Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 564

Cổ Cực Phong cho rằng Phạm Thiên Vân Lung Thương bị khối xích thổ ngăn cản thì phần lớn uy năng của Phạm Thiên Vân Lung Thương đã bị triệt tiêu, uy năng còn sót lại nói không chừng ngay cả quang quyển phòng ngự tam sắc của hắn cũng không công phá được.

Cho dù công phá dược thì Cổ Cực Phong cũng tin rằng có thể chế trụ được Phạm Thiên Vân Lung Thương.

Mà đạo lôi điện trên không trung thì lại bất đồng, đạo lôi điện này phát tán ra uy năng hủy diệt, nếu như hắn bị bổ túng thì rất có thể thân thể sẽ tê liệt, thậm chí bị bổ đến phân liệt.

Khối xích thổ tách ra, Phạm Thiên Vân Lung Thương lại bắn thẳng về phía trước.

Lúc Phạm Thiên Vân Lung Thương sắp đâm vào quang quyển phòng ngự tam sắc, Sở Nam lại lần nữa đạp mạnh chân xuống.

Trong nháy mắt đạp xuống, Sở Nam quát lạnh:

- Bạo!

- Ầm…

- Oành…

Trong sát na đó, Phạm Thiên Vân Lung Thương nổ tung, lôi điện cũng bổ xuống.

Tiếng thương bạo, tiếng lôi điện oanh kích, đột nhiên hỗn loạn thành một đoàn.

Chỉ thấy khối xích thổ bị thương bạo chấn bay lên cao, lôi điện vừa vặn bổ xuống, khối xích thổ liền bị bổ đến màu sắc ảm đạm, bắn qua một bên.

Hướng bắn qua chính là hướng Sở Nam đang đứng.

Đạo lôi điện tiếp tục bổ xuống khối kim loại bạch sắc.

Sở Nam giẫm chân xuống, hắc vụ chấn đãng đến mức trở nên mỏng manh mờ nhạt…

Đùng đùng đùng đùng đùng…

Mắt thấy hắc vụ mỏng manh, lực cầm cố yếu đi, Sở Nam không chút chần chờ, trực tiếp đạp xuống chín lần.

Sau chín lần đạp, hắc vụ càng nhạt, thậm chí còn có ánh mặt trời chiếu xạ vào.

Lực cầm cố mặc dù vẫn còn, nhưng đối với Sở Nam mà nói thì đây chính là khởi đầu của sự phản công, chủ động công kích, không còn trở ngại.

Sau khi Sở Nam giẫm xuống, còn vung tay bắt lấy khối xích thổ bằng ngón tay cái, không cẩn thận nghiên cứu xem nó là gì, trực tiếp ném vào trong nhẫn trữ vật, sau đó phóng thẳng về phía Cổ Cực Phong.

Vốn Sở Nam đã gần kiệt lực, sau khi ngưng lực đạp xuống chín lần thì thân thể bị cắn trả càng thêm nghiêm trọng, phảng phát như có ngàn vạn kim châm tiến vào cơ thể, đau đớn từ trong xương cốt truyền ra.

Khiến Sở Nam hận không thể lập tức nghỉ ngơi, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi, được sinh mệnh lực bổ sung thì sẽ khôi phục được không ít khí lực.

Thế nhưng Sở Nam lại không dám nghỉ ngơi chút nào.

Cục diện trước mắt đã phí rất nhiều tâm huyết, đương nhiên không thể lãng phí, phải thừa dịp đối phương bệnh mà lấy mạng hắn.

Mà lúc Sở Nam giẫm tan hắc vụ thì Cổ Cực Phong cũng chịu trọng thương, hắn bị Phạm Thiên Vân Lung Thương bạo tạc ảnh hưởng, còn chưa kịp hoãn khí thì lôi điện lại đánh rơi khối kim loại bạch sắc, bổ thẳng vào cơ thể hắn.

Lớp phòng ngự tam sắc liền bị nghiền nát, bổ thẳng lên người hắn.

- Oành…

Lôi điện bổ xuống khiến da thịt Cổ Cực Phong nát ra, tinh thần hoảng loạn, tư duy ngưng trệ, chỉ có điều lại không trực tiếp đánh chết hắn, bởi vì khối xích thổ, khối kim loại bạch sắc và quang quyển phòng ngự tam sắc đã triệt tiêu phần lớn năng lượng lôi điện.

Cổ Cực Phong vừa mới hoàn hồn liền nhìn thấy Sở Nam giẫm tan hắc vụ, kích sát về phía hắn, toàn thân không khỏi run rẩy, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc tức tối sợ hãi, bắt lấy khối kim loại bạch sắc, xoay người bỏ chạy, nhưng hắn đã bị trọng thương, tốc độ cũng không thể nhanh nhẹn như lúc trước, không thể bảo trì ưu thế tốc độ nữa.

Vừa trốn, Cổ Cực Phong còn thầm nghĩ:

- Phạm Thiên Thôn Cấm trận nếu như bố trí trên mặt đất, lấy đại địa làm nền tảng thì tuyệt không có khả năng bị hắn dễ dàng phá hủy như vậy, tên Lâm Vân này thật sự quá kinh khủng, thân thể cường hãn cũng không nói làm gì, thậm chí hắc vụ phệ huyết cũng không tác dụng gì với hắn, trái lại còn bị hắn sử dụng, khi hắn bị cầm cố thì biểu hiện cũng rất bình tĩnh, phảng phất như lúc trước đã từng gặp qua tình huống này. Còn cả Thiên Cực Nguyên hỏa lúc đầu đem đến cho hắn thương hại rất lớn, nhưng càng về sau hắn lại càng nhẹ nhàng, giống như Thiên Cực Nguyên hỏa không phải công kích mà là sưởi ấm cho hắn vậy.

Thật ra, Phạm Thiên Thôn Cấm trận tuyệt không cầm thường, uy lực thập phần cường đại, chỉ có điều vừa vặn gặp phải Sở Nam, nếu đổi là người khác thì cho dù có tu vi ngang với Cổ Cực Phong thì cũng chỉ có thể mặc sức hắn chém giết, đùng như lời Cổ Cực Phong đã từng nói, kẻ rơi vào trận của hắn, hắn muốn ai chết thì người đó phải chết.

Tốc độ của Cổ Cực Phong chậm, tốc độ của Sở Nam cũng bị ảnh hưởng lớn.

Thế nhưng Sở Nam còn có Ngọc Chi San Hô trùng, lúc trước Sở Nam không thả ra Ngọc Chi San Hô trùng chính là sợ Ngọc Chi San Hô trùng tổn thất quá nhiều, dù sao thì lúc ở cổ quật trong cấm địa của Thiên Nhất Tông, Hắc Quân Võ Đế ra tay đã khiến ba vạn Ngọc Chi San Hô trùng chết một mảng lớn, mà tu vi của Cổ Cực Phong cũng rất cao, tuy nhiên bây giờ là đánh chó mù đường, bây giờ không ra tay thì còn đợi đến khi nào?

Trong sát na đó, hơn bảy trăm đạo quang mang lao thẳng về phía Cổ Cực Phong.

- Còn có sát chiêu?

Tốc độ của Cổ Cực Phong lúc này tất nhiên là không bằng Ngọc Chi San Hô trùng, hắn chợt suy nghĩ, ánh mắt trở nên hung ác, nhìn chằm chằm Sở Nam, ẩn hàm oán khí ngập trời, liều mạng áp chế nguyên lực trong thân thể, kích phát ra quang quyển phòng ngự, nhưng quang quyển này không còn là tam sắc nữa, chỉ còn lại một màu.

Cùng lúc đó, Cổ Cực Phong nuốt vào một khỏa đan dược, nguyên lực vốn khô kiệt trên người giống như được một trận mưa lớn bổ sung, trong kinh mạch lại chảy cuồn cuộn nguyên lực, trên người hắn cũng bùng lên Thiên Cực Nguyên hỏa.

Thiên Cực Nguyên hỏa vẫn bá đạo vô cùng, Ngọc Chi San Hô trùng vừa mới đột phá quang quyển phòng ngự thì đột nhiên gặp Thiên Cực Nguyên hỏa, lập tức có vài chục con Ngọc Chi San Hô trùng khá yếu bị thiêu rụi, Sở Nam thấy vậy liền vội vàng ra lệnh Ngọc Chi San Hô trùng thối lui.

Ngọc Chi San Hô trùng liên tục phệ huyết mà tiến hóa, Thiên Cực Nguyên hỏa không thể trong thoáng chốc thiêu sạch bọn chúng, gần sáu trăm con Ngọc Chi San Hô trùng thoát được, tuy nhiên vẫn có vài chục con Ngọc Chi San Hô trùng không chạy được, lập tức đem gai nhọn cắm sâu vào thân thể Cổ Cực Phong.

Kết quả là, thân thể bị hút cạn máu của Cổ Cực Phong bị trọng thương, tinh huyết còn lại không nhiều, lại bị Ngọc Chi San Hô trùng hút thêm một chút nữa, mặc dù chỉ trong giây lát, Cổ Cực Phong cũng giết sạch đám Ngọc Chi San Hô trùng, tuy nhiên máu tươi đã bị hút mất thì vẫn không thể trở về.

Hơn nữa, chỉ chút trì hoãn như vậy thì Sở Nam đã kéo gần khoảng cách với Cổ Cực Phong, tiến vào trong phạm vi hai trăm mét.

Sở Nam căn bản không có biện pháp gì, liền thi triển lôi điện thần niệm công kích, Cổ Cực Phong đang muốn tiếp tục bỏ trốn thì thần niệm đột nhiên bị tập kích, thân thể thoáng kịch liệt run rẩy, ngay cả hỏa diễm trên người cũng thiếu chút nữa giống như gió thổi tắt đèn, Cổ Cực Phong tâm thần bất ổn, thân thể rơi xuống đất.

Đám võ giả quan chiến đều kinh hô, ngạc nhiên đến không nói nên lời, lúc trước bọn hắn nhìn thấy hắc vụ tràn ra, phần lớn mọi người đều cho rằng Lâm Vân của Thần Khí Phái đã xong, tuyệt đối xong rồi, chỉ bởi vì Võ Hoàng tu vi đại viên mãn thật sự quá mạnh.

Nghĩ vậy, một hồi sau, hắc vụ tản đi, tình cảnh mà bọn hắn nhìn thấy chính là cường giả Võ Hoàng đại viên mãn đang bị truy sát, giờ phút này còn bị đánh đến rơi xuống đất.

Nam Cung Linh Vân nhìn thấy Sở Nam, dung mạo của Sở Nam lúc này bởi vì huyết chiến thảm liệt mà đã khôi phục diện mạo vốn có của hắn, nhìn thấy Sở Nam còn sống, trong đôi mắt ẩm ướt của Nam Cung Linh Vân lóe lên những tia sáng mừng rỡ.

Liệt Phong thu tất cả vào trong mắt, oán hận vô tận từ trong lòng tràn ra, càng khiến hắn thêm khẳng định suy nghĩ lúc trước, trong lòng thầm nghĩ:

- Lâm Vân chẳng qua là tạm thời chă chết mà thôi, hắn nhất định sẽ bị sư tổ hủy diệt.

Trở lại với chiến trường thảm kịch huyết tinh, Cổ Cực Phong vốn muốn phi hành lại lên không trung, nhưng trong đầu chợt lóe lên một đạo linh quang, thân thể Cổ Cực Phong càng nhanh chóng rơi xuống đất, vừa rơi xuống đất liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cũng bởi vì thế nên đã trốn thoát khỏi phạm vị hai trăm mét của Sở Nam, nhưng thần niệm của Cổ Cực Phong cũng đã bị thương tổn quá nửa.

Sở Nam hiển nhiên sẽ không để Cổ Cực Phong dễ dàng chạy thoát, thân thể hắn như thiên thạch rơi xuống, lúc rơi thẳng xuống còn lấy đan dược của Hách Liên Anh và Chúc Chi Vũ nuốt vào bụng.

Ngay lập tức, dưới sinh mệnh lực thôi phát, dược lực của đan dược liền bị thúc phát toàn bộ, làm toàn thân thông suốt, dòng xoáy Ngũ Hành tương sinh cũng chậm chạp xoay tròn, tốc độ dần tăng lên, lực lượng khô héo cũng chầm chậm hồi phục.

Sở Nam lại lần nữa áp súc lực lượng vào trong chân phải.

- Phành…

Sở Nam rơi xuống đất, không giống Cổ Cực Phong, nhập vào trong đất, Sở Nam dùng chân phải đã được áp súc mười lớp lực lượng đạp mạnh xuống đất, mắt đất liền dao động, cát đá đều bị cuốn thẳng lên trời, đám võ giả đứng ngoài vạn mét cũng cảm thấy chấn động.

Thân thể Cổ Cực Phong trong lòng đất giống cá trong nước, di chuyển càng nhanh hơn, đồng thời điên cuồng hấp thu năng lượng của đại địa, đem toàn bộ tài liệu trong nhẫn trữ vật móc ra, bố trí tại các phương vị.

Thì ra, Cổ Cực Phong đang chuẩn bị thiết lập một tòa sát trận, là sát trận thuần túy, miệng còn khẽ lẩm bẩm:

- Ngươi xảo hợp phs được Phạm Thiên Thôn Cấm trận của ta, chẳng lẽ có thể phá được Tam Tuyệt Sát trận sao? Nếu xích thổ còn trong tay ta thì đã không phiền toái như vậy rồi, chỉ tiếc để tên tiểu tử kia đoạt mất! Nhưng không sao, ta sẽ đoạt nó lại!

Sở Nam không biết Cổ Cực Phong ở trong lòng đất đang làm gì, nhưng hắn hắn vẫn không ngừng công kích, tuyệt đối không thể để Cổ Cực Phong hoàn thành cái “trận” gì đó được, nếu để Cổ Cực Phong thực hiện được thì Sở Nam dự đoán bản thân sẽ rơi vào cảnh ngộ chết thảm mười phần, bởi vì hắn sẽ không còn vận khí như lúc trước, vừa vặn có sinh mệnh lực khắc chế hắc vụ.

Cho nên, Sở Nam lại nhảy lên không trung, lần này chân đưa lên không trung, thân thể lộn ngược lại, vươn hai bàn tay ra, mỗi bàn tay quán chú mười lăm lớp lực lượng, trong đó còn có Ngũ Hành nguyên lực nữa.

Chỉ một nhịp hô hấp, thủ chưởng của Sở Nam đã tiếp súc đại địa.

Tầng tầng lớp lớp năng lượng biến thành một làn sóng đẩy ra, xâm nhập vào mặt đất, đại địa lúc này không còn chấn động nữa, mà trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Lúc Sở Nam nện xuống đất, Cổ Cực Phong dưới mặt đất đột nhiên cảm nhận được, không chút do dự, mặc kệ Tam Tuyệt Sát trận đã bố trí được hơn phân nửa, lập tức chui sâu xuống dưới lòng đất hơn, còn chưa xuống được sâu trăm mét thì sóng năng lượng đã đuổi sát.

Phạm vi lan rộng của năng lượng cực lớn, Cổ Cực Phong ngoại trừ liều mạng chui sâu hơn thì không còn biện pháp nào.

Lúc này, Sở Nam nhẹ nhàng thốt ra một chữ:

- Bạo!

Ngay lập tức, đại địa liền phát ra tiếng gào thét, phương viên ngàn mét đều chấn bay lên không trung, tại nơi bàn tay Sở Nam nện xuống đất, lấy phạm vi mười mét biến thành một hố sâu không đáy, lấy nơi đó làm trung tâm, bùn đất xung quanh bắn ra càng nhiều hơn.

Cổ Cực Phong dưới mặt đất cũng bị liên lụy, “Ộc” một tiếng, phun ra một bãi nước miếng, tất cả đều là nước chua…

Mà Sở Nam lúc này đã lần nữa nhảy lên không trung, mặc dù hắn đã nuốt một lượng lớn đan dược, hôi phục được không ít nguyên lực, nhưng hoàn toàn không theo kịp tốc độ sử dụng của Sở Nam, bởi vậy thân thể Sở Nam lại lần nữa chịu đựng tra tấn.

- Kiên trì, kiên trì, chỉ có vậy mới có thể sống sót!

Sở Nam an ủi bản thân, mang theo một thân cơ nhục run rẩy lại lần nữa nện xuống mặt đất.

Cổ Cực Phong dường như hiểu Sở Nam tiếp theo sẽ làm gì, hắn không chiu xuống lòng đất nữa, cũng không thiết lập Tam Tuyệt Sát trận, mà là thừa dịp Sở Nam nhảy lên không trung đánh xuống thì thân hình phóng lên, trong tay ngưng tụ một thanh trường thương, vẽ nên một mảnh lớn Thiên Cực Nguyên hỏa chém về phía Sở Nam.

Hơn nữa, trong mảnh Thiên Cực Nguyên hỏa này còn có cả khối kim loại bạch sắc bằng ngón tay cái của Cổ Cực Phong.

Sở Nam vốn muốn dùng song chưởng tấn công Cổ Cực Phong, nhưng nhìn thấy khối kim loại bạch sắc thì trong mắt chợt lóe lên một đạo tinh quang, lập tức lấy ra Long nha, đem năng lượng ngưng tụ trong song chưởng quán nhập vào Long nha, đem Long nha kích về phía kim loại bạch sắc.
Bình Luận (0)
Comment