Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 693

- Ta. Chu Chi Võ bị sát khí uy hiếp làm cho hoảng sợ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại, nhưng sau khi thấy Nghiêm Thần ôn hoà lại, Chu Chi Võ, nói:

- Đại ca của ta!

- Đại ca của ngươi là ai?

- Ta không nói cho ngươi.

- Ngươi...

Nghiêm Thần không sao nghĩ tới Chu Chi Võ lại sẽ nói ra một câu như vậy, ánh mắt hắn nhìn vào Chu Chi Võ, lạnh lẽo vô cùng, làm cho cả người Chu Chi Võ run rẩy, đột nhiên khóc lên.

- Ngươi là ai? Thật là dọa người.

Thấy bộ dáng kia, Nghiêm Thần cũng không ngừng lắc đầu, dở khóc dở cười, nhìn Chu Chi Võ, đột nhiên nghĩ đến:

- Ngươi có phải mất ký ức hay không?

Chu Chi Võ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Nghiêm Thần suy nghĩ, ánh mắt mới vừa hòa hoãn xuống, đột nhiên lại run sợ vô cùng.

- Cổ hơi thở kia biến mất?

Nghiêm Thần đang chuẩn bị đuổi theo tìm kiếm xem đến tột cùng là như thế nào, nhưng động tĩnh trong bí thất càng lúc càng lớn rồi, trong đầu Nghiêm Thần hiện lên ba nghi vấn:

- Trong bí thất tại sao có thể có động tĩnh lớn như thế? Lâm Vân đi nơi nào? Mới vừa rồi biến mất cổ hơi thở kia, chính là Lâm Vân làm sao?

Ba nghi vấn này hiện ra, trong đầu Nghiêm Thần đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng.

- Có thể động tĩnh trong bí thất, là Lâm Vân làm ra? Lâm Vân này phải giết bằng được?

Nghiêm Thần không tin, nhưng không thể không thừa nhận có loại khả năng này, Nghiêm Thần lại nghĩ tới, nếu quả thật là Lâm Vân giết trở về trụ sở bí mật, thì Tư Không Vân đang chữa thương, còn có đám Thiên Nhất tông đệ tử kia, rất thảm rồi.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Thần lạnh run cả người, lúc này cái gì hắn cũng không quản, cũng không để ý đi điều tra hơi thở này vì sao biến mất nữa, lúc này chạy như điên trở về.

Mà ở nơi xa xôi, có người tự xưng là "Trẫm", đang nổi giận Lôi Đình, thanh âm rống giận:

- Nghiệt tử, nghiệt tử, phái người đi bắt trở lại, một lần nữa phái người đi Bắc Tề quốc, nhìn Bắc Tề quốc hiện tại có tình huống gì, nếu Bắc Tề quốc có mất, toàn cục trẫm bày ra tất chịu ảnh hưởng, phát hiện nếu có người khuyết điểm, chém thẳng, giết không tha.

Trụ sở bí mật, Sở Nam tiến hành chém giết.

Trong lúc này, Nghiêm Thần bắt lấy Chu Chi Võ vọt trở lại, thấy chỗ của Tư Không Vân ngồi, trừ bụi đất ra, không có vật gì khác, trong lòng hắn nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

- A ——

Nghiêm Thần gầm lên giận dữ, thanh âm bi thương, sát khí ngất trời, khiến cho người nghe cũng không khỏi rùng mình một cái, Sở Nam tự nhiên cũng nghe được tiếng gầm lên giận dữ này, cả người da lông nhất thời dựng lên, trong miệng thì thầm:

- Về tới tốt, mau lắm.

Mặc dù như thế, nhưng Sở Nam cũng không có bối rối, lấy nguyên hạch của ba tên võ giả cuối cùng, nhìn một chút phương hướng, sau đó nhằm về phía bên trái chạy như điên, đem tử khí hút hết vào người.

Sở Nam đối với tử khí rất dè chừng, bởi vì có chút ít tử khí, là tánh mạng phù bảo vệ hắn, trong nguy cấp có thể cứu hắn một mạng.

Chạy như điên ước chừng một phút đồng hồ sau, Sở Nam vẫn không nhìn tới cuối, trong lòng đối với trụ sở bí mật này, lại càng khiếp sợ, lấy tốc độ của hắn, thẳng tắp phi hành, đã phóng qua một khoảng cách thật dài.

- Kiến tạo một chỗ khổng lồ như thế, cần phí bao nhiêu công phu đây? Bao nhiêu năm mới có thể xây xong?

Nghiêm Thần nhìn chỗ Tư Không Vân bị hủy diệt, trong lòng cảm giác bất an, lại càng mãnh liệt.

Tính thời gian, Nghiêm Thần đi tới luyện võ trường, thấy một ít máu tươi, thi thể ngổn ngang kia, Nghiêm Thần, "Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lại một lần nữa bi thương gào thét.

- Lâm Vân, dùng tánh mạng lão phu thề, nhất định phải giết ngươi, vì các đệ tử Thiên Nhất tông báo thù!

Nghiêm Thần dậm chân, lúc trước Sở Nam chui xuống mặt đất không được, lúc này Nghiêm Thần đem luyện võ trường mấy trăm cỗ thi thể, tất cả đều chôn xuống dưới mặt đất, rồi sau đó, trong đôi mắt sát khí tụ lại, bắt Chu Chi Võ, hướng bên trái đuổi giết.

Sở Nam nghe được tiếng gầm của Nghiêm Thần hô, trong lòng căng thẳng, sau đó cắn nuốt mấy chục viên nguyên hạch, sau mấy lần thuấn di, Sở Nam thấy được trước mắt có nước suối tuôn, Sở Nam lúc này nhìn thấy một loại cảm giác quen thuộc.

- Lâm Vân, ngươi trốn không thoát đâu.

Sở Nam nhìn, biết Nghiên Thần đuổi theo càng ngày càng gần, nếu như hắn không nghĩ ra biện pháp, thì Nghiên Thần sẽ kết liễu tánh mạng của hắn. Sở Nam đưa mắt nhìn bốn phía, không có một chỗ có thể để hắn ẩn thân, hoặc là chạy trốn.

Trừ, chỗ nước suối tuôn.

Ngay cả nghĩ thời gian cũng không, Sở Nam liền hạ quyết tâm, tung người nhảy vào trong dòng suối, Sở Nam nghĩ chính là, vô luận suối tuôn này thông tới đâu, hắn cũng không đến nổi bị vây chết, mà còn có thể mượn suối tuôn, nuốt hút một chút Thủy nguyên lực.

Sở Nam nhảy vào suối tuôn, lập tức cảm giác được trong suối nước có cái gì đó quỷ dị, mà suối tuôn đẩy Sở Nam không ngừng đi lên, Sở Nam vốn định thi triển nước xoáy cho cắn nuốt Thủy Nguyên lực, nhưng Sở Nam bỏ qua, tùy ý để suối tuôn đẩy thân hình đi.

Chốc lát thời gian, Nghiêm Thần đuổi theo tới nơi, nhưng không có nhìn thấy tung tích Sở Nam, vẻ mặt âm trầm, tìm tòi chung quanh một phen, cuối cùng vẫn trở lại chỗ nước suối tuôn, trên trán nộ ra vẻ u sầu.

- Lâm Vân tiểu nhi nhảy vào suối tuôn rồi?

Hơi suy tư, Nghiêm Thần ném Chu Chi Võ đi, hắn khống chế khiến cho Chu Chi Võ không thể động đậy được, tiếp theo cũng nhảy vào suối tuôn.

Trong lúc Nghiêm Thần nhảy vào suối tuôn, Sở Nam liền cảm thấy, lập tức, Sở Nam không do dự, nước xoáy vừa chuyển, hắn không chỉ có liều mạng nuốt lấy Thủy nguyên lực trong đó, còn nuốt vào đan châu.

- Quả nhiên là ở nơi này.

Nghiêm Thần gầm lên một tiếng, thân hình ở trong suối tuôn xông đến nhanh hơn, nhưng, càng đến phía trên, càng đến gần trung tâm nước xoáy, Nghiêm Thần tốc độ lại càng chậm, Nghiêm Thần mi mao nhất thiêu, một quyền đem nước xoáy đánh tan, nhưng đánh ra quyền, cuối cùng cũng không có đánh xuống, tựa hồ có gì đó cố kỵ.

Một lúc lâu sau, Sở Nam bị nước suối tuôn vọt ra.

Sở Nam nhìn hoàn cảnh chung quanh, đầu tiên là nghi ngờ, rồi sau đó mừng rỡ, bởi vì cửa ra vào suối tuôn, chính là Sở Nam lần trước xông vào cấm địa, tiến vào cổ quật Hắc Quân tu luyện.

Lập tức, trong đầu Sở Nam liền có lộ tuyến rút lui.

Căn cứ một hồi trí nhớ trước, Sở Nam hướng cấm địa chạy tới, không lâu sau, Nghiêm Thần cũng từ suối tuôn nhảy ra ngoài, thần niệm đảo qua, thấy trên mặt đất dị thường, vội vàng đi phía trước đuổi theo.

Tới cấm địa, Sở Nam hướng bên kia nơi vực sâu vạn trượng chạy tới, ở trong lòng liều mạng gọi về Tiểu Lam, nhưng không có nửa phần đáp lại, Sở Nam không có buông tha, tiếp tục càng không ngừng gọi về.

Nghiêm Thần đuổi tới, thấy Sở Nam lưu lại dấu vết dọc theo đường đi, trong lòng rất là nghi ngờ.

- Đi đường này, không phải là tuyệt lộ sao?

Nghiêm Thần khóe miệng cười lạnh, đuổi theo.

Sở Nam gọi Lam về nhưng không nhận được hồi âm, nhưng hắn nhìn thấy tiểu Hầu Tử, trong nháy mắt nhìn qua, Sở Nam bật thốt lên:

- Vương thú?

Tiểu Hầu Tử cũng nhìn Sở Nam nhếch môi, giơ lên trảo, bộc lộ bộ mặt hung ác.

Sở Nam rất muốn đem tiểu Hầu Tử thu phục, nhưng tình huống bây giờ nguy cấp, Sở Nam đành suy nghĩ những biện pháp khác, Sở Nam chẳng qua là đem mấy viên nguyên hạch, cho tiểu Hầu Tử dùng.

Tiểu Hầu Tử sửng sốt, Sở Nam nhìn tiểu Hầu Tử nói:

- Nếu như ngươi còn muốn ăn vật này, hãy đi theo ta.

Lúc này Sở Nam cũng không quản tiểu Hầu Tử, từ bên cạnh vội xông qua, trong đôi mắt tiểu Hầu Tử tràn đầy mê mang, đưa tay đem nguyên hạch bắt lại, cho vào miệng ăn xuống.

Nhất thời, một cổ năng lượng cường đại, ở trong thân thể tiểu Hầu Tử.

Tiểu Hầu Tử mừng rỡ, vui mừng nhảy dựng lên, đem nguyên hạch còn lại nắm lên, hắn cũng đuổi theo Sở Nam.

Vách đá vạn trượng, đã gần ngay trước mắt.

Hi vọng ở nơi này dưới vách đá.

- Tiểu Lam còn không có tin tức.

Sở Nam thầm nghĩ, trong lòng vừa động, sau đó mừng rỡ, hắn nhận được Tiểu Lam đáp lại.

Sở Nam khôi phục diện mục thật sự, nụ cười hoà thuận vui vẻ.

Tiểu Lam chạy tới, Sở Nam đứng ở bên vách núi, xoay người nhìn thấy tiểu Hầu Tử đang treo ngược ở trước mặt hắn cách đó không xa, trên mặt Sở Nam nụ cười lại càng rực rỡ, vừa ném ra mấy viên nguyên hạch, Tiểu Hầu Tử phóng ra, chỉ thấy tàn ảnh hiện lên, những nguyên hạch, tất cả đều vào trong miệng Tiểu Hầu Tử.

Sau đó, tiểu Hầu Tử nhìn Sở Nam, Sở Nam cười nói:

- Chờ lúc này chúng ta rời đi thôi, cho ngươi ăn thêm.

Tiểu Hầu Tử hai tay Loạn Vũ, tựa hồ đang kháng nghị Sở Nam nói lời này, nhưng vẫn đứng ở bên người Sở Nam.

Sở Nam trong lòng nghi vấn.

- Không biết Chi Chi Võ thu phục Vương thú này như thế nào.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Lam năng lẽ nghênh đón Nghiêm Thần.

Nghiêm Thần đứng ở phía trước Sở Nam 50m, không đợi Nghiêm Thần nói, Sở Nam nói ra:

- Làm sao ngươi bây giờ mới đến, ta đợi ngươi lâu rồi.

- Lâm Vân tiểu nhi, bây giờ nhìn ngươi còn có thể chạy trốn nơi đâu!

Nghiêm Thần lạnh giọng nói.

Sở Nam cười nhạt, không hề cố kỵ, làm trò nhìn Nghiêm Thần, lấy viên nguyên hạch Tư Không Vân luyện hóa, Nghiêm Thần nhíu mày lại quá, Sở Nam hai tay vừa lộn, thi triển ra dị Ngũ Hành nước xoáy, đem lực lượng cùng tử khí, tất cả đều tan vào dị Ngũ Hành nước xoáy.

Nghiêm Thần sắc mặt càng thêm bất thiện, nói:

- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi quá yếu, mặc dù một chiêu bí pháp này rất mạnh, nhưng là ngươi không thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó, cho nên, ngươi thúc thủ chịu trói, mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi.

- Ngươi cho là ta thúc thủ chịu trói sao?

Nghiêm Thần có thể tưởng tượng Tư Không Vân chết đi, nghĩ tới thảm trạng Thiên Nhất tông đệ tử, còn muốn bắt lấy Sở Nam, nhưng trong lòng có chút do dự, trong miệng lại càng lạnh lẻo đáp:

- Có thể lưu cho ngươi toàn thây!

- Ta phải sống.

Sở Nam vừa nói, dị Ngũ Hành nước xoáy, càng lúc càng lớn.

Nghiêm Thần không muốn cùng Sở Nam cò kè mặc cả, quả quyết quát lên:

- Ngươi phải chết!

- Ta không chết được.

Sở Nam cười một tiếng, Tiểu Lam cách càng ngày càng gần rồi, sát khí trên người Nghiêm Thần càng nồng nặc vô cùng.

- Lâm Vân tiểu nhi, hiện tại ngươi căn bản cũng không có đường lui rồi.

- Ai nói ta không có?

Sở Nam cười quỷ dị.

Nghiêm Thần ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lạnh nhạt nói:

- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi muốn rõ ràng một việc, sinh tử của ngươi, ở trong tay lão phu.

- Không không không...

Sở Nam lắc đầu.

- Sinh tử của ta, Trời cầm không được, đất lấy không được, càng không có khả năng ở trong tay của ngươi, chỉ có thể ở trong tay của ta mà thôi.

- Khẩu khí thật cuồng.

- Là có chút cuồng, bất quá, ngươi không cảm thấy ta nói rất đúng sao?

Sở Nam không thèm để ý, Nghiêm Thần nói.

- Lâm Vân không có hoảng hốt, chẳng lẽ hắn thật sự có phương pháp thoát thân?

Nghiêm Thần một mực tu luyện, tuy hắn chưa có xem qua tài liệu về Sở Nam, nhưngTư Không Vân vừa chết, cho nên, Nghiêm Thần cũng không biết Sở Nam tại sao chạy tới vách đá, hắn tìm đường sống sao.

Nếu không, Nghiêm Thần chắc chắn sẽ không cùng Sở Nam nói nhiều lời như thế, trực tiếp liền muốn đem Sở Nam bắt lại.

Nghiêm Thần trầm mặc, Sở Nam nói tiếp:

- Ta một người một ngựa giết lên Thiên Nhất Sơn, ngươi nói ta cuồng sao? Người bị giết là mấy vạn đệ tử Thiên Nhất tông các ngươi, ngươi nói ta cuồng sao? Đối mặt với ngươi, căn bản là không đem ngươi để vào trong mắt, ngươi nói ta cuồng sao?

Sở Nam nói đến đây, cũng là nghĩ dời đi của lực chú ý Nghiêm Thần, dễ dàng cho Tiểu Lam đi tới bên cạnh hắn, đối mặt cường giả kinh khủng như thế, Tiểu Lam nếu bị bắt được, vậy hi vọng mạng sống cũng bị mất theo.

Nghe xong Sở Nam hỏi ba câu, Nghiêm Thần nổi giận, trong thanh âm đầy dẫy âm tàn.

- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi quả nhiên đủ cuồng! Nhưng là...

- Nhưng ta còn cảm thấy chưa đủ cuồng.

Sở Nam nhận lấy câu nói, Nghiêm Thần đang muốn xuất thủ, hắn phóng thần niệm ra, Nghiêm Thần lúc này đưa tay liền muốn chộp tới.

Nghiêm Thần hoàn toàn không có đem Sở Nam để vào trong mắt.

Nhưng hắn đang chuẩn bị xuất thủ, Sở Nam cũng đã xuất thủ trước, đem dị Ngũ Hành nước xoáy ném ra ngoài, Nghiêm Thần lúc trước ăn phải đau khổ, hiện tại tự nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, hắn tế ra phòng ngự, một tay bổ về phía vòng nước xoáy.

Một tay kia, vẫn hướng Tiểu Lam chộp tới.

Sở Nam thấy thế, thả ra cổ vô hình năng lượng kia, trong miệng nói ra một chữ "Phát".
Bình Luận (0)
Comment