liên Thắng thì dường như không có việc gì vẫn tiếp tục Tuần Địa mà đi, Tất Chính thấy vậy đành vội vã đuổi theo.

o0o

Ở một nơi khác, Sở Nam đang ẩn nấp trong một sơn động, hắn thả toàn bộ Ngọc Chi San Hô trùng ra ngoài, vừa canh gác vừa thăm dò, trong ba ngày này, Sở Nam đã hút sinh mệnh lực gấp ba lần so với ở trong Hoành Đoạn sơn mạch, thân thể bị tàn phá đã trở lại hoàn hảo vô khuyết.

Thân thể lại lần nữa được trọng tổ, sinh mệnh lực khổng lồ và uy năng Long đan tiềm tàng trong tế bào huyết nhục đồng thời tôi luyện, thân thể lại lần nữa cường hóa, có thể sánh ngang với hạ phẩm Tông Khí, mà viên đan châu cũng phát sinh biến hóa, giống như có tính mệnh vậy.

Chỉ có điều, nguyên lực bên trong thân thể Sở Nam lại không hồi phục đến trạng thái đỉnh phong, mà chỉ khôi phục đến năm sáu thành.

Mặc dù Sở Nam vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên lực, nhưng hắn cũng không tiếp tục trốn nữa, hắn muốn tiến hành phản kích, nhưng vì nguyên lực chưa đủ cho nên hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng.

Chỉ có điều nguyên lực trên người Sở Nam lại không đủ cung cấp, muốn đả thông đường kinh mạch thứ hai của Thương Sơn Quyết để gia tăng lực lượng, hiển nhiên là chuyện không thể.

Thế nhưng Sở Nam không bỏ cuộc, mũi Hạo Thiên Tiễn bị áp súc ba lần hai mươi vạn cân lực, Sở Nam đã chính mắt nhìn qua uy lực, hắn cũng quán chú bốn mươi vạn cân lực vào bốn mũi Hạo Thiên Tiễn còn lại, đồng thời đem Ngũ Hành tương sinh nguyên lực cùng áp súc vào, như vậy, bốn mũi Hạo Thiên Tiễn đặt bên trong nhẫn trữ vật phát tán ra khí tức cực kỳ khủng bố, Sở Nam đành phải dùng Long gân để tiến hành áp chế.

Mà Sở Nam lúc này vẫn còn đang cân nhắc, đó là làm sao đem lực lượng dung hợp lên một quyền, để có thể đem mười quyền biến thành một quyền, hắn thầm nghĩ:

- Ta phải đánh ra một quyền thì mới có thể đánh tiếp quyền thứ hai, nếu không đánh ra thì mặc cho ta áp súc thế nào, hay là dùng dĩ thổ ngự lực thì hai mươi vạn cân lực cũng đã là cực hạn.

Một thời thần, ba thời thần, Sở Nam vẫn đang khổ tư suy nghĩ.

o0o

Phía bên kia, Kỳ Liên Thắng và Tất Chính sau khi dò xét địa hình, liền chọn một chỗ, liễm tức mai phục.

o0o

Màn đêm buông xuống, Sở Nam lấy trọng kiếm ra, trận huyết chiến ba ngày trước, Sở Nam vẫn không dùng nó, bởi vì không đến thời khắc cuối cùng, hắn không muốn bại lộ thân phận, như vậy sẽ khiến Thần Khí Phái đang trong cơn nguy nan lại gặp tai họa, thầm nghĩ:

- Lăng gia, chờ ta lấy mạng hai tên Võ Hoàng này sẽ tìm đến các ngươi…

Sở Nam lẩm bẩm, lại một lần nữa đem lực lượng áp súc vào trong trọng kiếm, đợi đến khi Sở Nam bình tĩnh lại thì đã chấn kinh không ngớt, bởi vì hắn đã áp súc vào trọng kiếm hơn mười lần, ngay cả thượng phẩm Tông Khí như Hạo Thiên Tiễn, tối đa cũng chỉ có thể áp súc ba lần, còn trọng kiếm thì đã mười lần mà vẫn không có phản ứng gì.

- Xem ra phẩm cấp của trọng kiếm thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Lại một lần nữa tiếp tục áp súc, trong đầu Sở Nam chợt lóe linh quang:

- Trọng kiếm và Hạo Thiên Tiễn đều có thể đem lực lượng tập trung một chỗ, vậy bọn chúng là một vật chứa, càng áp súc được nhiều lực lượng thì càng khủng bố, nói vậy…

Sở Nam nhấc nắm tay lên, lẩm bẩm:

- Chỉ cần ta có thể kiếm một vật chứa để trên nắm quyền, tồn trữ lực lượng trong đó, đến lúc cần thiết có thể kích phát ra.

- Chỉ có điều, vật chứa này là vật gì?

Sở Nam cẩn thận suy nghĩ, nghĩ đến phát sầu, sau nửa ngày mới lẩm bẩm:

- Ta tự tạo kinh mạch, có thể tồn trữ nguyên lực, có thể kích phát ra nguyên lực để sử dụng, đương nhiên có thể trữ tồn lực lượng…. có thể kích phát lực lượng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Sở Nam tràn đầy vẻ mừng rỡ, thầm nghĩ:

- Chỉ có điều, phải nghĩ cách kiếm đủ năng lượng để đả thông kinh mạch lực lượng.

Đang lúc lo lắng đi đâu tìm năng lượng, Tiểu Lam bên cạnh Sở Nam bỗng nhiên phát ra một trận âm thanh, nụ cười trên mặt Sở Nam càng thêm rực rỡ như hoa đào nở rộ tháng ba, khẽ thì thầm:

- Được, đang lúc ta buồn ngủ thì lại có người dâng lên một cái gối, xem ra ngươi không chỉ là viên đá mài của ta mà còn là người cung cấp năng lượng cho ta nữa!
Bình Luận (0)
Comment