Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 66

Nơi dựng tông phái của Thần Khí Phái tọa lạc tại trên một ngọn núi lớn, tòa núi khổng lồ này từ chân núi cho đến đỉnh núi giống như được cắt gọt thành một cái Kim Tự Tháp, cứ từng tầng từng tầng kéo dài cho đến đỉnh.

Thủ bút hùng vĩ như thế, khí thế hủng bố như thế quả thật không hổ là đại môn phái gần sánh ngang với Thiên Nhất Tông tại Bắc Tề Quốc.

Sở Nam đi trên ngọn núi rõ ràng cảm thấy linh khí nơi nay còn hùng hậu hơn so với tại thành Hùng La gấp mấy chục lần, linh khí thập phần sung túc, đây chính là ưu thế của một môn phái, linh khí đầy đủ, tu luyện cũng nhanh hơn, thực lực cũng cao hơn, Sở Nam vừa đi vừa nắm lấy thời gian tu luyện, trong lòng thầm nghĩ:

- Thần Khí Phái còn như thế thì không biết linh khí tại Thiên Nhất Tông còn tràn ngập hơn thế nào.

Lữ Dương Minh cảm thấy linh khí tụ tập quanh người, nhưng bản thân lão lại không hề tu luyện, như vậy thì chỉ còn lại Lâm Vân mà thôi, Lữ Dương Minh quay đầu lại nhìn Sở Nam, tràn đầy nghi hoặc hỏi:

- Lâm Vân, ngươi đang tu luyện sao?

Sở Nam gật đầu nhè nhẹ.

Lữ Dương Minh há hốc mồm, có rất nhiều nghi vấn, lại sững sốt không biết phải nói gì, chợt nghĩ:

- Không có thuộc tính, vậy hắn hấp thu loại nguyên lực nào? Tiểu tử này dường như ẩn tàng không ít bí mất.

Lữ Dương Minh không hỏi, nhưng lại nói:

- Ngọn núi này chia làm bảy tầng, mỗi một tầng đều đại biểu một tầng thực lực, càng lên cao thì linh khí càng dồi dào, tốc độ tu luyện cũng càng nhanh hơn, chỉ cần thực lực của ngươi tăng lên, bất kể là đại đệ tử nào cũng có thể tu luyện tại tầng thứ tương ứng, tầng thứ nhất là nơi mà Võ Sĩ tu luyện, tầng thứ hai là nơi Võ Sư tu luyện, tầng thứ ba là Đại Võ Sư, từ đó mà suy ra….

- Sư phụ, ta ở đây tương ứng với tầng thứ mấy?

Sở Nam quả thật không biết hắn thuộc loại cảnh giới nào, có lẽ cảnh giới của hắn phân chia không giống với những người khác.

Lữ Dương Minh cũng có chút khó xử, đây là quan môn đệ tử của lão, có rất nhiều thứ không thể bại lộ, suy nghĩ gần nửa ngày thì mới nói:

- Ngươi không thể tu luyện cùng chỗ với bọn họ, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ khác, nơi đó cũng là một nơi tu luyện tuyệt hảo.

Sở Nam biết rõ sư phụ là muốn tốt cho hắn nên cũng không phản đối, Lữ Dương Minh lại nói:

- Thần Khí Phái nổi danh nhất chính là luyện khí, chuyên luyện chế các loại pháp khí, vì thế, ngoại trừ tu luyện ra còn phải học luyện khí!

- Ừm.

Sở Nam cảm thấy Thần Khí Phái này rất thích hợp với hắn, bây giờ nguyên lực có thể kích phát ra được, tất nhiên phải học luyện khí thuật, thầm nhủ:

- Không trở thành Luyện Đan Sư được thì trở thành một gã Luyện Khí Sư cũng không tệ!

Sở Nam không thể không cảm thán vận mệnh vô thường, từ khi hắn sinh ra đã bắt đầu rồi.

Lữ Dương Minh dẫn theo Sở Nam tiến vào Thần Khí Phái, một đường đi thẳng, những người gặp Lữ Dương Minh thì lập tức khom người, cực kỳ cung kính, về sau Sở Nam mới biết được Lữ Dương Minh chính là Tam trưởng lão của Thần Khí Phái, có thể nói là quyền cao chức trọng, hơn nữa Lữ Dương Minh còn là Ngũ phẩm Luyện Khí Sư, có thể chế ra pháp bảo cấp Linh Khí, tất nhiên rất được người khác tôn kính.

Hiển nhiên, những người kia cũng đều đang thầm suy đoán:

- Tiểu tử đi theo bên cạnh Lữ trưởng lão là ai?

Đi được nửa đường, Sở Nam nhìn thấy giữa sườn núi có một vùng đất bằng phẳng cực lớn, bèn hỏi:

- Sư phụ, nơi đó dùng để làm gì?

- Nơi đó chính là chỗ dùng để tỷ thí so tài, ngươi nếu như cảm thấy tu vi của mình không tệ thì có thể lên đó tỷ thí một hồi xem.

Lữ Dương Minh cười cười, chợt nói:

- Chỉ có điều nơi đó là địa phương chuyên dùng cho Võ Tướng so tài, mỗi một tầng đều có một nơi để chuyên môn luận bàn….

Lữ Dương Minh đang nói thì bỗng nhiên có một nữ tử mặc y phục hồng sắc từ phía trước chạy đến, người còn chưa tới nhưng âm thanh đã vang lên:

- Tam gia gia, người về rồi, ta rất nhớ người a.

- Tiểu Mộng Nhân, ngươi mà nhớ ta ư? Không phải là nhớ thanh bảo kiếm của ngươi chứ?

Lữ Dương Minh bật cười vui vẻ nói.

- Đương nhiên là nhớ Tam gia gia, thuận tiện cũng muốn lấy thanh bảo kiếm luôn.

Nữ tử được gọi là Tiểu Mộng Nhân này có âm thanh giống như chim Hoàng Oanh, vô cùng trong trẻo dễ nghe, Mông Nhân chạy đến trước mặt Lữ Dương Minh mới nhìn thấy Sở Nam, không khỏi hỏi:

- Tam gia gia, hắn là ai?

- Hắn là Lâm Vân, quan môn đệ tử của Tam gia gia ngươi.

- Tam gia gia, người khi dễ ta, ta gọi người là gia gia, hắn lại là đồ đệ của người, vậy ta còn không phải là….

Mộng Nhân cong miệng lên, lại nhìn về phía Sở Nam với ánh mắt bất thiện, Sở Nam lúc này mới nhìn rõ Mộng Nhân, nàng có một đôi mắt trong sáng, hàm răng trắng tinh, thanh lệ thoát tục, dáng người yểu điệu linh hoạt, giống như tinh linh, thế nhưng hai đầu lông mày lại lộ ra một cỗ dã tính.

Lữ Dương Minh cười ha ha nói:

- Ngươi nếu như nhìn hắn thấy không thoải mái thì cứ việc khi dễ, nếu như hắn khi dễ ngươi thì ngươi hãy nói cho ta biết.

- Tam gia gia thật tốt.

Tử Mộng Nhân tung tăng giống như chim sẻ tại bên cạnh Lữ Dương Minh, rồi nhìn về phía Sở Nam nói:

- Tên là Lâm Vân phải không? Tam gia gia nói rồi, về sau ngươi phải để ta khi dễ, có nghe không?

Sở Nam có chút dở khóc dở cười, nào ngờ lại gặp một sư phụ như vậy, mà nữ tử này cũng không vừa, đối với loại này, Sở Nam chỉ có thể tỏ vẻ trầm mặc.

Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam không nói lời nào liền nổi giận hét:

- Này, ta hỏi ngươi đấy! Ngươi không nói gì sao?

Sở Nam dứt khoát nhắm chặt hai mắt, trong đầu hiện lên đôi mắt sáng trong suốt của Nam Cung Linh Vân, chợt lẩm bẩm:

- Hãy chờ ta, ta sẽ tìm được nàng, nhất định sẽ tìm được nàng.

o0o

Trong lúc Sở Nam nghĩ đến Nam Cung Linh Vân thì tại trên lầu các của Nam Cung gia, Nam Cung Linh Vân đang nhìn cái Long Nha đã được ngụy trang đến ngơ ngác xuất thần.

o0o

- Này, ta bộ trông rất khó coi sao?

Âm thanh của Tử Mộng Nhân lúc này đã có chút tức giận.

Sở Nam khẽ mở mắt, chợt thở ra một hơi nói:

- Mộng Nhân cô nương rất dễ nhìn, đẹp tựa thiên tiên.

Tử Mộng Nhân nghe vậy thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng lại nói:

- Mộng Nhân là tên mà ngươi có thể gọi sao?

Sở Nam im lặng, lại lần nữa trầm mặc, cứ như vậy lầm lũi đi theo Lữ Dương Minh ở phía trước, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại không buông tha cho Sở Nam, một lúc sau, Lữ Dương Minh mới cười nói:

- Được rồi, Tử Mộng Nhân, ta xuống núi đây, đã có được Huyền Kim rồi, đến lúc đó ta sẽ luyện cho ngươi một thanh tuyệt thế bảo kiếm cấp Linh Khí.

Tử Mộng Nhân nghe vậy mới buông tha Sở Nam, chợt nói:

- Tam gia gia, ta còn muốn bảo kiếm phải đẹp một chút.

Lữ Dương Minh chợt cười khổ, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, nếu như lão không đám ứng thì đoán chừng râu trên cằm e sẽ ít hơn mấy sợi.

Sở Nam nghe thấy lời này của Lữ Dương Minh, biết Tam trưởng lão Lữ Dương Minh này xuống núi là bởi vì tìm kiếm tài liệu cho Mộng Nhân cô nương, liền hiểu rõ tư cách và địa vị của nữ tử này không tầm thường, nhưng chợt nghĩ:

- Nàng có địa vị và tư cách gì thì liên quan gì đến ta?

Nghĩ vậy, nhưng trong đầu Sở Nam lại lóe lên suy nghĩ:

- Nhưng lại có chút liên quan, nếu sư phụ không thay nàng đi kiếm tài liệu luyện kiếm thì cũng không gặp phải người của Vân La Môn, cũng không thể ra tay cứu mình một mạng, và bản thân mình lúc này cũng đã không đứng trong Thần Khí Phái, trở thành đệ tử của Thần Khí Phái.

Sở Nam đang nghĩ thì Lữ Dương Minh bỗng nhiên chỉ về phía bên trái nói:

- Lâm Vân, về sau ngươi tu luyện ở đó.

Sở Nam vừa giương mắt nhìn liền trông thấy một gian phòng nhỏ nằm trên vùng đất bằng phẳng của một vách núi nhỏ, từ hình dạng của gian phòng này có thể thấy nó đã có niên đại từ rất xưa rồi.

Tử Mộng Nhân nhìn thấy vậy liền hoảng sợ nói:

- Tam gia gia, người muốn hắn tu luyện ở đó à?
Bình Luận (0)
Comment