Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 877

Nhiếp gia lão tổ vội vàng chuyển chủ đề, nghiêm giọng quát hỏi Sở Nam, Sở Nam vừa để lộ ra thân phận, Nhiếp gia lão tổ liền biết người trước mắt không thể giết, cũng giết không được, nhưng tiếng hét thảm của tộc nhân bên dưới, hắn căn bản không thể nuốt trôi, cho nên hắn chuẩn bị tìm cho mình một cái cớ, cho dù không thể diệt Sở Nam thì cũng phải để cho đối phương trả giá lớn.

- Ta dựa vào cái gì? Ngươi sao không hỏi gia chủ Nhiếp gia các ngươi một chút, tối hôm qua tại sao đánh vào Sở gia ta, đánh vào Thần Vũ hầu phủ, ám sát Sở gia lão tổ. Ngươi nói xem, ta dựa vào cái gì mà giết đến Nhiếp gia?

Âm thanh lạnh lùng của Sở Nam truyền đi, Nhiếp gia lão tổ thoáng cái lạnh buốt giống như băng tuyết vạn năm, hắn không rõ lúc đang bế quan thì trong gia tộc lại xảy ra chuyện này, chọc vào Sở gia không phải là muốn chết sao?

Thế nhưng, không đợi Nhiếp gia lão tổ phân biện thì Sở Nam đã hét lớn:

- Bớt sàm ngôn đi, tiếp của ta một quyền!

Dù sao cũng là Võ Đế cường giả, Nhiếp gia lão tổ lập tức khống chế tâm thần, áp chế tất cả nghi vấn, chiến ý lẫm liệt, quát:

- Đừng tưởng ngươi một tay bắt được Xạ Nhật Tiễn thì có thể dùng một quyền phá Kim Cương Phong Bạo của lão phu!

Sở Nam cười tà không đáp.

Ầm… ầm… ầm…

Ba tiếng nổ bạo vang, Sở Nam thi triển “dĩ hỏa ngự lực” liên tục bạo kích ba lần, trong mỗi bạo kích đều ẩn chứa quyền ý “Tam Trọng Hỏa Vân”, bạo kích lần sau càng uy mãnh hơn lần trước.

Trên mặt Nhiếp gia lão tổ không nhịn nổi mà hiện lên vẻ ngạc nhiên, Kim Cương Phong Bạo hơn ba mươi mét đó, nếu ném vào trong nước có thể dẫn đến một hồi kinh đào hãi lãng, nếu ném xuống đất thì có thể khiến cả thành Hợp Sơn địa chấn, nếu ném vào một ngọn núi cao chừng 800 mét, Nhiếp gia lão tổ tin rằng hoàn toàn có thể hủy diệt được ngọn núi đó.

Thế nhưng, uy năng của Kim Cương Phong Bạo đối diện với nắm quyền nho nhỏ của Sở Nam, không chỉ không nghiền nát đối phương thành huyết nhục mà còn bị nắm quyền đó đánh bại.

Đúng vậy, Kim Cương Phong Bạo đã bị đánh bại rồi, kim cương hỗn loạn bên trong đã bị nghiền nát không còn tung tích.

Sau khi đánh bại Kim Cương Phong bạo, Sở Nam cũng không thối lui, lại tiếp tục đánh ra, đánh về phía Nhiếp gia lão tổ, đồng thời nói:

- Bây giờ, ngươi nói xem ta có thể dùng một quyền này đánh xuyên người ngươi không?

Trong lòng Nhiếp gia lão tổ tràn đầy khiếp sợ, khó mà nói nên lời, nghe thấy lời này của Sở Nam, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, thân thể của hắn làm sao có thể so sánh được với Kim Cương Phong Bạo, tên thiếu chủ Sở gia này có thể dùng một quyền đánh bại Kim Cương Phong Bạo, đương nhiên cũng có thể một quyền đánh xuyên qua, thậm chí đánh tan xác hắn.

- Thiếu chủ Sở gia, ta nhận thua.

Nhiếp gia lão tổ gặp khó ló khôn, vội vàng hạ mình, đáng tiếc lời nói của hắn hoàn toàn vô dụng, Sở Nam đáp:

- Lúc ngươi muốn giết ta, sao không nói nhận thua? Nếu như ngươi đổi lại là ta, ngươi có bỏ qua không?

Nhiếp gia lão tổ cấp tốc thối lui, đồng thời cầu khẩn:

- Chỉ cần ngươi buông tha ta, bất luận ngươi muốn gì, ta đều nhận lời.

Nhiếp gia lão tổ hạ mình như vậy đương nhiên không phải chỉ vì hắn mà còn vì toàn bộ Nhiếp gia, Nhiếp gia nếu không có Võ Đế cao cấp như hắn tọa trấn, địa vị sẽ tuột dốc ngàn trượng, thậm chí bị người khác chiếm đoạt, từ nay về sau, Đại Khánh Quốc sẽ không còn Nhiếp gia nữa.

Sở Nam đáp:

- Thực ra, Nhiếp gia các ngươi không phải chỉ có hai người muốn giết ta, tên Nhiếp Thanh Vân đã sớm muốn giết ta rồi, chỉ tiếc hắn học nghệ không tinh, không thể giết được.

Một câu giống như không liên quan gì lại khiến Nhiếp gia lão tổ hiểu ra, tên thiếu chủ Sở gia này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Cầu khẩn đã vô tích thì Nhiếp gia lão tổ cũng không tiếp tục cầu khẩn nữa, trong mắt hắn hiện lên một tia ngoan lệ, bắt đầu cân nhắc xem có nên tự bạo để diệt trừ mối uy hiếp của Nhiếp gia hay không. Nếu như hắn kéo theo thiếu chủ Sở gia chết cùng thì Nhiếp gia làm sao có thể ứng phó với sự tàn sát của Sở gia lão tổ?

Còn chưa nghĩ ra đáp án thì nắm quyền của Sở Nam đã đánh đến, nắm quyền trực tiếp phá hủy tất cả phòng ngự của Nhiếp gia lão tổ, tiếp đó phá nát đan điền, xuất hiện một cái lỗ máu lớn.

Nguyên hạch lúc này đã nằm trên tay Sở Nam.

- Thật… độc…

Nhiếp gia lão tổ vừa thốt ra hai chữ, cũng vô lực chống đỡ nổi nữa, thân thể từ trên không lập tức rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát, Kim Cương Xạ Nhật trận và hai vị lão tổ của Nhiếp gia đã bị hủy diệt, kết quả như vậy khiến Nhiếp gia từ trên xuống dưới liền choáng váng, bọn hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp phải kết quả như vậy.

Trong miệng gia chủ Nhiếp gia không ngừng lẩm bẩm hai chữ:

- Xong rồi…

Sở Nam từ không trung từ từ hạ xuống, nói với gia chủ Nhiếp gia:

- Nếu muốn bảo vệ tính mạng của các ngươi, vậy hãy giao ra bảo tàng của Nhiếp gia, kể cả nguyên thạch, nội đan, pháp bảo, đan dược, trận pháp, võ quyết,…

Trong lúc nói, Sở Nam đã thả một thứ gì đó vào trong người tất cả võ giả tu vi trên Võ Vương của Nhiếp gia. Gia chủ Nhiếp gia tất nhiên tiếc mạng, trước mặt lực lượng tuyệt đối, không cân nhắc nhiều, lập tức đem mệnh lệnh phân phó xuống dưới.

Một lát sau, Sở Nam đem chiến lợi phẩm rời đi, tại Nhiếp gia, Sở Nam không tìm được linh được cần thiết điều chế "Trường Thọ Đan" và Phong Ma Đan, thế nhưng hắn đã có hơn mười bản trận pháp, trong đó có một bản viết về Kim Cương Xạ Nhật trận.

Sở Nam không dừng lại, nói với hai tên lão tổ Nhiếp gia:

- Bây giờ, các ngươi có thể chết rồi.

Theo lời Sở Nam vừa dứt, hai tên lão tổ liền nghiêng đầu, mắt trợn lên. Sở Nam tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó tung người nhảy lên không, đến nhà tiếp theo…

Đòi nợ vẫn còn tiếp tục.
Bình Luận (0)
Comment