Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 584

Lúc này, bọn người Mạc lão cũng đã tụ lại với đám người Lạc Đạo thành một trận doanh, nguyên lực lúc này cả đám đã gần như khô kiệt, tất cả vũ kỹ tinh diệu đã không còn thể thi triển ra nổi, pháp bảo phòng ngự cũng không thể ngự sử dụng được... Bọn hắn lúc này thực sự so với người thường quả thực không có gì khác nhau!

Đương nhiên, không chỉ có bọn hắn mệt mỏi mà địch nhân của bọn hắn cũng đã mệt mỏi rồi.

Có lẽ, không có mệt mỏi, duy chỉ có thân ảnh như Sát thần kia mà thôi!

Trên tấm bia đá, tên đỉnh giai Võ Hoàng kia dưới sinh mệnh lực của Sở Nam vẫn còn chưa chết đi được, cho nên hắn vẫn trơ mắt nhìn Thần Khí phái đệ tử, nhìn Lâm Vân đem hơn mười vạn người kia đại sát tứ phương. Chính như theo lời Sở Nam, một khoả hạt giống sợ hãi đã mọc rễ trong lòng hắn, phát triển, lan ra toàn thân.

Lại hai canh giờ nữa trôi qua, viện binh tiếp tục kéo tới, đệ tử Thiên Nhất tông cơ hồ lại bị giết thêm một lần nữa, mà tên Liệt Phong kia cư nhiên vẫn sống mà lẫn ở trong đám người đang sợ hãi tới bể mật kia, cũng đã thối lui đến biên giới chiến trường.

Trong sát lục tràng, đã có người vứt bỏ vũ khí trong tay mà ôm đầu quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng đã có người ha hả cười mà lại càng có người cởi sạch quần áo ca hát những khúc nhạc không biết tên, thậm chí còn có người mồm mép liên tục lẩm bẩm rồi gục xuống đất, cư nhiên sống sờ sờ mà bị hù tới chết...

Những người này, phát điên rồi!

- Ta nói rồi, muốn cho các ngươi phải hối hận!

Sở Nam lạnh giọng, bước về phía trước một bước, vài vạn người phía trước lập tức như thuỷ triều mà cuống quýt lui ra sau, không một người nào dám vì nguyên thạch mà dốc sức liều mạng chém giết nữa, tất cả đều dốc sức liều mạng chạy trốn.

Không thấy tên hứa hẹn sẽ thưởng cho bọn hắn nguyên thạch kia sao? Không phải hắn đã bị đóng đinh lên tấm bia đá sao!

Trong đám người điên cuồng chạy trốn, cũng không thiếu người trong lòng thầm mắng:

"Không phải có trung giai Võ Đế tới sao? Đến cùng là ở nơi nào? Vì cái gì mà còn chưa tới?"

Lúc này, trước mặt Tân Nhân Chân đột nhiên xuất hiện hai người xa lạ cản đường, hắn lập tức nổi giận quát hỏi:

- Nếu các ngươi không tránh, đừng trách lão phu ra tay độc ác.

- Vài ngày đã qua rồi, đợi thêm mấy canh giờ nữa lại có làm sao?

Một người trong số đó cười nhạt nói, đối với giới như bọn hắn mà nói, tuỳ tiện bế quan một lần cũng phải dùng năm mà tính, ba bốn ngày đối với bọn hắn thực sự không tính là gì. Nhưng đối với đám người Tân Nhất Chân lúc này mà nói, mấy ngày này chính là một loại dày vò!

Hiện tại, Tân Nhất Chân thực sự là nhịn không nổi rồi, hắn muốn động thủ!

Ngay lúc hắn chuẩn bị động thủ thì một tiếng xé gió vang lên, một đạo hào quang như chớp bay tới, người vừa mới nói kia đột nhiên rùng mình một cái, một tay đưa ra đem đạo hào quang kia bắt lại, sau đó từ bên trong lấy ra một vật. Sau khi xem xong, hắn liền ngẩng đầu hướng Tân Nhất Chân nói:

- Ngươi đã vội như vậy, không muốn cùng chúng ta uống một chén trà thì chúng ta cũng không ép buộc nữa, ngươi đi đi.

Nói xong, người này còn lui ra nhường đường cho bọn hắn.

Tròng mắt Tân Nhất Chân híp lại, thoáng suy nghĩ xem đối phương có phải giờ trò quỷ gì không, đồng thời thân thể hắn như sao chổi lao tới. Thấy hai người kia không có đuổi theo mà cũng không có tình huống gì dị thường phát sinh, trong nội tâm không khỏi thầm nghĩ:

"Bọn hắn vì cái gì mà cải biến chủ ý?"

Nghĩ đến đây, Tân Nhất Chân lại dùng tốc độ nhanh nhất hướng Đông Nhạc thành chạy tới.

- Lâm Vân, thời điểm lão phu đến Đông Nhạc thành, chính là thời điểm ngươi huỷ diệt.

Mà hai gã Võ Đế lạ lẫm kia cũng dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, nhưng vẫn không quên bắt lấy tên đại hán mặt đỏ theo.

Lâm Vân giờ đã trở thành trưởng môn Thần Khí phái, mang theo chúng đệ tử Thần Khí phái đại sát tứ phương, hơn nữa tin tức sau khi lan truyền ra, xem ra kế hoạch lúc trước của bọn hắn phải sửa lại rồi.

Đế thiểu chỉ muốn mượn danh Lâm Vân hấp dẫn chú ý lực của Thiên Nhất tông, mượn cái thủ cấp của Lâm Vân để tiêu hao thực lực của Thiên Nhất tông nhưng hắn tuyệt không muốn Thần Khí phái lại quật khởi như vậy. Thần Khí phái quật khởi như vậy, bọn hắn nhất định sẽ đoạt lại sơn môn, khi đó mục đích đoạt lấy sơn môn Thần Khí phái vào tay của bọn hắn sẽ không thành, thì địa hoả dưới núi sẽ không thu được, tự nhiên không thể để cho Thần Khí phái lần nữa đoạt lại sơn môn. Hơn nữa, hắn lại không có đem Tử Võ Hoàng cùng Tử Mộng Nhân khống chế trong tay, cũng không thể áp chế được Lâm Vân.

Cho nên, Đế thiểu để cho Tân Nhất Chân vượt qua, muốn mượn tay người này diệt đi đại bộ phận lực lượng của Thần Khí phái, sau đó chỉ còn sót lại một mình Lâm Vân, sự tình Thần Khí sơn kia coi như ổn thoả.

Sở Nam cũng không biết Tân Nhất Chân đang hướng về phía hắn chém giết, hắn rốt cục đã đình chỉ chém giết lại, đương trường chỉ còn lại ba bốn vạn người, tất cả đều mất hết đảm lược, thanh danh sát thần Lâm Vân đã xâm nhập vào trong lòng bọn hắn.

Không khó tưởng tượng, từ nay về sau, danh tiếng Lâm Vân lại một lần nữa truyền khắp Bắc Tề quốc, truyền khắp thiên hạ. Lần trước là thiên tài, lần này lại là tuyệt đại sát thần hung danh!

Mà Sở Nam giờ phút này đang từ từ nhắm hai mắt lại cảm thụ 'Dung kỹ' sau một đêm chém giết không nghỉ. Nếu như lúc trước tại Tùng Mộc sơn hắn dùng pháp bảo cao cấp tiêu diệt một ngàn ngươi để tôi luyện 'Dung kỹ' thì 'Dung kỹ' chỉ tương đương với trung phẩm Chân khí. Lúc này hắn dùng máu huyết của mười vạn người rèn luyện, 'Dung kỹ' đã tiến thẳng đến Pháp khí, sẽ rất nhanh tiến đến Linh khí chi cảnh!

"Hiện tại, 'Dung kỹ' đã đủ sức cản một kích của Phạm Thiên Vân Ly thương trước khi Cổ Cực Phong phục dụng đan dược!"

Sở Nam nhớ lại một màn kia, thầm nghĩ:

"Nếu ta đem Khai Thiên Liệt Địa, rồi 'Trảm kỹ', Cuồng Phong Đao Trảm luyện đến cảnh giới chung cực, lại hoàn thiện Loạn Phong Cương Trảm, Liệt Nguyên Trọng Trảm, tiếp đó đem tất cả dung hợp lại làm một, uy lực đến tột cùng sẽ như thế nào đây? Có thể phá núi? Có thể đoạn sông?"

Đang trầm tư, Sở Nam đột nhiên cảm thấy một cỗ Tử khí khá là nồng đậm, không phải ở xung quanh hắn mà phân bố tại bốn phương tám hướng.

"Tử khí nồng đậm như thế?"
Bình Luận (0)
Comment