Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 782

Sở Nam liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói:

- Muốn đánh nhau phải không? Ta rất thích được phụng bồi ngươi, tuy nhiên với tu vi của ngươi, vẫn chỉ là con sâu cái kiến.

Người này thật sự muốn phát chiêu rồi, nhưng lại bị người ở bên giữ chặt lại.

- Cố Thần, tỉnh táo! Ngươi không thể ra tay, là hắn cố ý chọc giận ngươi, để ngươi ra tay đấy! Ngươi chỉ cần vừa ra tay, Hổ Bí quân chúng ta liền mất lý, ngươi đã quên Đại tướng quân nói gì sao?

Lời lẽ kích thích như vậy, người nọ một lòng đầy vẻ không cam mà áp chế lại xúc động muốn ra tay đánh người nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm về phía Sở Nam. Một người khác nói ra:

- Sở tướng quân, Hổ Bí quân có phải hay không là con sâu cái kiến, không phải là ngươi có thể định đoạt được. Ngươi có dám cùng ta tỷ thí, để cho ta hảo hảo nhìn xem ngươi là một đầu sư tử như thế nào được chăng?

Sở Nam khôi phục lại thái độ lạnh nhạt như cũ, nói:

- Dưới tình huống bình thường, sư tử sẽ tuyệt không đáp ứng khiêu chiến của con sâu cái kiến...

Sở Nam nói đến đây thì lại nhìn về phía Hổ Bí chư tướng. Hổ Bí chư tướng tự nhiên trong lòng nộ hoả vạn trượng, nhưng hết lần này đến lần khác không thể không áp chế nộ hoả trong lòng xuống được, để ngừa bản thân lại nói ra cái gì không đúng, lại để Sở Nam bắt lấy sơ hở mà phản kích.

Sở Nam tiếp tục nói:

- Nhưng mà, nếu đặt cược cái gì đấy, nói không chừng sư tử sẽ đáp ứng.

- Đặt cược?

Thanh âm này bên trong đè nén vô cùng cừu hận.

Sở Nam kích Hổ Bí chư tướng nhiều như vậy, một là quấy rối trận tuyến của bọn hắn, áp chế khí thế, hai là vì tiền đặt cược. Đây cũng là vì tìm kiếm nguyên lực sử dụng cho tầng thứ ba Thương Sơ Bí Quyết mà hắn phải nói ra hai chữ "đặt cược" như vậy, hắn nói tiếp:

- Thập giai thượng phẩm nội đan ma thú, mười khoả!

- Ngươi sở công phu sư tử ngoạn?

- Coi như không tệ, ta chính là sư tử, đương nhiên phải mở rộng miệng rồi. Hơn nữa, tiền cược của ta vẫn còn chưa nói xong cơ mà!

Bộ dáng Sở Nam như không thèm đếm xỉa đến lời của người kia mà vẫn tiếp tục nói ra:

- Ngoại trừ đó ra, thất phẩm đan dược, 50 khoả! Bát phẩm đan dược, ba khoả!

- Sở Nam, ngươi nằm mơ đi!

Bọn hắn đều bị điều kiện của Sở Nam doạ cho phát sợ.

Sở Nam cười cười, nói:

- Ta vừa rồi không có ép các ngươi, các ngươi có bắt cược hay không thì nói ngay đi? Ta cũng không có nhiều thời gian cùng các ngươi nói chuyện phiếm như vậy, ta còn phải tranh thủ thời gian đi huấn luyện. Nếu không Hổ Bí quân các ngươi lại lôi Cổn Đao trận ra nữa, Thanh thành tân binh chúng ta cũng không thể cho các ngươi thất vọng được a!

Vừa nói, Sở Nam liền không chút lưu luyến mà quay đầu bỏ đi, còn Hổ Bí chư tướng hai mặt nhìn nhau.

Sở Nam vừa bước ra hai ba bước thì người lúc trước kia liền nói:

- Vậy ngươi có thể xuất ra được cái gì?

Sở Nam không quay người, nói:

- Ta đây liền hướng Hổ Bí quân các ngươi nhận lỗi, hô to ba tiếng "Sở Nam phục Hổ Bí quân"!

- Chỉ một chút như vậy?

- Vậy các ngươi muốn ta bỏ ra cái gì nữa?

- Ngươi phải xin lỗi từng người trong Hổ Bí quân!

- Thêm một khoả bát phẩm đan dược!

Sở Nam không có chút cự tuyệt, nhưng lại thêm vào một điều kiện này nữa. Những điều kiện này quả thực rất hà khắc, nhưng Sở Nam tin rằng, với thế lực của Hổ Bí quân như vậy, bọn hắn vẫn có thể xoay sở được. Mà vì thanh danh Hổ Bí quân, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn hơn phân nửa sẽ đáp ứng điều kiện của hắn.

- Ngươi còn phải dẫn Thanh thành tân binh, quanh Hổ Bí quân doanh, bò ba vòng!

- Hai khoả thập nhất phẩm nội đan! Mười vạn thượng phẩm nguyên thạch!

Mọi người nghe điều kiện như vậy lần nữa hít sâu một hơi lạnh. Thượng phẩm nguyên thạch ngược lại không phải là vấn đề gì, nhưng mà hai khoả nội đan thập nhất giai kia lại là sự tình không hề đơn giản chút nào.

Hổ Bí quân chư tướng không dám đáp ứng ngay mà ngay cả tư cách làm chủ cũng không có. Đo đó, cả đám hai mắt nhìn nhau, trong đó có một gã vội vàng chạy ra ngoài, hiển nhiên là đi về thỉnh giáo ý tứ của Đại tướng quân rồi!

Mà khoé miệng Sở Nam nở một tia tươi cười rất sáng lạn!

Hắn nắm chắc vị Đại tướng quân kia sẽ đồng ý!

Kỳ thật, Sở Nam cũng có thể đem nội đan, đan dược trên người đổi thành đại lượng thượng phẩm nguyên thạch, nhưng như vậy rất có thể bạo lộ chân thân. Mà sự kiện Thanh thành thiên hạ thương thành kia sớm đã rơi vào trong mắt người hữu tâm, còn số mười vạn thượng phẩm nguyên thạch kia lại cũng không phải để cho hắn sử dụng mà là vì một ngàn tân binh Thanh thành mà tính toán.

Rất nhanh, người nọ đã quay lại quân doanh đem chuyện đặt cược nói rành mạch lại cho Đại tướng quân. Đại tướng quân trầm tư một hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hắn vẫn vì danh dự của Hổ Bí quân mà đồng ý nói:

- Đáp ứng hắn. Nhưng mà, không thể lập tức tiến hành tỷ thí được. Hắn đã muốn đại náo, chúng ta liền giúp hắn náo càng to! Báo cho Sở soái, dưới sự chứng kiến của mấy trăm vạn đại quân ở tiền tuyến, tiến hành cuộc tỷ thí này!

- Vâng, Đại tướng quân.

- Nói cho bọn hắn biết, trận tỷ này chỉ cho phép thắng, không được phép bại. Nếu bại, tự sát tạ tội đi a!

Người này thân thể thoáng run lên một cái, đáp lại:

- Vâng, Đại tướng quân.

- Đi đi.

Niếp Thanh Vân vung tay lên một cái, hướng soái doanh đi tới.

Ở bên trong soái doanh, Thái tử Hoàng Phủ Triệt cùng Hoàng Phủ Vân Phỉ đều có mặt. Sau khi Niếp Thanh Vân đem sự tình vừa nãy nói lại, Hoàng Phủ Vân Phỉ hai mắt đột nhiên sáng ngời lên. Nàng tuyệt đối tin tưởng Sở Nam, lại càng không ngừng hướng Hoàng Phủ Triệt nháy mắt liên hồi, ý đồ để cho Thái tử ca ca của nàng đáp ứng đề nghị này, nhưng Hoàng Phủ Triệt vẫn còn có chút lo lắng. Dù sao, giữa Vu Mã quân sư cùng Đại tướng quân Hổ Bí quân vẫn có sự chênh lệch, mà hắn lại muốn Sở Nam biến thành một cỗ đại trợ lực cho chính mình sử dụng...

Không thể quyết định được, Hoàng Phủ Triệt liền nhìn về phía Sở Thiên Phong. Sở Thiên Phong lần nữa lại được nghe thấy hai chữ "Sở Nam" này, trong lòng chợt khơi dậy hứng ý (ý hứng thú), sau một phen suy tư liền nói ra:

- Tốt! Trong khoảng thời gian này chiến cuộc vừa vặn bình hoãn (an ổn), tỷ thí như thế ngược lại có thể dâng cao tinh thần cho chư quân tướng sĩ. Ba ngày sau, tiến hành tỷ thí!
Bình Luận (0)
Comment