Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 652

Lúc này ở phía trên Lạc Tiêm Nhi hao hết khí lực, lúc đào được 800m, khỏa nguyên hạch trước ngực Sở Nam chậm rãi phóng xuất ra năng lượng, năng lượng hướng toàn thân truyền đi, chảy qua đường kinh mạch thứ mười, lúc này sinh mệnh lực bị kích thíc, sau đó, sinh mệnh lực cũng bắt đầu lan tràn toàn thân, nhưng dù sao nó cũng còn rất yếu ớt, người bên ngoài đều cảm giác không được. Lúc này năng lượng chảy vào trong đan điền, trong đan điền vòng xoáy khởi động, đan châu xoay tròn, làm cho Thổ nguyên lực trong lòng đất giống như là nghe được hiệu lệnh, hướng Sở Nam vọt tới, sau đó chui vào thân thể Sở Nam.

Sinh mệnh lực chữa trị thân thể Sở Nam, làm cho ý thức Sở Nam bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, nhưng cũng không có chính thức thức tỉnh, cái là sâu trong linh hồn, quanh quẩn phát ra một thanh âm:

- Tìm được ta, tìm được ta, tìm được ta...

Thanh âm kia linh hoạt kỳ ảo vô cùng, càng không ngừng quanh quẩn muốn đem thanh âm tiến vào trong xương, mỗi một cái tế bào Sở Nam, làm cho hắn không thể quên được vậy.

Chín trăm thước, Lạc Tiêm Nhi cùng đám Huyền Băng môn đệ tử mặt mũi đều tái nhợt vô cùng, trên người các nàng có đan dược khôi phục nguyên lực, đã sử dụng hết rồi, lúc này Lạc Tiêm Nhi không ngừng sử dụng nguyên lực vận chuyển đất bùn đào xuống.

…..

Trên núi Thiên Nhất sơn, Tư Không Vân nhìn thấy mệnh bài của Cảnh Trọng Minh bị vỡ tan, sắc mặt hắn khó xem tới cực điểm.

- Cảnh sư đệ cũng đã chết, Cảnh sư đệ sao có thể chết như vậy? Có thể cùng 3000 tinh nhuệ đệ tử quét ngang thiên hạ, huống hồ, Cảnh sư đệ còn có một bí kỹ, nếu có thể thành công thi triển ra, chính là ta cũng không nhất định là đối thủ, coi như là miễn cưỡng tiếp lấy, ta cũng sẽ bị thương nặng, vậy tên Lâm Vân kia, rốt cuộc là có tu vi gì? Đỉnh giai Vũ Đế, hay là Võ Tôn?

Tư Không Vân không ngừng hoài nghi, nhưng lúc này hắn cũng khẳng định, hắn có thể nhận thấy Lâm Vân có thể chém giết Cảnh Trọng Minh. Trong lúc nghĩ ngợi, đột nhiên có người tiến đến bẩm báo.

- Sư bá, sư thúc tổ cho mời.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tư Không Vân hỏi, người này lắc đầu, trả lời không biết, Tư Không Vân mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, dùng tốc độ nhanh nhất hướng Phong thứ sáu đi đến, sau khi tiến đến nhìn thấy lão giả lùn thấp, cung kính vài chào:

- Sư thúc, có chuyện gì?

Tư Không Vân vừa nói xong, liền kinh hô một tiếng, bởi vì hắn nhìn thấy được mệnh bài vỡ vụn trên đất, lão giả lùn thấp lạnh lùng nói:

- 3000 tinh nhuệ, tốn hao 300 năm công phu huấn luyện, toàn bộ chết rồi, chết không còn một người, 300 năm tâm huyết đã hóa thành một mảnh nước đá, ngươi giải thích thế nào cho lão phu đây? Ngươi muốn lão phu làm thế nào giải thích cho Hướng sư huynh, sư tôn của ngươi đây?

- Đông.

Tư Không Vân quỳ trên mặt đất.

- Sư thúc, đệ tử có tội thỉnh sư thúc trách phạt.

- Đúng vậy, ngươi thật sự là có tội, từ khi ngươi đi ra ngoài, ngươi không thể trọng chấn Thiên nhất tông, ngược lại lại để cho thanh danh Thiên nhất tông rơi xuống, lúc này đệ tử tử thương vô số, mà ngươi một điểm biện pháp cũng không có.

Lão giả lùn thấp không có gào thét, nhưng thanh âm nhàn nhạt làm cho Tư Không Vân kinh hồn táng đảm, lúc này hắn tranh thủ thời gian nói:

- Sư thúc yên tâm, đệ tử nhất định đem Lâm Vân chém giết, còn có người kia bảo hộ hắn, cũng chém giết.

- Lâm Vân, Lâm Vân, ngươi chỉ thấy Lâm Vân, không có nhìn toàn bộ thiên hạ sao? Vì một cái Lâm Vân mà lãng phí nhiều lực lượng như vậy, đáng giá sao?

- Sư thúc, Lâm Vân là truyền nhân của Ma Đạo tử.

- Cái kia thì sao? Lâm Vân dám cùng thiên hạ đối đầu sao?

- Sư thúc...

- Còn không biết mình nên làm như thế nào sao?

- Vâng, sư thúc.

Tư Không Vân cúi đầu xuống, nói tiếp:

- Đệ tử để cho Không Hoa sư muội, Thạch sư đệ, Huyễn ngộ sư đệ đi chém giết Lâm Vân, muốn lập tức đem bọn hắn triệu hồi đến hay không?

- Không cần, tánh mạng 3000 tinh nhuệ đệ tử, nếu Cảnh trọng minh còn có thể thi triển ra qua thủy cầu, lão phu muốn tìm được thi cốt hắn trở về, lại luyện hóa...

Dáng lùn lão giả nói rất nhẹ nhàng, trong lời nói tràn ngập oán độc, có thể nói quả thủy cầu kia thi triển ra, bất kể là Lâm Vân, hay là lão bà tử kia, đều bị thương không nhẹ. Lúc này cho ba người Không Hoa tiến đến, vừa vặn thu thập tàn cuộc. Dù sao tổn thất lực lượng nhiều như vậy, còn không có kết quả mà nói cũng làm cho người trong thiên hạ nhìn Thiên nhất tông, nói cho bọn hắn biết, sau khi chém giết Lâm Vân, đem thi thể hắn giải khắp toàn bộ Bắc Tề quốc.

- Vâng, sư thúc.

Tư Không Vân trả lời, sau đó thi lễ với dáng lùn lão giả, thối lui, vừa rời khỏi hắn thầm nghĩ:

- Không biết Không Hoa sư muội có thể giết chết Lâm Vân không?

Ý nghĩ này hiện lên, sau khi Tư Không Vân cùng dáng lùn lão giả nói xong, hắn quay người trở về, cũng thầm nghĩ.

- Một gã trung giai Vũ Đế, hai gã sơ giai Vũ Đế, có thể không giết chết được Lâm Vân sao?

Tại thành trấn của Nam Cung gia, có mấy chục vạn võ giả, trong đó kể cả 7000 đệ tử Thiên nhất tông, cùng cổ thế lực của Đế thiếu phái tới nữa, lúc này đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, ma thú ở đây tấn công thật sự rất nhiều, cả cái tòa thành này đã hoàn toàn bị máu tanh vây quanh, một cổ tử khí tràn ngập tại khắp nơi.

Lúc này Huyễn ngộ Vũ Đế, cảm giác được tử khí, một cỗ máu tươi tràn ngập ngàn dặm, không khỏi kinh tâm.

- Cái trường chiến đấu này, không ngờ thảm thiết như thế, không biết Cảnh sư huynh hiện tại ra sao?

Cả vùng đất, đám người Lạc Tiêm nhi đã bị đầm lầy băng sơn vây quanh, lúc này hố sâu gần ngàn mét đã xuất hiện tại trước mắt các nàng, đám người Lạc tiêm nhi lúc này chật vật vô cùng, nhưng ánh mắt các nàng lại hiện lên vẻ vui mừng.

Bởi vì, các nàng thấy được thân ảnh của Sở Nam

Điệp Y Tiên Tử nhảy xuống, Lạc Tiêm nhi lúc này mới hảo hảo đánh giá thân ảnh Điệp Y Tiên Tử, trong nội tâm thì thầm:

- Tên tiểu tử này, có đại tỷ Thần khí phái, còn có Nam Cung gia Minh Châu, lúc này còn một nữ tử si tình, thực là...
Bình Luận (0)
Comment