Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 9

- Long ngâm?

Hai từ này lập tức xuất hiện trong đầu Sở Nam, Sở Nam đột nhiên nhớ đến đã từng xem qua trong ghi chép về dã sử, trong đó có nói:

- Rắn muốn hóa rồng ngao du cửu thiên thì tất có dị tượng phát sinh, còn phải trải qua Cửu Trọng Thiên Lôi mà không chết mới thành rồng, nếu không thì thần hồn câu diệt…. Bởi vì đây chính là làm chuyện nghịch thiên.

Lúc Sở Nam nghĩ đến điều này thì Huyết Sắc Cự Mãng đã tiếp nhận đạo tia chớp thứ hai, màu đỏ rực như máu trên người càng lấp lánh hơn.

- Không thể trách được, khiến lão thiên phát ra mưa lớn như vậy, lại còn có sấm sét vang dội, thì ra là ngươi đang nghịch thiên.

Sở Nam nhớ đến chuyện hắn đã trải qua 16 năm này thì cũng có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, thầm nói:

- Hi vọng ngươi có thể khiến lão thiên khốn đốn, hóa thành rồng!

Đạo tia chớp thứ ba lần nữa bổ xuống, giống như một cây roi, hung hăng quát lên người Huyết Sắc Cự Mãng, đem Huyết Sắc Cự Mãng đánh đến lăn lộn trên đất, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên đinh tai nhức óc, còn không đợi Huyết Sắc Cự Mãng ngóc đầu dậy thì cái lưỡi đỏ đã phun ra, đạo tia chớp thứ tư cũng tiếp đó mà giáng xuống.

Trên mặt đất, Huyết Sắc Cự Mãng phóng lên trời cao, đạo tia chớp thứ tư lại đem nó hung hăng nện xuống

Huyết Sắc Cự Mãng còn chưa rơi xuống đất thì đạo tia chớp thứ năm đã đánh xuống, tiếp theo là đạo thứ sáu, đạo thứ bảy, đạo thứ tám….

Liên tiếp bốn tia chớp ngày càng thô to bổ xuống, trong miệng Huyết Sắc Cự Mãng đột nhiên phun ra một hạt châu đỏ rực như máu, to khoảng hai bàn tay, không ngừng tản ra huyết quang chói mắt, cứ như vậy bắn về phía bốn đạo thiểm điện….

- Nội đan?

Sở Nam kinh hô một tiếng, sau đó chợt hiểu:

- Đúng rồi, Huyết Sắc Cự Mãng muốn hóa thành rồng làm sao có thể không có nội đan chứ?

Tiếng kinh hô lập tức bị âm thanh của bốn đạo tia chớp nhấn chìm, mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, giống như tụ tập thành một tia chớp càng lớn hơn, mà thân rắn khổng lồ cũng bị bổ đến mức da tróc thịt bong, huyết nhục văng tung tóe, ngay cả xà cốt cũng lộ ra ngoài, hạt châu lóe lên ánh sáng màu đó cũng dần trở nên ảm đạm vô quang, sau đó trở về lại trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng.

Thế nhưng vào lúc này, cái đầu rắn bỗng nhiên quay lại, trừng mắt nhìn Sở Nam, hai con mắt rắn đỏ rực như máu lóe lên tia sáng không chút thiện ý, trái lại là hung quang, giống như muốn đem Sở Nam nuốt chửng vậy….

- Con Huyết Sắc Cự Mãng này muốn nuốt ta?

Sở Nam khẽ lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy kiên định nói:

- Mặc dù ngươi muốn trở thành rồng cao cao tại thượng, nhưng nếu như ngươi muốn nuốt ta thì sẽ phải trả giá rất đắt!

Sở Nam lấy cung xuống, lắp tên kéo, nhắm ngay vào Huyết Sắc Cự Mãng.

Huyết Sắc Cự Mãng mặc dù không thể nói tiếng người, nhưng cũng rất nhân tính, dường như nó cũng nhìn ra Sở Nam là người có kinh mạch đứt đoạn, đôi mắt rắn màu đỏ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, lập tức như một trận gió lốc cuốn về phía Sở Nam.

- Nghiệt súc ngươi dám!

Sở Nam bắn tên, mũi thiết tiễn nhằm về phía Huyết Mãng phóng đi, Huyết Sắc Cự Mãng căn bản không thèm tránh né, thần thái như muốn nói: “Chỉ là một mũi thiết tiễn, làm sao có thể khiến ta bị thương tổn?

Thế nhưng, lúc mũi tiễn đâm vào thân thể Huyết Mãng thì lại bộc phát một cỗ hỏa diễm tử sắc, mà cỗ hỏa diễm tử sắc này chính là do Sở Thiên Phong luyện chế thành, chỉ cần trúng mục tiêu thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với ma thú.

Thế nhưng, Sở Thiên Phong bất luận như thế nào cũng không ngờ rằng Sở Nam lại leo lên đỉnh Long Giác sơn, đụng phải những ma thú không phải tầm thường, mà là Huyết Sắc Cự Mãng sắp hóa rồng.

Mặc dù hỏa diễm tử sắc này đúng là đã tạo thành thương tổn đối với Huyết Sắc Cự Mãng, nhưng chỉ khiến Huyết Sắc Cự Mãng cảm thấy đau đớn, hoàn toàn không đủ khiến nó mất đi năng lực hành động, Huyết Sắc Cự Mãng bị đau gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó phun ra một màn sương mù màu đỏ về phía Sở Nam, mà Sở Nam lúc này đang muốn bắn tiếp mũi tên thứ hai vừa tiếp xúc với làn sương mù thì lập tức mất đi tri giác….

Thân Huyết Sắc Cự Mãng lao tới, miệng rắn há lớn, tiếng gió rít gào vang lên, trực tiếp đem Sở Nam hút vào trong bụng.

Huyết Sắc Cự Mãng vừa nuốt chửng Sở Nam thì đạo tia chớp thứ chín trên trời bỗng nhiên xé tan mây đen, hướng về phía Huyết Sắc Cự Mãng bổ xuống, Huyết Sắc Cự Mãng không kịp cử động bụng để đem Sở Nam tiêu hóa thì phải dốc toàn lực đối phó với đạo tia chớp này, thân rắn phóng vọt lên trời, lại phun ra nội đan….

Mà Sở Nam đang trong hôn mê khi bị nuốt vào bụng rắn thì đột nhiên tỉnh lại.

Trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, Sở Nam lập tức cảm thấy một cổ áp lực từ bốn phương tám hướng ép về phía mình, khiến hắn ngã nhào, liên tiếp lăn tròn, sau đó rơi vào một cái sơn động cổ quái.

Chỉ có điều thành sơn động này hết sức mềm mại, phía trên có có bám vào một loại chất lòng màu xanh biếc, bốc lên mùi vô cùng gay mũi, một giọt rơi lên người Sở Nam lập tức khiến huyết nhục nơi đó bị thối rữa.

Sở Nam vừa tỉnh táo lại lập tức hiểu hoàn cảnh của mình:

- Ta đang ở trong bụng Huyết Mãng!
Bình Luận (0)
Comment