Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 547

Lông mi Sở Nam khẽ giật, trường kiếm trong tay đâm thẳng xuống đất, thế nhưng, lúc mặt đất nứt ra, hai cái thú trảo cực lớn giống như kìm sắt bắt lấy hai chân Sở Nam, một trảo trong nháy mắt kéo Sở Nam vào trong đất.

Cùng lúc đó, tiếng Huân hấp dẫn đám hung thú bỗng nhiên trở nên uy mãnh, toàn bộ đều tràn về phía Sở Nam, thân thể đám ma thú còn chưa đến thì trong miệng đã phát ra công kích, hoặc là liệt hỏa hoặc là đao mang…

Trong nhất thời, thế cục Sở Nam lại thêm vạn phần nguy hiểm.

Nhưng trên mặt Sở Nam lại không có chút khẩn trương nào, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, thuận tay vung một cái, liệt hỏa và đao quang đều bắn ngược trở lại.

Mà liệt hỏa lại càng thịnh hơn, hiện lên thanh lam sắc, đao mang cũng sắc bén hơn, trong nháy mắt phóng lớn gấp mười gấp trăm lần.

Chỉ trong sát na, đám hung thú hung mãnh lao đến không phải bị thiêu rụi thành tro thì cũng bị đao mang chém nát bấy…

Cũng trong nháy mắt đó, Liệt Địa Hắc Tê Giác muốn kéo Sở Nam xuống đất dù dốc toàn lực cũng không thể kéo Sở Nam xuống dưới được, Sở Nam vẫn đứng sừng sừng trên mặt đất vỡ nát.

- Chỉ dựa vào lực lượng của ngươi còn chưa đủ!

Sở Nam nói xong, trường kiếm ngưng tụ trong tay liền biến mất, cúi người xuống chộp lấy thú trảo của Liệt Địa Hắc Tê Giác, đối diện với cái đầu xấu xí đến cực điểm của nó mà cười hắc hắc.

- Ra đây cho lão tử.

Lời này vừa xuất ra, song thủ trong tay Sở Nam một trái một phải quán nhập mười ba lớp lực lượng.

- Xoạt…

Âm thanh phát ra từ hai thú trảo của Liệt Địa Hắc Tê Giác, tiếp đó truyền đến tiếng gào thét vô cùng thê lương, ngay lúc Chúc Chi Vũ nghe thấy tiếng gào thét này, thân thể không khỏi run rẩy, Sở Nam đứng thẳng người lên, đem Liệt Địa Hắc Tê Giác vài trượng nhổ từ dưới đất ra, ném lên không trung.

Ngay sau đó, Sở Nam phất tay một cái, đem Liệt Địa Hắc Tê Giác xoay vài vòng trên không trung.

Tiếp đó, hung hăng nện xuống đất.

- Phành…

Mặt đất chấn động…

Liệt Địa Hắc Tê Giác bị nện xuống đất tạo thành một hố lớn, sau đó Liệt Địa Hắc Tê Giác lại xoay người bỏ trốn.

- Muốn trốn?

Sở Nam cười lạnh, chân phải tụ lực, nâng lên dẫm mạnh xuống đất.

Ngay lập tức, mặt đất giống như mặt nước, nổi lên vằn sóng, nhấp nhô không ngừng.

Hơn nữa cỗ lực lượng này còn tiến vào trong mặt đất, đuổi theo Liệt Địa Hắc Tê Giác.

Từ dưới đất truyền đến tiếng rống trầm muộn.

Ánh mắt Chúc Chi Vũ trở nện lạnh lùng bất thiện, mặc dù hắn cảm thấy lực lượng của Sở Nam rất đáng sợ, nhưng vẫn không ngờ rằng Sở Nam có thể dùng sức của bản thân đánh cho Liệt Địa Hắc Tê Giác không còn lực hoàn trả.

Liệt Địa Hắc Tê Giác là ma thú do Chúc Chi Vũ nuôi dưỡng, từ Thiên Huyền Phong đem đến, đã là ma thú cấp chín, ngoại trừ Tân Vương thú mới xuất hiện thì Liệt Địa Hắc Tê Giác này là uy lực nhất, cũng có thể xem như là một tuyệt chiêu của hắn.

Nhưng không ngờ, đối diện với Sở Nam lại rơi vào kết cục như vậy.

Mặc dù là vậy, nhưng Chúc Chi Vũ vẫn không muốn bỏ cuộc hay chạy trối chết, ngược lại khóe miệng còn nhếch lên nụ cười âm hiểm:

- Muốn hiển lộ lực lượng của ngươi rất lớn sao? Ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Nghĩ đến đây, tiếng Huân lại thay đổi, Liệt Địa Hắc Tê Giác từ trong mặt đất bắn lên, cỗ lực lượng kia như ảnh tùy hình, bạo tạc trong đám ma thú, lập tức đổ rạp một mảng lớn.

Mà Liệt Địa Hắc Tê Giác lại bị một đoàn hắc vụ bao vây, hắc vụ phóng về phía Sở Nam, hay tay Sở Nam đồng thời vung ra, trực tiếp bắt lấy hai cái sừng của Liệt Địa Hắc Tê Giác, muốn đem nó xé rách.

Chúng lúc này, Chúc Chi Vũ thốt ra một chữ:

- Phệ!

Bên trong hắc vụ trên người Liệt Địa Hắc Tê Giác nhất thời có vô số trùng tử nhỏ li ti như bọ chó tràn ra như ong vỡ tổ, tràn về phía Sở Nam, đám trùng nhỏ như bọ chó, liền bu lên người Sở Nam, dày đặc chằng chịt, vậy mà trên người Liệt Địa Hắc Tê Giác vẫn còn không ngừng tràn ra.

Đám trùng tử này vây lấy người Sở Nam, muốn đâm vào bên trong hút huyết dịch Sở Nam.

Thế nhưng, lúc bọn chúng muốn lao đến Sở Nam, nguyên lực Sở Nam đột nhiên xoay chuyển, phong bế lỗ chân lông, đám trùng nhỏ như bọ chó mất cả buổi vẫn không đâm vào được.

Chúc Chi Vũ dường như không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, đám rắn huyết hồng trên đầu Liệt Địa Hắc Tê Giác đột nhiên thoáng cái biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Lông mi Sở Nam khẽ rung, hắn cũng phát hiện đám dị vật kia biến mất, nhưng sau khi biến mất, mặc cho Sở Nam dùng thần niệm tra xét như thế nào vẫn không phát hiện ra, giống như những gì mà Sở Nam nhìn thấy lúc trước chỉ là ảo ảnh.

Tuy nhiên Sở Nam rất rõ ràng, có thứ gì đó đang công kích về phía hắn, chỉ có điều đã ẩn thân rồi, hơn nữa ẩn thân rất triệt để.

Vẻ ngưng trọng của Sở Nam trong nháy mắt khôi phục nhàn nhã, thầm nhủ:

- Mặc cho ngươi có muôn vàn thủ đoạn biến hóa, mục đích cuối cùng không phải đều nhằm vào ta sao?

Nghĩ đến đây, Sở Nam chấn động toàn thân, đem đám trùng tử kia đánh rơi xuống đất, lập tức hỏa diễm thanh sắc bao phủ lấy thân thể, hai tay của hắn vẫn không rời khỏi Liệt Địa Hắc Tê Giác.

Sở Nam hét lớn một tiếng, đem hai cái sừng của Liệt Địa Hắc Tê Giác bẻ gãy.

Liệt Địa Hắc Tê Giác đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Lông mày của Chúc Chi Vũ cũng nhíu chặt.

Hỏa diễm vừa phát ra, trong không trung liền vang lên tiếng “Xì xì xì”, sát thủ ẩn hình không chịu nổi sự thiêu đốt của Hàn Ngọc Lam Viêm, lập tức lộ nguyên hình.

Thì ra, đám sát thủ ẩn mình kia đang lao đến mũi Sở Nam.

Đám này muốn chạy trốn, lại bị Sở Nam vươn tay bắt lấy.

Nhìn chằm chằm một chút, thật sự giống như rắn, chỉ là cái lưỡi hồng phun ra từ miệng lại nhìn như cương châm, Sở Nam không nhận ra, mặc dù hắn biết quái vật này uy lực rất cường đại, tuy nhiên vẫn không rõ phương thức công kích của nó.

Ánh mắt Sở Nam xoay chuyển, thuận tay bắt một con hung hầu, sau đó đem cái lưỡi cương châm đâm vào trong đầu hung hầu.

Không đến một giây, hung hầu kia liền trợn trắng mắt, Sở Nam lại mở đầu hung hầu ra kiểm tra.

Nhất thời, Sở Nam hít một hơi lãnh khí.

Trong đầu hung hầu không còn một chút não tương nào, toàn bộ đều bị hút cạn.
Bình Luận (0)
Comment