Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 667

Hương hoa phát ra đến bên Lạc tiêm nhi, Huyền Băng môn đệ tử tu vị hơi thấp, lập tức ngã xuống, mà tình huống Lạc Tiêm nhi cùng Điệp Y Tiên Tử cũng rất không ổn, mặt mũi tái nhợt, không hề có lực hoàn thủ, Lạc tiêm nhi thi triển ra sông băng, Điệp Y Tiên Tử cũng không xuất ra nghê thường, toàn thân mềm nhũn, lực lượng cũng không có, hô hấp càng ngày càng chậm, tim đập tần suất càng ngày càng chậm, mà ngay cả cái huyết dịch kia, cũng không hề lưu động.

Hương hoa thấm vào ruột gan, nhưng lại là hoa độc lấy tánh mạng người.

Mà ngay cả Lạc Tiêm nhi cao cấp Võ Hoàng, đều không hề có lực hoàn thủ, bởi vậy có thể thấy được, hoa độc này uy lực mạnh như thế nào.

Bách Hoa tiên tử nhìn thấy tràng cảnh kia, trên mặt lộ ra thần sắc trấn định, mắt nhìn Tiểu Lam nhổ ra máu tươi, tâm thần đại định, niệm tưởng:

- Bách hoa chi độc đối với ngươi vô dụng, ma hoa chi hôn, ngươi có thể kháng cự được không?

Nháy mắt sau đó, Bách Hoa tiên tử ngẩng đầu nhìn về phía Sở Nam, thân thể Sở Nam vẫn đang sừng sững, cũng không như Bách Hoa tiên tử tưởng tượng ngã trên mặt đất, mà ngay tại lúc Bách Hoa tiên tử thầm nghĩ, Bách Hoa tiên tử ngạc nhiên vô cùng.

Bởi vì Bách Hoa tiên tử nhìn thấy Sở Nam di động, hai tay Sở Nam đánh ra một trảo, thi triển lực lượng vòng xoáy, không ngăn cản "Biển giết ", mà là đem những "Hương hoa" kia bắt đầu hấp thu.

Sở Nam cũng nhìn thấy hiểm cảnh của Lạc tiêm nhi cùng Điệp Y Tiên Tử!

- Không có khả năng...

Bách Hoa tiên tử nói ra, cảm giác trơ mắt nhìn "Ma hoa chi hôn ", tất cả đều bị Sở Nam cuốn hấp, nàng ta nắm lấy cổ am hoa thụ, không khỏi run lên, thì thầm:

- Cuồng vọng! Bách hoa chi độc có thể hạ độc chết mười một giai hung thú, ma hoa chi hôn có thể làm cho thuồng luồng chịu không nổi! Mà ngươi...

Tuy Bách Hoa tiên tử nói cũng, nhưng nhận định Lâm Vân tự tìm đường chết, nhưng kỳ quái chính là chỗ sâu nhất, dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác Lâm Vân sẽ không chết tại "Ma hoa chi hôn".

"Ma hoa chi hôn" bị Sở Nam thôn phệ nhập vào cơ thể, cũng dùng để công kích liên hỏa chủng tử, uy lực công kích càng lớn, càng rõ ràng, coi như lấy độc trị độc.

Sở Nam lúc này nghĩ mãi mà không rõ, sau đó hét lớn một tiếng, nhưng lại càng điên cuồng thôn phệ "Ma hoa chi hôn ", "Ma hoa chi hôn" từ khu vực Lạc tiêm nhi rút lui khỏi, trạng thái bọn người điệp theo Tiên Tử mới tốt hơn, lúc này có thể điều động nguyên lực, cũng cực kỳ nhỏ bé.

Một lát thời gian sau, cát hoa dục liên viêm hạt giống trong cơ thể, tại "Ma hoa chi hôn" cùng dị Ngũ Hành nguyên lực, cùng với lực lượng, sinh mệnh lực liên tiếp công kích không ngớt, rốt cục bị luyện hóa.

Cát hoa dục liên viêm hạt giống mỗi lần bị luyện hóa, Dục hỏa trong cơ thể lại có Huyền Cơ khác.

Nhưng lúc này, Sở Nam không đi quản cái gì Huyền Cơ, hắn đem "Ma hoa chi hôn" nuốt hấp, lại không hề nhập vào cơ thể, mà là áp súc, áp súc thành dịch tích.

Đóa hoa Cổ am hoa thụ bên, vẫn là màu đen như vậy, nhưng lúc này nó lại khuếch tán, biến thành một mảnh cánh hoa, Bách Hoa tiên tử nhìn thấy cảnh này, hưng phấn vô cùng.

- Lâm Vân đang làm cái gì? Hắn muốn làm cái gì?

Bách Hoa tiên tử nhìn vào Lâm Vân, rõ ràng cảm thấy trạng thái Lâm Vân so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

- Hắn đem ma hoa chi hôn trở thành linh đan diệu dược sao?

Bách Hoa tiên tử quát, những cánh hoa chập chờn liền từ trên mặt đất bay lên, đâm thẳng Sở Nam, Sở Nam lúc này kích phát ra Hỗn Nguyên vịn chỉ phòng ngự, hoa cành ôn nhu yếu ớt, đâm vào phòng ngự làm cho phong ngự run rẩy không thôi.

Sở Nam kinh ngạc, bởi vì hắn rõ ràng, lúc này Hỗn Nguyên vịn chỉ phòng ngự năng lực mạnh bao nhiêu, mà Bách Hoa tiên tử càng khiếp sợ, một ý niệm trong đầu hiện ra.

- Là Ma Đạo tử trọng sinh sao?

Bách Hoa tiên tử không hề phóng xuất ra "Ma hoa chi hôn", Sở Nam bên cạnh áp súc lấy mười đường kinh mạch, lại là một vòng xoáy, từ đầu đến cuối đem Sở Nam vây quanh, những cánh hoa kia, còn có cành hoa, tất cả đều bị rung động.

Sở Nam nhìn Bách Hoa tiên tử nói:

- Hoa, có thể xem như một loại cỏ cây, đúng không?

- Ân?

- Cho dù không phải, ta cũng có thể đem nó biến thành cỏ cây.

Sở Nam cười cười nói, thanh âm rơi xuống, cánh hoa, hoa cành tất cả đều nhắm vòng xoáy lao đến.

- Công kích?

Bách Hoa tiên tử kinh ngạc, sau đó hai tay tung bay, tay áo bồng bềnh, đánh ra hoa lá đầy trời rơi xuống càng nhiều:

- Bổn tiên tử muốn nhìn ngươi có thể hấp thu được bao nhiêu hoa.

- Có bao nhiêu, hấp thu bấy nhiêu!

- Không biết tự lượng sức mình!

Sở Nam không thêm để ý tới, cắn nuốt sinh mệnh lực của cánh hoa, sau đó Bách Hoa tiên tử sắc mặt đại biến, những cánh hoa kia, còn chưa tiến vào vòng xoáy thì đã héo rũ rồi.

Một lượng cánh hoa héo rũ, Bách Hoa tiên tử không biết là như thế nào, mà cánh hoa đầy trời kia đều bị héo rũ, lúc này tình hình hoàn toàn không giống với lúc trước, làm cho người cảm giác được vô cùng khủng bố.

Lúc này Tiểu Lam ở bên trong "Bách hoa tràng" đang thôn phệ cổ am hoa thụ.

Bách Hoa tiên tử khiếp sợ, con mắt nhìn về phía hai vạn võ giả, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ ngoan độc, những võ giả kia ôm tâm lý may mắn, vì mục đích mà ở lại, vốn tưởng rằng trải qua ma thú tàn sát, tai nạn về sau, bọn hắn sẽ bình yên vô sự, không bị công kích nữa.

Nhưng lúc này, bọn hắn đang kinh ngạc nhìn cánh hoa đầy trời héo rũ kia, đột nhiên, trước mắt bọn hắn đều xuất hiện một đóa hoa, lập tức, có người hoảng sợ nói:

- Đây là hoa gì, sao yêu dị như thế?

- Đúng vậy, ta chưa từng có gặp qua?

- Những hoa này làm như thế nào hiện ra, tại sao xuất hiện ở chỗ này?

Những lời này vừa nói ra, tất cả võ giả đều đã nghĩ đến một loại khả năng, sắc mặt đều sợ hãi, không chút do dự, tất cả mọi người đều nhanh chân bỏ chạy, bọn họ muốn chạy trốn khỏi cánh hoa yêu kia.

Trong lúc đám võ giả chạy đi, những bông hoa yêu dị kia, tất cả đều quỷ dị giống như đâm vào thân thể của bọn họ, tất cả đều đâm vào đầu của mọi người, tiếng kêu thảm thiết vang lên không trung.

Bộ dạng này, trông càng yêu dị.

Từng võ giả, bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, đỉnh đầu đều có Yêu Hoa.

Sự tình quỷ dị còn chưa hết, vốn chỉ là một đóa hoa, nhưng cắm vào đám đỉnh đầu võ giả, trong tích tắc, lập tức mọc rể, phát diệp, rút ra cành cây, cành cây càng rút càng dài, Yêu Hoa càng trởm nên xinh đẹp.

Bộ rễ Yêu Hoa lập tức kéo dài ra.

Mà đám võ giả, chỉ trong chớp mắt già nua hơn mười tuổi, vẻ mặt vốn trơn bóng, lập tức sinh ra vô số nếp nhăn.

Sở Nam nhìn thấy rất rõ ràng, sinh cơ những võ giả kia, đang rất nhanh biến mất.

Sinh cơ nhạt nhòa!

Yêu Hoa thôn hấp lấy sinh cơ võ giả, giống như là Sở Nam dùng đường kinh mạch thứ mười thôn phệ sinh mệnh lực cỏ cây vậy.

Nhưng cắn nuốt sinh mệnh lực cỏ cây, không phải là cắn nuốt nhân mạng.

Tuy nói Thiên Địa vạn vật đều có linh tính, nhưng cỏ cây cùng nhân mạng khác biệt nhau.

- Đây mới thực sự là nữ nhân rắn rết, thật là ngoan độc!

Sở Nam phẫn nộ, như núi lửa bộc phát, hắn cũng không cho mình là chúa cứu thế, muốn cứu thiên hạ muôn dân trăm họ là nhiệm vụ của mình, hơn nữa, những võ giả kia, lúc trước còn đều mơ tưởng mạng của hắn, muốn dùng mạng của hắn đi đổi lấy phú quý cả đời, đổi lấy trường sinh, ngay cả Sở Nam cũng muốn đích thân giết chết bọn họ.

Nhưng đứng tại góc độ Sở Nam mà nói, những người kia chết chưa hết tội, mà Sở Nam phẫn nộ, hoàn toàn là không có bất kỳ lý do gì, càng là một loại ăn no rỗi việc.

Thế nhưng Sở Nam hết lần này tới lần khác phẫn nộ, hắn trước nay chưa có phẫn nộ như vậy, bởi vì hắn nghĩ đến, nếu như hôm nay hắn chết, người yêu của hắn, thân nhân, bằng hữu, huynh đệ của hắn, đều như võ giả kia, bị Bách Hoa tiên tử, bị người Thiên nhất tông, nuốt sinh cơ, tra tấn đến chết.

- Ta không thể chết được, Thiên nhất tông nhất định phải vong!

Sở Nam lớn tiếng gào thét, toàn thân phẫn nộ, tựa như dục hỏa thiêu đốt hắn, lúc này tất cả cánh hoa, tại trong nháy mắt toàn bộ héo rũ, cái gì "Biển giết ", cái gì "Hồ Điệp ", đều biến thành hư vô. Sở Nam mang theo cái vòng xoáy kia, điên cuồng phóng tới Bách Hoa tiên tử.

Bách Hoa tiên tử nhìn ánh mắt Sở Nam hung ác cùng bạo ngược, không khỏi sinh ra một loại cảm giác khủng bố, Bách Hoa tiên tử tràn đầy nghi hoặc, nàng đối với những võ giả kia từng muốn giết hắn thi triển ra "Loại hoa" bí thuật, vì sao Sở Nam lại nổi giận như thế, giống như là sờ nghịch lân của hắn vậy.

"Thiên nhai chỉ xích" thi triển ra, Sở Nam lập tức đến trước mắt Bách Hoa tiên tử, cũng nhìn thấy tại trong "Bách hoa tràng" Tiểu Lam phun ra máu tươi, lửa giận của Sở Nam càng tăng lên, vòng xoáy tế ra, ầm ầm nổ vang, Bách Hoa tiên tử thi triển ra tường hoa, lập tức bị chấn nát không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

"Cung lực quyền" đánh hụt, thân thể Bách Hoa tiên tử run lên, trong mắt màu sắc trang nhã càng ác lệ, xa xa những Yêu Hoa kia, khai mở ra nhanh hơn, những võ giả kia sinh lực nhạt nhòa càng nhanh, mặc kệ những võ giả kia dùng loại thủ đoạn nào, dùng lửa để hỏa thiêu Yêu Hoa, dùng đao chém Yêu Hoa, toàn bộ đều không có tác dụng.

Tai họa bất ngờ ập đến trên người bọn họ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, lập tức tràn đầy khắp ngõ ngách.

Người Nam Cung gia, đỉnh đầu đều bị một đóa Yêu Hoa, cắm xuống, ngay cả Nam Cung lão tổ, Nam Cung gia chủ, Liệt Phong, toàn bộ đều không có ngoại lệ, trong mắt Liệt Phong lúc này tràn đầy sợ hãi, tràn đầy hối hận, sợ hãi không phải là Yêu Hoa thôn phệ sinh cơ hắn, mà là sợ hãi Sở Nam dũng mãnh, chém giết Vũ Đế cường giả như vậy.

Những võ giả khác, cũng đều hối hận, bọn họ hối hận tại sao không có đi theo những người kia rời đi, nếu như cùng đi theo thì cũng không gặp trận tai nạn này, nhưng bọn hắn trước kia cho rằng Thần khí phái Lâm Vân phải chết, mà chỉ cần Thần khí phái Lâm Vân chết rồi, người Thiên nhất tông, tự nhiên sẽ không cần tính mệnh của bọn họ.

Mà lúc này, hối hận nhất là Nam Cung gia chủ, Nam Cung gia chủ tại lúc tánh mạng tiêu tán, vẫn còn nhớ:

- Nếu ta có thể đem con gái ta gả cho Lâm Vân, thì Nam Cung gia cũng có cơ hội trở thành đệ nhất thế gia rồi.

Chính là hối hận, trong đầu Nam Cung gia chủ, đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, sau đó dùng hết khí lực toàn thân, hô to:

- Cứu mạng, Lâm Vân, ngươi cứu ta, ta là cha ruột của Nam Cung Linh Vân đây, nếu nữ nhi của ta ở chỗ này, nàng chắc chắn sẽ không nhìn ta chết, ngươi cứu ta, chỉ cần ngươi cứu ta, ta liền đem con gái gả cho ngươi!

Nam Cung gia chủ hô lên, lập tức đánh thức những người khác của Nam Cung gia, mỗi người giống như bừng tỉnh đại ngộ, đồng dạng đều hô "Lão tổ ", "Tam thúc ", "Ngũ di", "Thất ca" đều hô ra, đều hô hào Lâm Vân cứu mạng, hơn nữa bọn hắn còn hô Lâm Vân là Cô gia.

Đang cùng Bách Hoa tiên tử chém giết, Sở Nam, nghe đến mấy tiếng cầu cứu, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, đối với phụ thân Nam Cung Linh Vân, Sở Nam thật đúng là có chút nghi hoặc, nhưng Sở Nam lại nghĩ tới Nam Cung gia chủ đối đãi Nam Cung Linh Vân, trong nội tâm lập tức lạnh như băng, quát:

- Hổ độc, hùm dử còn không ăn thịt con, có thể ngươi không coi trọng vợ con, nhưng ngươi có hành vi không bằng cầm thú như thế, ngươi có xứng là cha ruột Linh Vân?

- Linh Vân chịu khổ, thời điểm chịu đủ tra tấn thống khổ, các ngươi ở nơi nào? Các ngươi đang làm cái gì? Các ngươi đang ép mạng của nàng, làm cho nàng càng thống khổ, hiện tại, các ngươi nhớ tới Linh Vân sao? Chỉ tiếc là đã muộn.

Sở Nam nói những lời này, nhớ tới tình cảnh ba người nhà của mình ấm áp, vui vẻ hòa thuận, hắn nghĩ gia tộc này lạnh lùng, chỉ có lợi ích như vậy.

Sở Nam lạnh giọng trả lời:

- Ta muốn các ngươi minh bạch một việc, Linh Vân hiện tại không còn là họ Nam Cung, mà là họ Sở!

Người của Nam Cung gia xong, trong mắt toàn bộ hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhưng vì mạng sống, lại vẫn còn lớn tiếng hô hào "Cô gia, cứu mạng ", Nam Cung gia chủ tóc trắng xoá, mười ngón cũng không thể vận chuyển tự nhiên, lại còn gào thét:

- Vô luận như thế nào, vô luận nàng họ gì, nàng đều là nữ nhi của ta, Lâm Vân, ngươi chỉ cần cứu ta, ngươi là gia chủ Nam Cung gia kế nhiệm!
Bình Luận (0)
Comment