Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 813

Một Vẫn Tinh, một Càn Khôn!

Vẫn Tinh tiễn là đại lượng sinh cơ của đại trưởng lão, còn Càn Khôn tiễn của Sở Nam lại là do năng lượng biến ảo mà thành, trong đó còn có cỗ năng lượng thần bí kia nữa!

Bất kể là Vẫn Tinh hay Càn Khôn, tốc độ đều tương đối nhanh, nhưng Sở Nam lại cảm giác được quỹ tích của hai tiễn này, còn những người còn lại đều bị hai tiễn này hấp dẫn ánh mắt, một chút li khai cũng không có.

Hai mũi tên tỷ thí, là Vẫn Tinh, hay là Càn Khôn?

Bên kia, đại trưởng lão kia liên tục lầm bầm nói:

- Tên năng lượng biến ảo, tuyệt đối không thể nào ngăn được Vẫn Tinh tiễn, tuyệt đối không thể!

Lời chưa dứt, hai mũi tên đã va chạm!

OANH!!

Một tiếng nổ vang, không chỉ có thiên địa biến sắc mà quỷ thần cũng phải kinh khiếp!

Mây trên chín tầng trời bị cỗ năng lượng bạo tạc đẩy ra bốn phương tám hướng, còn đại địa bên dưới lại càng xuất hiện năm sáu cái rãnh vừa to, vừa sâu chí ít cũng tới trăm trượng!

Quân sĩ hai bên đứng trọng phạm vi hai tiễn va chạm này, theo tiếng bạo tạc kia mà hoá thành tro bụi.

Đến đây, vẫn chưa hết!

Uy năng kinh khủng này còn lấy mấy cái rãnh to kia làm trung tâm mà hướng chung quanh tản ra, Phúc bá thấy vậy liền vội vàng đem Sở Thiên Phong bảo vệ lại, còn Sở Thiên Phong lại lệnh cho Phúc bá dẫn tất cả tướng lãnh tu vi Võ Vương trở lên đứng ở phía trước nhất, liên thủ chống đỡ cỗ uy năng này, vì sống còn của đại lượng Đại Khánh quân sĩ mà ra sức.

Nhìn lại, Man Việt đại quân cũng loạn thành đoàn.

Hết thảy trên mặt dất chỉ là do dư ba tạo thành, mà hai mũi tên chạm vào nhau trên không trung lại truyền đến từng tiếng "răng rắc", tựa hồ phiến thiên địa này đều giống như vùng đất bên dưới, bị oanh tới rách ra.

Sở Nam thân trong nguyên lực hộ tráo, lần này hắn không có đi thôn phệ cỗ năng lượng này mà kích phát ra Hỗn Nguyên Ban Chỉ, đem cỗ năng lượng này hoàn toàn ngăn cách ra bên ngoài. Uy năng như thế, cũng không phải là hắn có thể tuỳ tiện thôn phệ, mà ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn về phía địa phương bạo liệt.

Còn đại trưởng lão lúc này cũng gắt gao nhìn tới, chẳng qua là thân thể hắn nhịn không được mà bắt đầu run rẩy.

Chốc lát sau, sương khói tán đi, trên không trung đã không còn bóng dáng mũi tên nào nữa cả, còn lại cũng chỉ có một đoạn tầm ngón cái của Càn Khôn tiễn sót lại!

- A~~

Đại trưởng lão lần nữa hộc máu ra, ngụm máu này của hắn lúc này đã chuyển thành một màu đen nhánh, trong lòng lại điên cuồng hét lên:

"Không thể nào, Vẫn Tinh tiễn sao có thể huỷ diệt? Hẳn là tiễn của hắn bị huỷ diệt mới đúng..."

Tới lúc này, đại trưởng lão rốt cục hiểu được mình gặp một cái địch nhân như thế nào!

- Rút lui, mau rút lui, đến từ đâu liền rút về đó!

Đại trưởng lão đè nén khiếp sợ trong lòng mà nhanh chóng hướng người đang dìu hắn quát lên.

Người kia lại nói:

- Đại trưởng lão, chúng ta cùng đi.

- Lão phu không thể đi, lão phu vừa đi, chúng ta ai cũng đừng mong rời khỏi!

Đại trưởng lão trong lòng đã ôm tử chí, người nọ muốn khuyên nhủ nhưng đại trưởng lão lại lạnh nhạt nói:

- Đây là mệnh lệnh! Đi mau cho lão phu!

Người kia không thể không nghe, sau khi rống lớn một tiếng "rút lui" xong liền them mang số quân đội Man Việt quốc còn lại cấp tốc thoát đi, mà đại trưởng lão lại cắn răng nhảy lên không trung, tự biến mình thành một kiện vũ khí mà lao về phía Sở Nam, là hắn muốn tự bạo!

Chỉ thấy Sở Nam chỉ ra một chỉ, nói nhẹ:

- Đi!

Đoạn Càn Khôn tiễn sót lại tầm ngón cái kia như có linh tính mà quẹo qua bắn về phía đại trưởng lão, trong tích tắc liền tới trước mặt hắn, đại trưởng lão nhìn Càn Khôn tiễn trước mặt mà tràn ngập vẻ không cam lòng.

- Lão phu không phục, ngươi đến tột cùng là người phương nào? Bắc Thần cung...

Đại trưởng lão điên cuồng hét lên, nhưng đến chỗ này liền ngưng bặt đi.

Càn Khôn tiễn đâm vào đan điền của hắn rồi ầm ầm nổ tung, thân thể hắn theo đó mà hoá thành tro bụi.

- Đại trưởng lão...

Trong Man Việt đại quân truyền đến một tiếng hô xé thanh, đại quân Man Việt quốc theo đó rút lui càng nhanh hơn.

Sở Thiên Phong cũng không thừa cơ đuổi giết, bởi vì, cỗ uy năng kia vẫn không có tản đi, khiến cho Đại Khánh quân sĩ không thể xông ra ngoài được, chỉ có thể nhìn địch nhân rối rít rời đi mà thôi.

Đại trưởng lão chết rồi, Sở Nam lại nghĩ tới một Vẫn Tinh tiễn kia của hắn, không khỏi thầm nghĩ:

"Uy năng Vẫn Tinh tiễn kia thật quỷ dị, trước giờ thật chưa từng thấy qua..."

Sau một phen suy tư, Sở Nam vẫn chưa nghĩ thấu.

"Sinh cơ của hắn, làm sao có thể chuyển đổi thành cỗ uy năng quỷ dị kia?"

Dựa theo trực giác của hắn, nếu hắn có thể hiểu được một tiễn kia, nói không chừng có thể đem uy lực của Sinh Tử Ngục tiến thêm một bước.

Sau đó hắn liền quay đầu lại, hiểu được ý tứ của phụ thân xong hắn liền đạp không bay đi, sau hai bước hắn liền hạ xuống mặt đất, chắn trước vài chục vạn Man Việt đại quân.

- Giết hắn, vì đại trưởng lão mà báo thù!

Người ôm lấy đại trưởng lão lúc trước kia giờ phút này đã không nhịn được mà rống to một tiếng. Lúc này, Man Việt đại quân tựa như thuỷ triều mà cuốn về phía Sở Nam, trong miệng mỗi người đều hống ra một chữ "sát"!

Sở Nam nhìn đại quân Man Việt quốc đánh tới, trong miệng lại thì thầm một câu:

- Còn ba chiêu kiếm pháp sư phụ lưu lại mà ta chưa luyện thành, hôm nay, mượn máu tươi cùng tính mạng của các ngươi mà tu luyện! Thức thứ nhất, Kiền Nguyên Trảm!

Nói xong, trong tay hắn lại huyễn hoá ra một thanh trường kiếm, trong đầu lập tức nhớ lại từng yếu điểm mà Thanh Phượng lúc ở Đông Nhạc thành truyền lại.

Kiếm tuỳ quyết động, kỳ kiếm thức, thuyết hữu hình, khuyết hựu vô hình!

(Tạm dịch: Kiếm theo khẩu quyết mà động, kiếm thức kia, tuy là nói là hữu hình nhưng lại là vô hình.)

Mỗi một kiếm đều có mấy trăm ngàn Man Việt quân sĩ bị chém ngang lưng, xương thịt tung toé, một kiếm kết thúc, nhóm Man Việt quân xông tới sớm nhất đều chém rụng, trên mặt đất chân chính là máu chảy thành sông!
Bình Luận (0)
Comment