Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 890

Đúng lúc này, trong màn khói bụi đột nhiên bắn ra một thân ảnh, bắn thẳng đến trước mặt Vũ Thiên Thanh, nói:

- Đồ của ta ngươi cũng dám cầm, lá gan của ngươi thật sự rất lớn.

- Ngươi tại sao lại còn sống?

Vũ Thiên Thanh thấy suy đoán của mình biến thành sự thật, Sở Nam không bị trận bạo mà bỏ mạng, ngược lại không chút hề hấn đứng trước mặt hắn, ngăn đường chạy trốn của hắn, khiếp sợ trong lòng khó mà dùng lời để miêu tả.

- Chỉ là trận bạo, có thể lấy được mạng ta sao?

Vũ Thiên Thanh nghe thấy hai chữ “chỉ là”, huyết dịch như muốn trào lên, hắn đương nhiên biết sự lợi hại của Họa Địa Vi Sát trận, cho dù bị mất đi một phần năng lượng, nhưng nếu đặt ba người bọn hắn trong trận thì tuyệt đối chỉ có một kết quả duy nhất, đó là tan thành mây khói, bị chết đến không thể chết thêm được nữa.

Thế nhưng, tên thiếu chủ Sở gia lại bình yên vô sự!

Vũ Thiên Thanh đương nhiên không biết thân thể Sở Nam cường hãn như thế nào. Cũng không biết trên người Sở Nam có Hỗn Nguyên Ban Chỉ, càng không biết rằng Sở Nam có thể hấp thu uy năng bạo tạc để biến thành của mình.

Khiếp sợ thì khiếp sợ, Vũ Thiên Thanh lại nói:

- Ngươi còn sống, nhưng ngươi có thể giữ chân ta được sao?

- Ngươi nói xem?

Sở Nam dường như không thấy Vũ Thiên Thanh vung Vũ Hóa Phiến lên, rất là phối hợp nói:

- Chơi trò hắc ăn hắc, ta so với ngươi còn có kinh nghiệm hơn, cho dù ngươi dùng Vũ Hóa Phiến thì đã sao? Ngươi chẳng lẽ còn có thể thôi động được nó chắc?

Trong lúc Sở Nam đang nói, Vũ Thiên Thanh cười lạnh, chuẩn bị lấy đan dược từ trong nhẫn trữ vật ra, khôi phục nguyên lực, hắn tin rằng, có Sinh Nguyên Đan chống đỡ thì hắn tuyệt đối có thể thong dong đào tẩu, sau một cái quạt, hắn sẽ không còn tung tích nữa.

Cho nên, Vũ Thiên Thanh vừa lấy đan dược, vừa nói:

- Thiếu chủ Sở gia, chào tạm biệt, lần gặp lại sau này, ta sẽ mang đến cho ngươi kinh hỉ sâu sắc!

- Không cần, bây giờ ta sẽ cho ngươi một cái kinh hỉ!

Đúng lúc này, Vũ Thiên Thanh chợt cảm thấy không đúng, hắn rõ ràng đã vận ý niệm, vận nguyên lực để câu thông với nhẫn trữ vật, thế nhưng lại không có bình đan dược nào xuất hiện trong tay hắn.

Vũ Thiên Thanh cúi đầu nhìn, nhẫn trữ vật đeo trên ngón áp út đã biến mất.

- A…

Vũ Thiên Thanh hét lên một tiếng kinh hãi.

Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Kinh hỉ này thế nào? Có lớn không?

- Lão Nhị, lão Tam, nhanh ngăn hắn lại, đem toàn bộ đan dược của các ngươi đưa cho ta, để ta khôi phục chút nguyên lực!

Vũ Thiên Thanh hét lớn, đưa ra lựa chọn chính xác nhất, lão Nhị và lão Tam nhìn Sở Nam, theo bản năng xuất hiện vẻ sợ hãi, Vũ Thiên Thanh lại lần nữa rống lớn:

- Nhanh lên, bằng không chúng ta sẽ chết chắc.

Tên mập và tên gầy rốt cuộc cũng nhận ra tình huống bây giờ là nghiêm trọng thế nào, “tên mập” phóng về phía Sở Nam, còn “tên gầy” thì tấn công từ hướng khác

- Bạo Đao Trảm Thiên!

- Cuồng Kiếm Phách Địa!

Hai người đồng thời hét lên, hai bình ngọc cũng bị ném về phía Vũ Thiên Thanh, Vũ Thiên Thanh vung tay ra chộp lấy, hai bình ngọc sắp rơi vào tay Vũ Thiên Thanh thì đột nhiên lắc lư, sau nó “bình bình” hai tiếng nổ tung.

Đan dược trong hai bình ngọc cũng tan thành bụi phấn.

Năm ngón tay Vũ Thiên Thanh chộp lấy chỉ bắt được hư không.

- Ném lại cái khác!

Vũ Thiên Thanh đã khủng hoảng, liền rống lớn, lại nhìn thấy bạo đao và cuồng kiếm trong tay tên mập và tên gầy đã bị Sở Nam dùng hai tay bắt lấy.

Sau đó, bạo đao và cuồng kiếm đều nát vụn thành từng mảnh.

Đợi đến khi đao kiếm vỡ vụn trong tay tên mập và tên gầy, thân thể tên mập càng lúc càng mập ra, còn thân thể tên gầy lại càng lúc càng gầy lại…

- Lão Tam, có phải ta càng gầy hay không?

- Lão Nhị, có phải ta càng mập hay không?

Hai tên huynh không ra huynh, đệ không ra đệ hỏi nhau, muốn xác định điều mà bọn hắn cảm thấy liệu có phải sự thật hay không, vừa rồi nhìn thấy Sở Nam dùng đôi tay không trực tiếp bóp nát pháp bảo Tông Khí đã khiến bọn hắn chấn kinh đến tột cùng.

Bây giờ, lại phát sinh một màn quỷ dị này, nói bọn hắn không sợ hãi mới là lạ.

- Lão Nhị, ngươi rất gầy, da của ngươi đã bị mất, thịt cũng không còn, xương cốt dường như cũng nhỏ hơn…

Lão Tam nói ra hình ảnh mà hắn nhìn thấy, lão Nhị cũng không cam lòng, nói:

- Lão Tam, ngươi rất béo, so với lúc trước còn lớn hơn gấp ba lần…

- Trong thân thể ta có một cỗ lực lượng rất kỳ quái.

- Ta cũng thế, hoàn toàn không khống chế được.

Hai tên nói chuyện với nhau, cả hai cùng nhìn về phía Sở Nam, đồng thanh quát:

- Họ Sở kia, ngươi muốn làm gì? Nhanh buông tay lão tử ra, bằng không lão tử sẽ liều mạng với ngươi…

Sở Nam nhìn chằm chằm tên mập rồi nói:

- Không phải ngươi lúc trước muốn khiến ta “béo” đến chết sao?

Tiếp đó lại quay đầu nói với tên gầy:

- Còn ngươi không phải đã nói muốn ta “gầy” chết sao?

Sở Nam vừa nói như vậy, hai người lập tức nhớ đến những lời ngông cuồng lúc này, sắc mặt tái mét lập tức đỏ rực, nhìn giống như máu tươi, vô cùng quỷ dị.

Tên gầy lại quát:

- Ta rất thống khổ, ta chịu không nổi rồi, Sở thiếu chủ, hãy buông tha cho ta đi…

- Buông tha chúng ta đi, ta cũng rất thống khổ, ta cảm thấy mình sắp nổ tung rồi!

Lần này đến tên mập xin tha.

- Các ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?

Sở Nam hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Thiên Thanh, hắn làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên không thể để Vũ Thiên Thanh đào thoát, mặc dù bây giờ Vũ Thiên Thanh đã không còn sức phản kháng nữa, nhưng lão già này đã sống mấy trăm năm, trên tay không chừng vẫn còn thủ đoạn lợi hại, vạn nhất lại giống như ở cấm địa Thiên Nhất Sơn lúc trước, có ngọc bội có thể truyền tống đến địa phương nào đó, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt rồi.

Vũ Thiên Thanh nhìn tình cảnh quỷ dị của tên béo và tên gầy, cũng không biết Sở Nam đến cùng dùng thủ đoạn gì, hắn không cảm thấy lực lượng Ngũ Hành, chỉ mơ hồ suy đoán Sở Nam đã đem tế bào và huyết nhục của bọn hắn kích thích đến vô hạn hoặc diệt trừ thì mới có thể tạo nên tình cảnh như vậy.

- Lão Nhị, lão Tam, hắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu, hắn nhất định sẽ lấy mạng các ngươi, vì vậy càng ngươi hãy liều mạng đi, tự bạo để kéo hắn chết cùng, ta sẽ chiếu cố tốt hậu nhân của các ngươi, nhất định bồi dưỡng chúng thành tài, thậm chí đem Vũ Hóa Phiến truyền lại cho hậu nhân các ngươi.

Trong lúc Vũ Thiên Thanh đang đầu độc hai người, Sở Nam cười lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy lời của hắn có thể tin được sao?

Sở Nam lại hơi dùng sức một chút, một người càng béo ra, một người càng gầy lại, tiếp tục nói:

- Chỉ có điều hắn nói cũng đúng một chút, ta nhất định sẽ lấy mạng các ngươi, cho ngươi béo chết, còn ngươi thì gầy chết!

- Mẹ nó, lão tử liều ạng với ngươi, lão tử muốn chết chung với ngươi!

- Dù sao cũng chết, kéo ngươi chết cùng, lão tử nguyện ý, lão đại, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói!

- Yên tâm đi, Vũ Thiên Thanh ta thề, nói được làm được!

Ánh mắt Vũ Thiên Thanh lóe lên, trong lòng điên cuồng hét:

- Chết đi, chết đi, cùng chết đi…

Đang lẩm bẩm, đột nhiên nghe thấy Sở Nam lạnh giọng hỏi:

- Tự bạo? Ở trước mặt ta, ngươi làm gì có tư cách tự bạo!

Lập tức, tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra.

Tiếng nổ cùng lúc vang lên, gương mặt đầy vui mừng lẫn sợ hãi của Vũ Thiên Thanh lập tức cứng lại, tiếp đó tái mét, bởi vì Vũ Thiên Thanh nhìn thấy lão Nhị bị “gầy” đến phát nổ, lão “béo” cũng béo đến phát nổ, trước khi tên béo và tên gầy kịp tự bạo thì nguyên thạch của cả hai đã bị Sở Nam cầm trong tay.

Lão Nhị và lão Tam trở thành thịt vụn không phải là do tự bạo, mà là do Sở Nam trảm sát.

Vũ Thiên Thanh không dám dừng lại, lập tức xoay người bỏ trốn, vừa xoay người lại, bước ra một bước thì thân thể đã lảo đảo, trong đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, hắn cảm thấy giống như có một cỗ phong bạo thôn phệ thần niệm của hắn, ngay cả một chút cũng không còn.

Thần niệm vừa bị quét sạch, Vũ Thiên Thanh lại lần nữa muốn thi triển Vũ Hóa Phiến, nhưng nguyên lực lại không đủ, chớp mắt, Vũ Thiên Thanh đã ngưng tụ ra Võ Đế chi "Trường", Võ Đế chi "Trường" này thoạt nhìn rất yếu, so với “Đao Trường” và “Kiếm Trường” của tên mập và tên gầy còn yếu hơn.

Thế nhưng đây chính là thủ đoạn duy nhất mà Vũ Thiên Thanh có thể nghĩ ra được, hắn lại lần nữa quát lên:

- Bạo!

Vũ Thiên Thanh hy vọng có thể dùng Võ Đế chi "Trường" tự bạo để ngăn cản Sở Nam, nhưng đến cùng có thể ngăn cản hay không thì trong lòng Vũ Thiên Thanh cũng không rõ, bởi vì khiếp sợ mà Sở Nam đem đến cho hắn thật sự quá nhiều.

Cùng lúc đó, quyền của Sở Nam cũng phóng thích ra một cỗ năng lượng, đồng thời nói:

Đây chính là năng lượng mà Họa Địa Vi Sát trận bạo tạc tạo thành, tặng cho ngươi để hưởng thụ một phen…

Ầm…

Hai cỗ năng lượng nổ ầm, Võ Đế chi "Trường" của Vũ Thiên Thanh lập tức bị diệt sạch không còn tung tích, mà năng lượng Sở Nam phóng thích ra lại đem Vũ Thiên Thanh bao phủ, ngay lập tức, tiếng hét thảm của Vũ Thiên Thanh đã phá không truyền ra.

- Thiếu chủ Sở gia, dừng tay, nếu ngươi không dừng tay thì ta sẽ đem những nhẫn trữ vật kia hủy hết!

- Hủy đi, tùy ý ngươi! Mất đi thì ta có thể thu hồi lại. Hủy rồi, ta lại bái phỏng lần nữa.

- Ta sẽ hủy luôn Vũ Hóa Phiến!

Vũ Thiên Thanh cầm lấy Vũ Hóa Phiến, lúc này hắn đã phi thường hối hận, hối hận vì vừa rồi lại quạt lão quái vật đi, nếu lưu lại nguyên lực để quạt Sở Nam thì hắn đã có thể tìm đường bỏ trốn rồi.

Đáng tiếc, trên đời lại không bán thuốc hối hận.

Sở Nam lúc này đã tiếp cận Vũ Thiên Thanh, tay phải xuyên qua năng lượng bạo tạc, chộp lấy Vũ Thiên Thanh, nói:

- Vũ Hóa Phiến tốt như vậy, hủy thế nào đây?

Trong miệng Vũ Thiên Thanh đầy cay đắng, hắn không có pháp bảo cường đại, lại không có năng lượng để sử dụng pháp bảo, hắn đương nhiên biết rõ Thánh Khí Vũ Hóa Phiến không phải dễ bị phá hủy, cho dù là hắn hiện nay cũng không thể hoàn toàn phát huy uy lực của Vũ Hóa Phiến, Vũ Hóa Phiến đến cùng có bao nhiêu lực lượng thì hắn cũng không rõ.

- Phụt…

Vũ Thiên Thanh thổ ra một ngụm máu tươi lên Vũ Hóa Phiến, trong lúc sinh tử tồn vong, chút tiềm năng còn lại trong cơ thể bộc phát, trong lòng Vũ Thiên Thanh đại hỉ, cấp tộc vung Vũ Hóa Phiến lên, nhưng đúng lúc này, Sở Nam đã bắt lấy Vũ Thiên Thanh.

Vũ Thiên Thanh đại kinh, hắn bị Sở Nam chộp lấy, tiếp theo, cho dù hắn có quạt thế nào thì cũng không thể quạt Sở Nam bay đi được.

Trong lòng thoáng cái trở nên lạnh như băng.

Đột nhiên, trong mắt Vũ Thiên Thanh lóe lên tinh quang, hắn quyết định từ bỏ tay trái, trực tiếp đem tay trái hủy đi, đồng thời, trong nháy mắt đó vung Vũ Thiên Thanh xuống.

Suy nghĩ này vô cùng hay.

Nhưng trong nháy mắt hắn tự hủy tay trái, toàn thân Vũ Thiên Thanh chợt chấn động, đột nhiên khựng lại, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn sững sờ nhìn Sở Nam, nói:

- Nguyền rủa vừa rồi là ngươi… ngươi không ngờ có thể sử dụng…

Giờ phút này, trong thân thể Vũ Thiên Thanh đã tràn ngập lôi điện chạy ngang dọc…
Bình Luận (0)
Comment