Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 749

Sở Nam lại lẩm bẩm vài lần, sau đó lại thầm nghĩ:

- Cái gì gọi là quỷ đạo, cái gì gọi là binh bất yếm trá, là thực không phải hư là hư không phải thực? Cũng giống như lúc giao thủ, không thể dùng mắt thường, xuất chiêu có thể là giả, có thể là thật, có thể phá là hư chiêu, không địch lại chính là thực chiêu!

-DG-: Đọc mấy cái này hại não lắm muốn biết rõ lên GG search chi tiết hơn.

Sở Nam lại cúi đầu, tiếp tục đọc Vũ mục binh lược, khẽ lẩm bẩm:

- Bên trong binh pháp có ba mươi sáu kế, giương đông kích tây…

- Giương đông kích tây trên chiến trường, không phải là cũng giống như lúc võ giả chiến đấu hay sao? Còn có nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn, dường như rất giống, còn có “phản khách vi chủ” (đổi khách thành chủ), đây không phải là dùng công thay thủ sao? Còn cả dụ địch xâm nhập không phải là cố tình để lộ sơ hở dụ đối phương, sau đó dồn đối thủ vào tuyệt địa sao?

Mỗi một câu binh pháp trọng yếu, Sở Nam đều lý giải thấu triệt, hắn đem võ đạo dung nhập vào trong chiến trận, thời gian dần trôi qua, Sở Nam phát hiện ra, Vũ Mục binh lược này không chỉ có thể dung nhập vào trong chiến đấu của võ giả mà còn có thể giúp đỡ cho võ đạo của hắn rất nhiều.

- Nhất viết đạo, nhị viết thiên, tam viết địa, tứ viết tướng, ngũ viết pháp…

- Đạo trong thiên địa, ở ngoài thiên địa hẳn là có một mảnh thiên ngoại, còn có kỳ đạo?

Sở Nam chợt nhớ đến cảnh mặt trời mọc thì mặt trăng lặn, lại nhớ đến phong vũ lôi điện, nghĩ đến Ngũ Hành, nghi hoặc lẩm bẩm:

- Những thứ này không phải trong thiên địa hay sao?

Sở Nam khó hiểu, cúi đầu, tiếp tục nhẩm đọc Vũ Mục binh lược, hy vọng có thể từ trong binh lược ngộ ra một chút gì đó. Vu Mã Dã tặng Sở Nam Vũ Mục binh lược, nếu biết được Sở Nam đem binh lược tác chiến để tôi luyện đạo lý võ đạo, chắc chắn sẽ khiếp sợ mà hóa thành tượng, xem Sở Nam như quái thai.

Đang lúc Sở Nam suy tư, ánh nến lóng lánh đột nhiên bắn ra tia lửa, Sở Nam ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn, ánh nến bùng lên càng thêm lợi hại, chỉ trong chốc lát ngọn lửa đã đốt đến bấc đèn, Sở Nam phá không mà ra, âm thanh lạnh lùng truyền ra ngoài:

- Quấy rầy lão phu tu luyện, đáng chết!

- Không để những lời lão phu đã nói trong lòng, đáng chết!

- Chấp mê bất ngộ, đêm nay dám đến đây tàn sát, đáng chết!

Ba tiếng “đáng chết” lạnh lùng vang lên, vô cùng rõ ràng truyền vào tai ba tên Võ Hoàng cao cấp vừa mới tiềm phục tiến vào Thiên Hạ Thương Hội, trong lòng ba tên Võ Hoàng cao cấp đều chấn kinh, hoàn toàn không ngờ bọn hắn đã bị phát hiện.

Ngay lập tức, ba người nhảy lên không trung, tạo thành hình tam giác, vây Sở Nam vào giữa, một lão giả trong đó quát:

- Cuồng vọng, đêm nay người phải chết chính là ngươi!

- Ai phái các ngươi tới đây?

Không ai trả lời câu hỏi của Sở Nam, lại có người quát:

- Thấy ngươi tu luyện không dễ, nếu ngươi thành thật giao đôi tỷ muội kia ra, hôm nay chúng ta sẽ thả cho một con đường sống, bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí.

- Thì ra là các ngươi!

Sở Nam lập tức hiểu ra, những người này chắc chắn có liên quan đến tên Võ Hoàng sơ cấp trên đỉnh núi ngoài Thanh thành, lập tức, sát khí tuôn tràn như thủy triều, ngày trước, Sở Nam ở trạng thái hư nhược, thực lực ngay cả một thành cũng không đến, vì an nguy của đệ tử Huyền Băng Môn cho nên Sở Nam mới lựa chọn chấn nhiếp chứ không trảm sát. Nhưng lúc này, sau khi hấp thu nguyên thạch mà Thiên Hạ Thương Hội tích trữ đã lâu, thực lực đã khôi phục đến chín thành, chỉ cần không phải Võ Tôn đến đây thì Sở Nam hoàn toàn tự tin có thể bảo vệ được an toàn cho đệ tử Huyền Băng Môn.

Vì vậy, Sở Nam lạnh nhạt nói:

- Nếu đã như vậy thì lão phu sẽ không khách khí nữa.

Ba tên Võ Hoàng cao cấp này phản ứng rất nhanh, Sở Nam còn chưa dứt lời thì hai tên trong số đó đã phóng về phía Sở Nam, còn một tên khác thì hạ xuống khu vực nghi ngơi của đệ tử Huyền Băng Môn.

- Giương đông kích tây? Điệu hổ ly sơn? Muốn dùng hai người này vây khốn ta sao? Tên thứ ba mới là mục đích chân chính, hai tên này chỉ chế trụ khiến ta tiêu hao tinh lực, không thể phân thần, trong chiến đấu, không những có thể mau chóng giải quyết ta, mà còn có thể giảm bớt công sức, đạt được mục đích.

Sở Nam nghĩ đến binh lược, lạnh nhạt nói:

- Vậy lão phu sẽ phản khách vi chủ.

Lời này vừa dứt, Sở Nam liền xuất ra sát chiêu thần niệm Tu La ngục, ba tên Võ Hoàng cao cấp này đều nằm trong phạm vi công kích của Sở Nam, Tu La ngục vừa thi triển, thần niệm của ba tên Võ Hoàng cao cấp liền bị quét sạch.

Ba tên Võ Hoàng cao cấp kinh hãi, vẻ mặt đầy khiếp sợ, Sở Nam lẩm bẩm:

- Cái này không phải “tiên thanh đoạt nhân” (ra tay trước) sao?

Vừa dứt lời, động tác công kích cũng không chậm, Thiên Nhai Chỉ Xích đột nhiên thi triển, thân ảnh chớp động, trong nháy mắt đã đến trước mặt đối phương.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một người, tên Võ Hoàng cao cấp cảm giác tử vong dâng lên trong lòng, lập tức muốn bỏ trốn, nhưng hắn còn chưa kịp quay người thì đã bị một thức Lực Quyền của Sở Nam đánh trúng, trên ngực lập tức xuất hiện lỗ máu.

- Phành…

Âm thanh giòn giã vang lên, tên võ giả muốn hấp dẫn sự chú ý của Sở Nam đã bị đánh tan thành trăm mảnh thịt, nháy mắt sau, huyết nhục bay đầy không trung, còn chưa rơi xuống đất đã biến thành bột.

Hai tên Võ Hoàng cao cấp còn lại đều choáng váng.

Thực lực của ba người đều ngang ngửa nhau, không phân cao thấp, không ai nhỉnh hơn ai, nhưng bây giờ, đồng bạn của bọn hắn lại bị người kia một quyền đánh cho tan thành mây khói.

Đặc biệt là đối phương chỉ dùng nắm quyền mà thôi…

Một màn này quá chấn động, khiến tín niệm trong lòng bọn hắn đều bắt đầu sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment