Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 528

Trong đan điền Sở Nam, không có sinh mệnh lực tương trợ, Thanh Tẫn Yêu Viêm lại bùng lên.

Điệp Y Tiên Tử thấy tình huống này, liền biết rõ Sở Nam giờ phút này rất cần Diệt Nguyên Minh Đằng, nàng phun ra một ngụm máu tươi, muốn liều mạng kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng.

Thế nhưng, một thanh đao được huyễn hóa từ Thanh Tẫn Yêu Viêm lại trảm đến.

Vòng tay cổ xưa lại lần nữa kích phát quang quyển phòng ngự, đánh bật Thanh Tẫn Yêu Viêm trở về, Điệp Y Tiên Tử toàn thân kịch chấn, sắc mặt như tro tàn, thế nhưng mười ngón tay ngọc vẫn xoay chuyển, tuy nhiên lại không thể kích phát ra Diệt Nguyên Minh Đằng.

Thì ra, trong thân thể Điệp Y Tiên Tử đã không còn chút nguyên lực nào.

Mà Thanh Tẫn Yêu Viêm đao lại lần nữa phá không trảm đến.

Nhìn thấy Thanh Tẫn Yêu Viêm đao phá không mà đến, trong mắt Điệp Y Tiên Tử bộc phát ra một tia điên cuồng giống như Sở Nam, kéo mặt nạ che mặt xuống, đôi môi băng khiết tái nhợt nhằm về phía miệng Sở Nam mà hôn xuống….

Nhật quải hoang sơn, vân như huyết tẩy!

Trong lúc nguy hiểm như vậy, Điệp Y Tiên Tử lại hôn Sở Nam.

Đôi mắt đẹp của Điệp Y Tiên Tử bình tĩnh vô cùng, nhìn môi của nàng áp xuống môi Sở Nam.

Không có cảnh tượng rực rỡ gì, không có kim phong ngọc lộ tương phùng, không có cảnh đẹp nhân gian, không có mặt đất chấn động, không có hỏa quang tứ xạ,…

Chỉ có hai người, đang ở bên bờ vực tử vong liều mạng chạy.

Chạy được mới còn mạng, mới có thể sống.

Bằng không, chỉ có chết.

Phịch…

Bốn cánh môi chạm vào nhau.

Nụ hôn này căn bản không có gì kiều diễm, cũng không có lãng mạn, say đắm hay phong tình vạn chủng…

Chỉ có máu tươi bắn tứ tung, tôi luyện máu và lửa.

Trong nháy mắt chạm vào, trong đan điền Điệp Y Tiên Tử dường như có thứ gì đó thoát khỏi đan điền, tách rời liên hệ với nàng, dâng lên đến cổ họng, sau đó từ đầu lưỡi non mềm của nàng mà trượt vào trong miệng Sở Nam.

Thế nhưng, Sở Nam vẫn đang bị Thanh Tẫn Yêu Viêm thiêu đốt, căn bản không có nửa điểm ý thức.

Điệp Y Tiên Tử đành phải đổi khách làm chủ, dùng đầu lưỡi tách hàm răng hắn ra, đang lúc muốn quấn lấy đầu lưỡi của hắn…

Chính lúc này, Thanh Tẫn Yêu Viêm đao đã chém lên lưng Điệp Y Tiên Tử, dù có vòng tay cổ xưa kích phát quang quyển chống đỡ, nhưng một cỗ năng lượng khổng lồ vẫn đánh mạnh vào thân thể nàng, máu tươi trong cơ thể sôi trào, tràn đến cổ họng, sau đó trộn lẫn với một hạt châu gì đó, cùng tiến vào miệng Sở Nam.

Máu tươi từ trong cơ thể Điệp Y Tiên Tử tiến vào trong thân thể Sở Nam, hạt châu vừa tiến vào trong thân thể Sở Nam, đường kinh mạch thứ mười, Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba tựa như con sói đói cực kỳ hung hãn nhìn thấy con dê béo non mềm ngon miệng, lập tức vận chuyển đến cực trí.

Trong nháy mắt, bộc phát một cỗ sinh mệnh lực mênh mông, toàn thân Sở Nam đều cảm thấy thư sướng.

Hạt châu này không phải là phàm vật, mà là mầm móng.

Là mầm móng của Diệt Nguyên Minh Đằng.

Giống như Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thai nghén trong biển lửa, là một hạt mầm móng.

Điệp Y Tiên Tử dựa vào hạt mầm móng này mới có thể kích phát vô cùng tận Diệt Nguyên Minh Đằng, thế nhưng bây giờ, Điệp Y Tiên Tử đã đưa mầm móng của Diệt Nguyên Minh Đằng cho Sở Nam.

Vì sao phải làm vậy?

Điệp Y Tiên Tử quả thật không biết phải nói gì, hai người vừa gặp đã thân, bởi vì đồng cảnh ngộ mà sinh ra hảo cảm, tương tri tương duyệt? Hay là sự thần bí của hắn hấp dẫn nàng? Hay là ý chí quyết không cúi đầu, dù liều chết cũng muốn chiến đấu khiến nàng cảm động? Hay là nàng muốn nhìn hắn sáng tạo kỳ tích, đánh bại hai tên Võ Hoàng cao cao tại thượng kia?

Nàng vẫn cố chấp cho rằng, đi theo hắn thì nàng có thể tìm được phụ thân của mình.

Hoặc là, nàng chỉ đơn thuần muốn hắn sống sót.

Bởi vì lúc trước nàng ra tay giúp đỡ Sở Nam, hai tên Võ Hoàng cho dù tha nàng không chết thì cũng khiến nàng chịu tra tấn vô tận, tình huống đó, Điệp Y Tiên Tử sao có thể chấp nhận? Nàng thà làm ngọc nát cũng không muốn làm ngói lành!

Mầm móng của Diệt Nguyên Minh Đằng tiến vào trong đan điền, sau khi tiến vào dòng xoáy ngũ thải, trực tiếp dung hợp với đan châu, xem như trở thành một thể.

Sinh mệnh lực nhất thời tuôn trào như nước thủy triều.

Thông qua dòng xoáy xoay tròn, khuếch tán khắp toàn thân, thân thể Sở Nam giống như được ngâm trong một hồ nước sinh mệnh.

Sở Nam bên trong thế giới tăm tối dường như nghe được tiếng gào phản công của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, mỗi tế bào huyết nhục trong cơ thể đều phát ra tiếng hoan hô.

Thanh Tẫn Yêu Viêm đang dương dương đắc ý liền bị sinh mệnh lực bao quanh, ngay lập tức khựng lại, sau đó điên cuồng phản kháng, thiêu đốt từng tầng sinh mệnh lực, nhưng cứ thiêu đốt được một tầng thì lại lập tức xuất hiện mười tầng…

Trong lúc đó, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương còn khắc chế, cắn xé, thôn phệ nó.

Sinh mệnh lực cuồn cuộn không ngừng khiến ý thức Sở Nam chậm rãi hồi phục, thần niệm dần được tu bổ lại, Sở Nam đang từng bước thanh tỉnh…

Mà giờ khắc này, môi của Điệp Y Tiên Tử và Sở Nam vẫn đang thân mật áp sát vào nhau, thậm chế đầu lưỡi non mềm của nàng cũng tiến vào miệng hắn quấn lấy lưỡi hắn, cảm nhận sinh cơ bừng bừng.

Khuôn mặt tái nhợt của Điệp Y Tiên Tử lộ ra vẻ tươi cười, nàng biết, bản thân đánh cuộc đã thành công, giúp hắn kéo dài kỳ tích….

Đang lúc chìm trong vui mừng, Điệp Y Tiên Tử đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi của hắn chuyển động, không phải là đẩy đầu lưỡi của nàng ra, mà tựa như con rắn nhỏ quấn quanh lưỡi nàng, Điệp Y Tiên Tử lúc trước vốn vô cùng lớn mật, lúc này thân thể khẽ chấn động, thoáng chốc căng cứng, trong con ngươi hắc bảo thạch phủ lên một màn sương mờ.

Sở Nam lúc này vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, đầu lưỡi quấn quýt triền miên, mặc dù không có ý thức, nhưng bốn môi gắn chặt nhau, hơn nữa sau vài lần hoan du, Sở Nam dù không phải người trong nghề, vẫn chưa tinh thông, nhưng cũng đã rất thuần thục, ít nhất đối với Điệp Y Tiên Tử thanh thuần thì tuyệt đối năng lực có thừa.

Đến tình cảnh này, Điệp Y Tiên Tử rốt cuộc cũng ý thức được nàng và hắn đang phát sinh chuyện gì, theo bản năng nàng muốn cự tuyệt, bởi vì lúc hôn hắn, nàng hoàn toàn không có tạp niệm gì khác, chỉ nghĩ đến việc đưa mầm móng của Diệt Nguyên Minh Đằng vào trong thân thể hắn, cứu sống hắn.

Chỉ như thế mà thôi.

Thế nhưng, đầu lưỡi của Điệp Y Tiên Tử lại giống như không chịu sự điều khiển của nàng, không chỉ không tách rời, ngược lại còn quấn lấy đầu lưỡi của Sở Nam, có chút quấn quýt không rời, phảng phất như hai con cá đang đùa giỡn trong nước.

Chân chính hỗ trợ trong lúc hoạn nạn.

Bỗng nhiên, vị đạo này khiến trong lòng Điệp Y Tiên Tử sinh ra một loại cảm xúc mê luyến.

Nụ hôn này chính là nụ hôn đầu của nàng, ngày tháng lúc trước, ngoại trừ phụ thân của nàng ra, chưa từng có bất kỳ nam tử nào thân cận với nàng, đừng nói là hôn, tiến vào phạm vi ba thước cũng đã ít đến mức gần như không có.

Mà hôm nay…

Chiếc lưỡi thơm của Điệp Y Tiên Tử đang quấn quýt linh hoạt.

Tình cảnh hương diễm của hai người phảng phất như đang ở giữa chốn không người, Lăng Tiêu sau khi được Lăng Hạo cho uống đan dược cấp cao, vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh đó, lòng đố kỵ thiêu đốt mỗi một tế bào, lửa giận công tâm, không có phản ứng gì đã thổ ra ba ngụm máu, thân thể ngã xuống đất, lại hôn mê.

Tả Võ Hoàng và Tư Mã Võ Hoàng cũng kinh ngạc, không phải kinh ngạc bởi vì hai người kia hôn nhau nhiệt tình đến quên hết trời đất, mà là kinh ngạc bởi vì trên người Sở Nam đang phát tán sinh mệnh lực dao động hết sức cường đại, Tả Võ Hoàng rõ ràng cảm nhận được Thanh Tẫn Yêu Viêm của hắn đang yếu dần đi.

Hai Võ Hoàng liếc nhìn nhau một cái, Tả Võ Hoàng hung ác vung tay lên, trong tay liền xuất hiện một kiếm quang dài mười trượng, quát:

- Các ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi, để các ngươi xuống luyện ngục mà làm một đôi quỷ uyên ương, chết đi cho lão phu!

Thanh Tẫn Yêu Viêm kiếm dài mười trượng mang theo uy thế chấn thiên địa hung năng trảm xuống.

Vòng tay cổ xưa dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm càng lớn, trong lúc kiếm mang thanh sắc còn đang ở trên không đã kích phát ra hào quang ngăn cản, Thanh Tẫn Yêu Viêm kiếm lại bị bật ngược trở về.

Ánh mắt Tả Võ Hoàng thoáng chấn động, sau đó biến thành hàn quang:

- Lão phu không tin là không thể trảm phá được pháp bảo của ngươi!

Nhất thời, kiếm mang dài mười trượng lập tức bạo trướng lên đến hơn trăm trượng.

Thanh Tẫn Yêu Viêm kiếm dài trăm trượng mang theo nộ hỏa của Tả Võ Hoàng ngang nhiên trảm xuống.

Kết quả vẫn bị quang quyển kia bật ngược trở về!

- Lại trảm!

Lập tức, kiếm mang thanh sắc từ trăm trượng biến thành ngàn trượng.

Ầm ầm ầm ầm….

Âm thanh liên tiếp nổ vang trời, cả tòa Lăng viên đã sớm bị hủy, hơn phân nửa thành Đông Nhạc bởi vì Thanh Tẫn Yêu Viêm kiếm trăm trượng, ngàn trường kia mà bị hủy.

Cái gọi là cửa thành bị công phá thì cả thành gặp nạn cũng chính là như vậy.

Vòng tay cổ xưa không biết là pháp bảo gì, không ngờ có thể khiến Thanh Tẫn Yêu Viêm của Tả Võ Hoàng không thể tiến vào, chỉ có năng lượng mới có thể xuyên vào. Tư Mã Võ Hoàng nhíu mày, hắn đang suy nghĩ xem nữ nhân che mặt này là thần thành phương nào, người có thủ đoạn bảo hộ như vậy, nếu nói là người bình thường thì tuyệt đối không ai tin.

Còn nữa, lúc trước Tả Võ Hoàng đã nói muốn đích thân ra tay, nếu Tư Mã Võ Hoàng hắn nhúng tay vào, không khỏi khiến tả Võ Hoàng mất mặt, khiến lòng tự tôn của hắn bị chà đạp, cứ như vậy, hai người sẽ sinh ra mâu thuẫn, sẽ có khoảng cách.

Bởi vậy, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Tư Mã Võ Hoàng sẽ tuyệt đối không ra tay.

Mà mắt Tả Võ Hoàng lúc này đã đỏ rực, một đạo kiếm mang ngàn trượng không thành thì mười đạo, hai mươi đạo, năm mươi đạo, một trăm đạo…

Kiếm mang thanh sắc chằng chịt phô thiên lấp địa xuất hiện.

Đồng loạt trảm xuống quang quyển kia.

Bên ngoài quang quyển, kiếm mang loạn xạ, bạo liệt như sấm.

Bên trong quang quyển, xuân ý dạt dào, xuân quang vô hạn.

Hai người tham lam mút lấy, trao đổi máu tươi và sinh mệnh lực, vốn mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng bên trong thân thể Điệp Y Tiên Tử chưa từng phát tán sinh mệnh lực, ở trong cơ thể Sở Nam, trải qua đường kinh mạch thứ mười vận hành mới sản sinh ra sinh mệnh lực, sinh mệnh lực này lại trở về trong cơ thể Điệp Y Tiên Tử, khiến thương thế trên người Điệp Y Tiên Tử dần khôi phục lại.

Đây cũng là một phần nguyên nhân mà Điệp Y Tiên Tử mê luyến.

Cặp môi thơm của Điệp Y Tiên Tử không tách rời, một là muốn bảo vệ cho Sở Nam dưới quang quyển, nếu không làm vậy, Điệp Y Tiên Tử lo lắng quang quyển kia chỉ bảo vệ được nàng, khó mà bảo hộ được hắn.

Điệp Y Tiên Tử cũng không muốn người mà bản thân phí thiên tân vạn khổ, thậm chí trả giá cả nụ hôn đầu tiên đểu cứu lại bị những kiếm mang kia chém thành hư vô, bởi vậy nàng nhịn đau, cùng Sở Nam môi kề môi.

Trong đan điền, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương đang va chạm kịch liệt, từng bước thôn phệ, lúc trước Hàn Ngọc Lam Viêm Vương bị dồn đến tuyệt cảnh, con thỏ bị ép còn có thể cắn người, càng không nói đến Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, được sinh mệnh lực trùng trùng điệp điệp bảo vệ, lúc này Hàn Ngọc Lam Viêm Vương đã thôn phệ mạnh hơn, Thanh Tẫn Yêu Viêm hoàn toàn thất bại, không chỉ không có lực phản công, mà ngay cả chống đỡ cũng không xong, muốn chạy trốn lại không thể trốn thoát, dòng xoáy Ngũ Hành tương sinh đem mọi nỗ lực của nó ngăn chặn, chỉ đợi Hàn Ngọc Lam Viêm Vương đến thôn phệ mà thôi.

Lúc này, trăm đạo kiếm mang ngàn trượng trảm lên quang quyển.

Năng lượng đã lớn đến mức vượt quá tưởng tượng, quang quyển này không thể đem chúng bật ngược lại nữa, mà bị kiếm mang áp súc, quang quyển càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng thu hẹp…

Tả Võ Hoàng không dừng tay, còn tạo ra thêm hai trăm đạo, ba trăm đạo…

Kiếm mang không ngừng chém xuống.

Rất nhanh, quang quyển đã bị áp súc đến mức ép lên trên người Điệp Y Tiên Tử, bởi vì chiếc lưỡi của hai người vẫn còn triền miên một chỗ cho nên quang quyển không thể không phân ra một ít, bảo hộ Sở Nam.

500 đạo, 600 đạo, 800 đạo…

Quang quyển sắp không ngăn cản nổi, Điệp Y Tiên Tử càng lúc càng phun ra nhiều máu tươi, nếu không phải có Sở Nam truyền sinh mệnh lực ngược trở về thì chỉ e thân thể Điệp Y Tiên Tử đã bị năng lượng kia đánh tan.

- Người kia nếu tiếp tục chém xuống thì quang quyển này còn có thể ngăn nổi sao?

Trong đầu Điệp Y Tiên Tử vừa mới hiện ra suy nghĩ này, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đang đóng chặt ở trước mặt mở ra, lộ ra ánh mắt sâu thẳm…
Bình Luận (0)
Comment