Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 93

Lúc người kia vừa đếm đến “ba”, Sở Nam dùng sức từ mặt đất nhảy lên, nhảy một cái mà cao hơn mười trượng.

- Đằng không!

Lập tức có người lên tiếng kinh hô, chợt tự hỏi:

- Chẳng lẽ hắn là Võ Quân.

Vẻn vẹn một cái đằng không thì Sở Nam đã đến, thấy Sở Nam đến, vốn Lăng Tiêu vẻ mặt vui mừng, trong lòng luôn mong chờ sẽ làm hắn xấu mặt lúc này đã bị dọa không còn chút máu, trong mắt Đại trưởng lão thì tinh quang chợt hiện, sau đó dường như trút được gánh nặng, khẽ cười nói:

- Chẳng qua chỉ học được vũ kỹ đằng không mà thôi.

Phán đoán của Đại trưởng lão cũng giống như Hứa gia của thành Hùng La, lão giả áo tím nghe thấy lời của Đại trưởng lão thì cũng gật đầu, thế nhưng trong mắt lại có một tia nghi vấn, dường như tự nói:

- Có lẽ đây không phải là vũ kỹ đằng không, hắn cũng không phải đã đạt đến cảnh giới Võ Quân đâu.

Thạch Nhất Phi trợn tròn mắt, hét lên:

- Không thể nào, chẳng lẽ trong ba giây cuối cùng mà hắn vẫn có thể lên lôi đài sao?

Nhảy cao mười trượng, xa mười trượng….

- Hai!

Người đếm thời gian trong lúc kinh ngạc vẫn nghiêm túc thực hiện chức trách của mình.

Sở Nam vừa rơi xuống đất đã lại bắn lên.

- A….

Mọi người lại lần nữa kinh hô, lúc này không phải là kinh hô vì Sở Nam, mà chính là lão nhân theo sau Sở Nam, chính là lão nhân tóc trắng, lão vẫn bay trên không trung, dọc theo dấu vết của Sở Nam.

- Đây không phải là Hàn gia gia vẫn luôn canh giữ ở động Cương Phong sao?

Tử Mộng Nhân mở miệng nói, không ít người đã chịu qua khổ hình ở động Cương Phong nên đều nhận ra người này, lão giả áo tím trên đài cao vẫn luôn nhẹ nhàng bình thản thì kinh hãi đứng lên, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

- Ông bạn già này cuối cùng cũng cam lòng đi ra? Hắn vì cái gì chứ?

Lão nhân tóc trắng ở trên không trung cảm thấy gió thổi qua bên người, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- Cái gì gọi là gió?

Thế nhưng Sở Nam vẫn không biết tiếng kinh hô lần thứ hai của bọn họ là vì cái gì, hắn ở trên không trung với một quỹ tích kinh tâm động phách đáp xuống, trong nháy mắt chữ “Một” trong miệng người kia thốt lên….

Như một cái cọc sắt, Sở Nam đã đứng thẳng tắp trên lôi đài.

Sau đó Sở Nam lại quay về phía Tử Mộng Nhân cười cười, Tử Mộng Nhân cũng đem toàn bộ lực chú ý chuyển lên người Sở Nam, khẽ lẩm bẩm:

- Đồ ngốc, ngươi làm ta sợ muốn chết, còn cho rằng ngươi không đến nữa chứ.

- Ta đã nói thì nhất định sẽ làm được!

Lúc những lời này của Sở Nam phát ra, lão nhân tóc trắng cũng đã lơ lửng tại trên không trung của lôi đài.

Sở Nam quay đầu nhìn về phía Thạch Nhất Phi, khuôn mặt Thạch Nhất Phi lúc này đã không còn chút máu, hắn quay sang một bên nhìn trọng tài hỏi:

- Sư thúc, đây có xem như là bỏ quyền không?

- Không tính, thời gian vừa vặn.

Thạch Nhất Phi cười khổ không nói nên lời, vốn tưởng rằng có thể kiếm được một chút tiện nghi, ai ngờ tiện nghi này lại biến thành một tòa núi, thế nhưng trong lòng Thạch Nhất Phi chợt nảy ra một ý hay, ngẩng đầu nhìn lão nhân tóc trắng, sau đó quay qua nói với Sở Nam:

- Ngươi nhìn trên kia kìa.

Sở Nam tuyệt đối tự tin, cũng không sợ đối phương dở trò, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy lão nhân tóc trắng lơ lửng ngay trên đầu hắn thì lập tức kinh hãi, thầm nghĩ:

- Hàn gia gia này tại sao lại ở trên đó? Chẳng lẽ vừa rồi ông ta vẫn luôn theo sát mình?

Mồ hôi lạnh lại lần nữa nhỏ giọt xuống đất, Sở Nam nhìn lão nhân tóc trắng, lão nhân tóc trắng cũng nhìn hắn, bờ môi khẽ nhúc nhích, không phải nói câu “Cái gì gọi là gió” thì còn là gì?

Mà lúc Sở Nam bởi vì lão nhân tóc trắng mà giật mình thì Thạch Nhất Phi liền lập tức ra tay, không có thanh âm quát lớn, không có tiếng kêu to, chỉ có nắm quyền lóe lên tia sáng thổ hoàng nồng đậm đánh về phía Sở Nam.

Thế công này đến trong nháy mắt.

- Đồ ngốc, cẩn thận!

Lúc những lời này của Tử Mộng Nhân vừa phát ra khỏi miệng thì một quyền sắc bén của Thạch Nhất Phi cũng đã hung hăng nện lên người Sở Nam.

Thạch Nhất Phi mắt thấy diệu kế của mình thành công, trên mặt hiện lên nụ cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, một quyền này là do hắn ngưng tụ toàn bộ Thổ nguyên lực, tất cả tinh lực, vượt xa lực lượng cảnh giới Đại Võ Sư mà hắn phát huy lúc bình thường, Thạch Nhất Phi tin rằng một quyền này cho dù không khiến đối phương chết thì chắc chắn cũng sẽ trọng thương.

Đáng tiếc là lúc nắm quyền này nện lên người Sở Nam thì nụ cười của Thạch Nhất Phi liền bất không còn chút tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ, hắn cảm thấy một quyền này của mình không phải đánh lên nhục thể con người mà giống như đánh lên một khối Thiết Thạch cực lớn, hoặc nói đúng hơn là một ngọn núi hay là một tấm khiên hạ phẩm Pháp Khí, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng phản chấn truyền vào tay mình, chấn đến mức nắm tay của hắn mất đi cảm giác.

Lúc này, Tử Mộng Nhân vô cung lo lắng sốt ruột theo dõi tình hình trên đài.

Lúc này, trong lòng Lăng Tiêu thầm nhủ:

- Thấy ngươi biểu hiện dọa người, còn tưởng rằng ngươi lơi hại thế nào! Kết quả chỉ như vậy đã được giải quyết, quả thực là quá yếu, yếu đến mức không thể nói gì hơn!

Không chỉ thầm nhủ mà hắn còn hét lớn một câu “Phế vật” như muốn dùng từ này để hả giận vậy.

Lúc này, Sở Nam đã chuyển đầu đang ngẩng lên trời hạ xuống, liếc mắt nhìn Thạch Nhất Phi đang tràn ngập sợ hãi, chợt nói:

- Đánh mà không lên tiếng. Ngươi đánh ta một quyền thì ta cũng đánh ngươi một quyền! Công bằng!

Tiếng nói vừa dứt, Sở Nam lập tức đánh ra một quyền, hướng về phía ngực Thạch Nhất Phi.

Trong sát na một quyền của Sở Nam xuất ra, Thạch Nhất Phi liền muốn bỏ chạy, cái gì cũng mặc kệ, mặc kệ là nằm trong top 10 hay là đại hội giao lưu, chỉ nghĩ phải làm như thế nào để tránh xa tên quái vật này một chút.

Chỉ tiếc rằng trong tích tắc ý niệm này dâng lên trong đầu Thạch Nhất Phi thì thế công như chớp giật của Sở Nam đã đánh tới.

Sau đó, Thạch Nhất Phi vừa trúng chiêu liền bay thẳng ra ngoài, trực tiếp bay xa hơn trăm mét thì mới rơi xuống đất, những đệ tử muốn đỡ lấy Thạch Nhất Phi đều bị đụng ngã.

Cuối cùng, vị trí mà Thạch Nhất Phi dừng lại vô cùng trùng hợp ở ngay trước mặt Lăng Tiêu.

Chúng đệ tử kinh hô không ngừng.

Trên mặt Lăng Tiêu trận đỏ trận xanh, ai nấy đều thấy được hành vi của Sở Nam giống như một câu trả lời thuyết phục đối với từ “phế vật” mà hắn nói lúc trước, Lăng Tiêu phẫn nộ đứng lên, muốn lập tức cùng đánh với Sở Nam một trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt Đại trưởng lão phóng tới thì Lăng Tiêu chỉ có thể tức giận ngồi xuống, trong lòng vô cùng phẫn nộ giống như nước vỡ đê, khó có thể ngăn lại, dưới sự phẫn nộ này, hắn lại đem Thạch Nhất Phi vừa bay đến để xả giận, hung hăng đá một cước lên người Thạch Nhất Phi, giống như muốn đá Thạch Nhất Phi bay đến trước mặt Sở Nam vậy.

Đáng tiếc rằng Thạch Nhất Phi chỉ bay được tầm năm mươi thước đã không còn lực lượng bay tiếp nữa.

Bởi vậy, Lăng Tiêu không chỉ không xả được giận mà lại còn mất mặt mũi thêm lần nữa.

- Ta tiến vào Top 10, mọi người không có ý kiến chứ?

Sở Nam chỉ hỏi một câu nhàn nhạt, nhưng người cùng tổ với hắn thì dám có ý kiến gì sao? Bọn họ cũng không muốn trúng phải một quyền rồi bay xa giống như Thạch Nhất Phi.

- Lâm Vân tiến vào vòng thứ hai!

Trọng tài công bố kết quả, Tử Mộng Nhân liền vui mừng hét lớn:

- Đồ ngốc, ngươi quả thật là ngầu, quá xuất sắc, quá đỉnh!

Nói xong còn chạy đến ôm lấy Sở Nam.

Tử Đông Lai nhìn thấy cảnh tượng này thì lông mày nhăn lại thành đoàn, muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy lão nhân tóc trắng bay trên trời thì đành nhịn xuống, tuyên bố vòng tỷ thí thứ nhất chấm dứt, ngay mai tiến hành đợt tỷ thí thứ hai.

Lão giả áo tím nhảy lên không trung, bay đến bên cạnh lão nhân tóc trắng nói:

- Ông bạn già, lần này có chuyện gì mà xuất hiện vậy?

Lão nhân tóc trắng quay lại hỏi:

- Cái gì gọi là gió?

- Cái gì gọi là gió?

Lão giả áo tím sững sờ, Sở Nam đứng ở trên lôi đài nhìn thấy Hàn gia gia tẩu hỏa nhập ma thì trong lòng có chút cảm giác áy náy, thầm hạ quyết tâm:

- Nhất định phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Bình Luận (0)
Comment