Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 554

Tiếp đó, tay giơ lên, chém mạnh về phía Sở Nam, Sở Nam đã lao tới trước mặt Mạn Lam, đột nhiên liền xuất hiện một bức tường lửa màu vàng nhạt ở trước mặt, một bức tường lửa do Thiên Cực Nguyên dựng nên.

Sở Nam không lui lại, xông thẳng vào.

- Bùm!

Mười lăm tầng lực lượng, mỗi tầng có sức mạnh tới hai vạn năm ngàn cân công kích thẳng lên tường lửa.

Trong khoảnh khắc khi bức tường lửa bị đánh nát, Sở Nam vượt qua khỏi tường lửa, nắm tay trái của Sở Nam mang theo mười lăm tầng lực lượng được ngưng tụ đã công kích lên Mạn Lam.

- Phù.....

Một cỗ cự lực đánh tới, xuyên qua lớp phòng ngự của mụ, tràn vào thân thể Mạn Lam, thân thể Mạn Lam rung động kịch liệt, tiếng xương sườn gãy răng rắc vang lên, sắc mặt tái nhợt, không khỏi nôn ra một ngụm máu lớn, nhưng cô ta vẫn không dám dừng lại, điên cuồng lui lại, đầu vẫn cảm thấy như sắp nổ tung.

Cổ Cực Phong thấy tường lửa Thiên Cực Nguyên của mình không những không ngăn được Sở Nam, mà còn bị đánh nát, Mạn Lam bị thương, nộ hỏa ngùn ngụt bốc lên, ngọn lửa bị Sở Nam đánh nát chợt uốn lượn trong không trung, bao vây lấy Sở Nam.

Sở Nam bị ngọn lửa Thiên Cực Nguyên bao vây, không đuổi theo Mạn Lam nữa, trong lòng thầm thở dài tiếc nuối, kế hoạch của hắn vốn dĩ là dùng thần niệm có ẩn chứa lôi đình thiểm điện đột ngột tập kích Mạn Lam, sau đó giết chết cô ta.

Như vậy, hai kẻ chết một, chỉ còn lại một gã đại viên mãn Võ Hoàng, hắn và Chúc Chi Vũ giải quyết sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đáng tiếc, chậm mất một tích tắc.

Sở Nam đứng giữa vũng xoáy của ngọn lửa Thiên Cực Nguyên, không tiếp tục thôn phệ lửa vào trong thân thể, ngọn lửa hắn thôn phệ vào trong đan điền lúc trước vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa được, nếu hắn thôn phệ thêm thì sẽ làm tăng uy lực của Thiên Cực Nguyên, khiến quá trình luyện hóa của đan điền gặp khó khăn.

Hắn muốn tôi luyện đan điền từng chút một, đợi tới khi tôi luyện nhiều rồi, lâu rồi sẽ không còn e ngại Thiên Cực Nguyên nữa.

Hơn nữa, Sở Nam cũng cảm nhận thấy ngọn lửa Thiên Cực Nguyên này quả nhiên vô cùng bá đạo, không ngờ có thể thiêu cháy cả nguyên lực, ngọn lửa Thiên Cực Nguyên hắn thôn phệ vào trong đan điền lúc trước hắn không cảm thấy quá cường hãn, nhưng sau khi bị bao vây trong biển lửa, Sở Nam lập tức cảm nhận thấy một lượng lớn nguyên lực đang bị thiêu cháy.

Thực sự là bị thiêu cháy, chứ không phải tiêu hao do kháng cự.

May mà ngũ hành nguyên lực trong cơ thể Sở Nam tương sinh, trong thời gian dài có thể duy trì nguyên lực không ngừng được sinh ra.

Còn Cổ Cực Phong đang hỏi Mạn Lam lúc này đã lui lại bên cạnh hắn:

- Sư muội, xảy ra chuyện gì vậy?

- Thần niệm công kích, thần niệm của ta đột nhiên bị hắn hủy mất gần hai phần ba.

Mạn Lam dáng vẻ sợ hãi, miệng vẫn còn máu hồng.

Vẻ mặt Cổ Cực Phong càng lạnh lẽo, nhíu mày lại:

- Hai phần ba?

- Thần niệm của hắn có lôi đình thiểm điện chi lực.

- Cái gì?

Cổ Cực Phong cũng kinh ngạc kêu lên, đột nhiên, tay phải lại chém ra, ngọn lửa Thiên Cực Nguyên đang bao vây Sở Nam càng trở nên hung bạo, Mạn Lam tiếp tục nói:

- Nhưng, phạm vi thần niệm công kích của hắn có lẽ không lớn lắm, có lẽ trong khoảng phạm vi hai trăm mét, tất cả những lời nói, những hành động khiêu khích, cả hành động biến thành sư huynh của hắn đều là để rút ngắn khoảng cách với ta.

Mạn Lam quả thực là ngươi thông minh, lập tức đã hiểu ra ý đồ của Sở Nam, ánh mắt Cổ Cực Phong trở nên sắc bén, Mạn Lam lại tiếp tục nói:

- Lực lượng của hắn cũng rất lớn, có lẽ lên tới hơn hai trăm vạn cân, ta cách hắn một khoảng như vậy còn bị trọng thương, nếu để hắn trực tiếp đánh lên thân thể, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

- Hai trăm mét? Hơn hai trăm vạn cân?

Cổ Cực Phong lạnh lẽo nói, nhìn đám lửa, rồi nói:

- Để ta xem nguyên lực của hắn có thể chống đỡ đến bao lâu.

Nói rồi, phân phó Mạn Lam:

- Mau chóng khôi phục.

Mạn Lam gật đầu, lôi đan dược ra, nuốt vào.

Võ giả đứng nhìn ở phía dưới thấy Sở Nam cường hãn đánh lui Mạn Lam, trong lòng vô cùng phấn chấn, nhưng rồi lại nhìn thấy Sở Nam bị ngọn lửa Thiên Cực Nguyên bao vây, có người đã trở nên bị qua, cho rằng Sở Nam nhất định bị chết, miệng còn nói:

- Người của Thiên Nhất Tông đâu có dễ trêu chọc vào, ta thấy hắn lần này lành ít dữ nhiều.

Đương nhiên cũng có người không đồng ý:

- Vẫn chưa đánh xong, ai thua ai thắng vẫn chưa biết được.

Còn đám tám ngàn võ giả thì đang thầm cầu mong Sở Nam có thể thắng, chỉ có Sở Nam thắng bọn chúng mới có thể sống được, nếu Sở Nam thua, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, bọn chúng nhất định phải chết.

Bởi mấy chục vạn võ giả đứng nhìn chiến cuộc, ai cũng không hề biết ở trong đám đông đã có thể một con Thiết Thương Hùng, thêm Mạc Lão. Mạc Lão cũng nhìn cuộc chiến trên không trung, trong lòng chấn kinh không kém bất cứ người nào khác, thậm chí có thể nói còn chấn kinh hơn tất cả những người khác. Những người khác thấy Lâm Vân lợi hại như vậy còn có thể đoán phải chăng Lâm Vân đã dùng đan dược gì đó, duy trì dung nhan, nhưng Mạc Lão đã chứng kiến sự trưởng thành của Sở Nam thì biết rằng, Lâm Vân lúc này đã có thể lấy đầu của cao cấp Võ Hoàng, chiến đấu với đại viên mãn Võ Hoàng rốt cuộc thực sự mới có bao nhiêu tuổi.

Nghĩ tới hai năm trước, tiểu tử vẫn cần hắn bảo vệ lúc này đã trưởng thành tới mức hắn khó có thể đạt tới, trong lòng không khỏi cười khổ, nhưng cũng có chút an ủi, Mạc Lão thầm nghĩ:

- Xem ra ta không cần đợi ba năm, không cần vị tiền bối kia quay lại thì cũng có thể tiến vào cảnh giới Võ Hoàng.

Ngoài Mạc Lão thì còn có một lão phụ xấu xí đứng ở một nơi không ai chú ý tới, lặng lẽ đứng nhìn, trong ánh mắt tràn đầy những tâm tư phức tạp.

Chúc Chi Vũ thấy Sở Nam bị ngọn lửa Thiên Cực Nguyên bao vây thì cũng trở nên hoảng hốt, Âm Sát Thuật càng trở nên gay gắt, sát khí vốn dĩ ẩn chứa trong cơ thể hắn cũng cuồn cuộn tuôn ra.

Cổ Cực Phong cảm nhận thấy biến đổi của Chúc Chi Vũ, hô lạnh:

- Chúc Chi Vũ, nếu ngươi không tỉnh ngộ, vẫn còn u mê thì đừng trách sư huynh không khách khí với ngươi.

Câu nói này cũng tràn ngập sát ý của Cổ Cực Phong.

- Đừng có hung dữ như vậy, ta sợ....

Chúc Chi Vũ khóc lóc, Cổ Cực Phong nhìn thấy, ánh mắt càng lộ vẻ chán ghét, ánh mắt xoay chuyển, dường như đã có chủ ý, chỉ giây lát sau, ánh mắt Cổ Cực Phong liền trở nên lăng lệ, gằn giọng nói từng chữ một:

- Nếu ngươi sợ, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không còn sợ nữa, ta tin sư phụ sẽ không trách tội ta.
Bình Luận (0)
Comment