Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 777

Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát!

Thấy "sát" âm cũng không có làm gì được Sở Nam, không khiến hắn quỳ xuống tại chỗ nên bọn hắn liền kinh hãi một trận, lửa giận theo đó mà càng bốc cao lên, với quan niệm của bọn hắn mà nói:

- Lão tử cho ngươi quỳ, ngươi không quỳ, thật sự lẽ nào như vậy!

Bởi vậy, ba vạn Hổ Bí quân cùng lúc chém đao trong tay xuống lại cùng đem bảy chữ "sát" kia hét ra!

Sau khi hét xong, bọn hắn thầm nghĩ:

"Ngươi phải quỳ xuống a!"

Nhưng cho dù bọn hắn trông mong thế nào, Sở Nam vẫn cứ đứng thẳng người, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, hơn nữa khoảng cách của hắn giữa lần chữ "sát" đầu tiên với lúc này đã là một khoảng thật dài, những tên Hổ Bí quân này đều không phải hạng đơn giản, chỉ nhìn với một khoảng cách này, theo như bước chân Sở Nam mà nói, khoảng chừng mười bốn bước!

Nói cách khác, ba vạn Hổ Bí hét ầm chữ "sát" ra, người ta vậy mà lại đi được mười bốn bước!

Cái này...

Ba vạn Hổ Bí chỉ cảm thấy trên mặt cay cay, phảng phất như bị Sở Nam tự tay tát lên mặt bọn hắn vậy...

Sở Nam nhàn nhã bước đi, một ngàn Thanh thành tân binh dưới cục diện mới tuy rằng khó chịu nổi, mặc dù tất cả chữ "sát" kia chỉ nhằm vào Sở Nam nhưng bọn hắn vẫn nhận lấy chút ảnh hưởng, chân đại bộ phận bọn hắn đã đều bất động, ngay cả Vân Phi đầu cũng đầy mồ hôi. Bất quá, nàng vẫn còn có thể bước tiếp về phía trước, chỉ với điểm này mà nói, tu vi của nàng quả thực không kém.

"Không tin, nhất định phải cho tên Sở Nam kia quỳ xuống, nếu không, uy danh Hổ Bí quân hôm nay sẽ mất sạch như không!"

Đây là điều duy nhất trong nội tâm đám Hổ Bí quân, duy nhất cách nghĩ, ý niệm trong đầu vừa hiện, không cần lệnh, ba vạn Hổ Bí quân liền chỉnh tề giơ Hổ Bí đao trong tay lên. Bọn hắn không có lập tức chém ra nhưng lại bắt đầu ngưng tụ nguyên lực, vô hình sát khí theo thân kinh bách chiến trên người lập tức tràn ra, xoay quanh trên bầu trời.

Hổ Bí đao đao mang mãnh liệt, ba vạn Hổ Bí đao giơ lên cao, phá không chém xuống!

- SÁT!!

Ba vạn thanh đao chém xuống, trên hư không vậy mà lại ngưng tụ ra một bả hư ảnh Hổ Bí đao thâm trầm, đằng đằng sát khí hướng Sở Nam chém tới, thanh đao này do ba vạn người hợp lại tạo thành lập tức trảm lên trên người Sở Nam, còn Sở Nam lúc này vẫn y như cũ, không có xuất hiện nửa phần e ngại nào.

Ngay lúc chém tới đầu Sở Nam, hư ảnh thanh đao kia lập tức tan ra.

Bọn hắn tự nhiên không dám trảm sát Sở Nam ngay tại chỗ, nếu giết người, chỉ sợ bọn hắn không tránh khỏi liên quan.

"Một chiêu này cũng không khiến hắn quỳ xuống, kế tiếp phải làm sao mới tốt đây? Hổ Bí uy danh, thật sự sẽ huỷ trên tay người này? Đều là do tên Chung Bách Đạo chết tiệt nọ, ba ngàn người cư nhiên không thẳng nổi một ngàn tên Thanh thành tân binh!"

Một gã tướng quân trong nội tâm lo lắng vạn phần nhưng một thủ đoạn hữu hiệu lại tìm không ra.

Kỳ thật, Sở Nam đối với thực lực của Hổ Bí quân cũng đang so sánh.

"Quả nhiên, không hổ là Hổ Bí, nếu đổi lại người khác dẫn quân, oai phủ đầu của các ngươi thực sự sẽ thực hiện được rồi, chỉ tiếc là..."

Nghĩ vậy, trong lỗ tai Sở Nam chợt truyền đến một thanh âm.

- Sở Nam, ngươi nếu như quỳ xuống tại chỗ, bổn tướng quân hứa sẽ nhận ngươi vào Hổ Bí quân, sẽ phong ngươi làm Vạn phu trưởng!

Nghe được một lời như thế, trong mắt Sở Nam đột nhiên phát lạnh, đặc biệt là sau khi nghe được hai chữ "quỳ xuống" kia, sát cơ trong lòng chợt xuất hiện. Nhớ lại ngày đó trên Huyền Băng sơn, sáu trăm đệ tử Huyền Băng môn tình nguyện dùng tính mạng cũng không muốn Sở Nam quỳ xuống, nhưng lúc này đối phương chỉ là muỗn hảo hảo bảo toàn mặt mũi cho Hổ Bí quân lại muốn hắn quỳ xuống, điều này thực sự khiến cho sát cơ trong lòng hắn trỗi dậy.

Cái thanh âm kia thấy Sở Nam trầm mặc thì tưởng rằng Sở Nam đã động tâm, thì lại một lần nữa vang lên.

- Nếu ngươi cảm thấy Vạn phu trưởng còn thấp, vậy vị trí thống lãnh Hổ Bí quân đệ thập tam bộ kia, sao nào?

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

- Sở Nam, ngươi đừng "rượu mời không uống, thích uống rượu phạt", nếu hôm nay ngươi không quỳ xuống, ngày sau bổn tướng quân nhất định khiến ngươi trong quân nửa bước cũng đi!

Thanh âm này rất là phẫn nộ nhưng cũng rất lo lắng, bởi vì Sở nam bên trong Cổn Đao trận chỉ còn cách lối ra vẻn vẹn có ba bước!

Sở Nam ngẩng đầu nhìn về phương khác một cái, lạnh lùng nói:

- Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp!

Người nọ thấy Sở Nam nhìn tới trong nội tâm thầm cả kinh, không khỏi thầm nghĩ:

"Sở Nam nhìn về phía này, chẳng lẽ hắn phát hiện ra bổn tướng quân được sao? Không có khả năng, bổn tướng quân chính là cao giai Võ Hoàng a, hắn chỉ là một cái Thiên phu trưởng nho nhỏ như thế nào phát hiện được?"

Thầm nghĩ xong hắn lại quát:

- Sở Nam, ngươi muốn cái gì mới có thể quỳ xuống?

- Ta cho rằng Hổ Bí quân danh phú kỳ thực, nhưng không ngờ tất cả đều là "thử đảm nghĩ trùng" (*), đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng buồn!

(Dịch giả: * đại ý là loại trùng kiến hèn nhát, là thành ngữ, dịch ra Thuần Việt mất hay.)

- Sở Nam, ngươi muốn chết! Hổ Bí quân há ngươi có thể bình luận!

Phẫn nộ một lời xong, người nọ lần nữa uy hiếp:

- Đừng tưởng rằng bổn tướng quân không dám giết ngươi, cho ngươi "Thiên đường có lối không đi, Địa ngục không lối mà cứ đâm đầu đi vào"!

Sở Nam bước tới hai bước, chỉ còn lại một bước cuối cùng liền đi ra khỏi đao trận nhưng ngay lúc này hắn liền ngừng bước lại, Thanh thành tân binh sau lưng lúc này đã chịu không nổi rồi, có người khoé miệng đã có máu tươi chảy ra, sắc mặt lại càng tái nhợt nhưng bọn hắn lúc này vẫn đang liều mạng chống cự, chống cự cho bản thân không ngã xuống tại chỗ.

Người nọ thấy Sở Nam dừng lại tại bước cuối cùng, trong nội tâm tự nhiên thầm nghĩ một phen uy hiếp vừa rồi đã có hiệu quả, lại truyền âm một câu nữa:

- Đúng vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần ngươi quỳ một cái, phú quý vô tận sẽ thuộc về ngươi!

Vừa dứt lời, Sở Nam há miệng rít gáo phá không phun ra một chữ:

- SÁT!
Bình Luận (0)
Comment