Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 771

Lập tức, phong liền cuốn tới.

- Thật đúng là có phong!

Sở Nam không có đem thần niệm thả ra mà chỉ lặng yên cảm nhận phong.

Âm Phong hạp cốc quả nhiên như tên gọi, từng cơn gió gào thét kia cư nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác âm hiểm, còn chút xíu hàn khí. Chỉ là, loại hàn khí này đối với Sở Nam mà nói, ngay cả tư cách gãi ngứa cũng không được tính.

"Hai đầu hạp cốc vừa thông suốt liền có phong, nhưng mà địa thế chỗ hạp cốc này so với bên ngoài tựa hồ hơi thấp hơn một chút, điều này trái lại phải không có sinh ra phong mới đúng, vậy thì âm phong này giải thích thế nào đây? Phong, âm phong, cương phong chỉ là tên gọi, hay là trong đó đó còn hàm nghĩa gì khác?"

Sở Nam chăm chú cảm nhận, dĩ nhiên là hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Lúc này, một gã quân sĩ Ưng Tường quân cùng hai gã Hổ Bí quân sĩ đã tìm thấy Sở Nam, ba người muốn lên gọi Sở Nam đi gặp vị Chung Bách Đạo tướng quân kia. Thế nhưng, ba tên này cư nhiên bị Dịch Uy Phong cùng hai tên Thanh thành tân binh tiến lên ngăn cản lại.

- Ba vị, xin đợi một chút.

Ưng Tường quân sĩ tự nhiên không có gì, chỉ là hai gã còn lại đã bắt đầu cảm thấy khó chịu!

Bọn hắn là Hổ Bí quân, Hổ Bí quân chính là một trong những chi quân đội ngoại trừ Hoàng gia cấm vệ quân ra thì chính là quân đoàn đệ nhất quân lực! Cho nên quân sĩ Hổ Bí quân đối mặt với những quân sĩ quân đoàn khác tự nhiên đều sinh ra một ý tứ ngạo nghễ, thấy mình so với người khác còn cao hơn một bậc, là cùng một loại so với đệ tử Thiên Nhất tông.

Mà ngay cả Ưng Tường quân, Hổ Bí quân cũng không để bọn họ vào trong mắt, về phần đám Thanh thành tân binh này bọn họ chính là càng thêm chẳng thèm ngó tới, cho dù với chiến tích kinh thiên của Thanh thành tân binh, bọn hắn vẫn coi đó là không thực. Mà cho dù có tin là thật thì cũng là do vận may c*t chó của Thanh thành tân binh, là mèo mù vớ phải cá rán, nếu không, làm sao có loại sự tình này phát sinh được.

Trong mắt hai gã Hổ Bí quân sĩ, đám Thanh thành tân binh này chính là cọng rễ hành, ngay cả rễ của cây hành tây cũng không được tính nữa là!

Phẫn nộ lập tức ào ào hiện lên trên mặt hai người bọn hắn, một người trong đó liền quát mắng:

- Lớn mật, Chung tướng quân cho mời, các ngươi mà cũng dám ngăn trở?

- Sở tướng quân hiện tại không thể bị quấy rầy!

Dịch Uy Phong đã trải qua một trận này tính tình lúc này đã đại biến, nếu là trong quá khứ hắn nhất định sẽ ngạo mạn đáp lại, nhưng bây giờ hắn lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:

- Đợi Sở tướng quân gọi tới, chúng ta nhất định sẽ báo Chung tướng quân mời lên gặp mặt!

- Không thể quấy rầy?

Hai gã Hổ Bí quân lập tức cười lạnh không thôi, lạnh giọng nói:

- Gọi các ngươi? Nếu hắn một mực không gọi các ngươi, muốn Chung tướng quân chúng ta đợi đến bao giờ? Nếu thật sự là như vậy, ta nói cho các ngươi biết, có thể được Chung tướng quân mời lên gặp mặt chính là vinh hạnh của Sở tướng quân các ngươi, các ngươi nếu không cân nhắc, chỉ sợ Sở tướng quân các ngươi sẽ gặp đại hoạ ngập trời!

Ngữ khí tràn vẻ miệt thị cùng uy hiếp!

Dịch Uy Phong cùng hai người còn lại cũng rất rõ uy phong của Hổ Bí quân, cũng biết đắc tội Hổ Bí quân sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái nhưng bọn hắn trước đã từng được Sở Nam nói qua, không có mệnh lệnh của hắn, không ai được tới quấy rầy hắn.

Cho nên, đã thề sống chết phải cống hiến tự nhiên mệnh lệnh của Sở Nam chính là tử lệnh. Hơn nữa, một màn một ngàn đấu một vạn vừa rồi khiến cho bọn hắn đủ tin tưởng có thể đủ sức phản kháng lại Hổ Bí quân. Nếu là lúc còn trong quân doanh, trước khi giành được đại thắng tại Âm Phong hạp cốc, bọn hắn tuyệt không dám đối như vậy với Hổ Bí quân.

- Thực xin lỗi, ta tin rằng Chung tướng quân sẽ tha thứ.

- Thối lắm, ta cho các ngươi ba tức thời gian, các ngươi còn không đi thông báo, báo cho họ Sở kia phải dùng tốc độ nhanh nhất đi gặp Chung tướng quân chúng ta, nếu không hậu quả tự gánh lấy!

Uy hiếp càng thêm trắng trợn!

Ba người Dịch Uy Phong dứt khoát không sợ hãi, không đi thông báo nhưng nghe được lời lẽ không tôn trọng Sở tướng quân của bọn hắn xong trong mắt ba người lập tức bùng lên lửa giận.

Dịch Uy Phong nói:

- Xin chú ý xưng hô của các ngươi! Đó là Sở tướng quân của chúng ta!

- Ai yêu! Các ngươi không phục à? Lão tử gọi hắn là họ Sở đấy, sao nào? Lão tử thật không có đem cái tên họ Sở kia để vào mắt.

Người này chế nhạo nói, mà lời này của hắn lại càng thêm uy lực, bởi vì Hổ Bí quân so với những quân đoàn khác thực sự có chút không giống. Ví dụ như, ở cùng một vị trí thì địa vị của Hổ Bí quân tuyệt đối cao hơn những quân đoàn khác, cụ thể như trường hợp lúc này, Bách phu trưởng Hổ Bí quân chính là tương đương với Thanh thành tân binh Thiên phu trưởng, thậm chí còn cao hơn một bậc, mà người vừa nói ra chính là một gã Bách phu trưởng Hổ Bí quân!

Cũng chính vì vậy, tên Ưng Tường quân sĩ kia đang muốn nói lại thôi...

Có thể, vì mấy người Dịch Uy Phong ba người không cần quan tâm tới nhiều chuyện như vậy, bọn hắn chỉ biết, bọn hắn phải lấy lại những gì Sở tướng quân bị vũ nhục, ánh lửa cháy lên, kim quang chớp loé, ba người đem pháp bảo trong tay, cản trở nói:

- Xin lỗi!

- Xin lỗi? Bảo lão tử hướng ba tiểu ma cà bông các ngươi xin lỗi? Nằm mơ đi!

Tên Hổ Bí quân này cười lạnh nói, một tay còn vươn ra, nói:

- Ba tên Võ Tướng nho nhỏ lại dám hung hăng càn quấy trước mặt lão tử, lão tử một tay có thể đem ba người các ngươi diệt cùng một chỗ.

- Võ Tướng? Võ Tướng thì thế nào? Sở tướng quân chúng ta chính là Võ Tướng, dễ dàng có thể đem...

Tên Thanh thành tân binh kia còn chưa nói xong bốn chữ "chém giết Võ Vương" xong thì tên Hổ Bí quân kia lại cuồng ngôn, nói:

- Nguyên lai cái tên họ Sở kia chỉ là Võ Tướng, Võ Tướng mà thôi, lão tử một tay cũng có thể thu thập được hắn.
Bình Luận (0)
Comment