Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 982

Phi tiêu hình thù kỳ lạ phóng đến, đám người Đế Tôn thở phào một hơi, trong lòng vô cùng bội phục thủ đoạn lão luyện của Y lão, đồng thời cũng kết luận Sở Nam dưới thế cục này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không ai có thể cứu hắn.

Trong lòng đám người Đế Tôn vừa dấy lên suy nghĩ này liền nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc mồm mà thốt:

- Không thể nào!

Ngay cả trên mặt Y lão cũng hiện lên một tia bối rối.

Bởi vì, trước mắt bọn hắn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh giống y hệt Sở Nam, đây tất nhiên chính là phân thân của Sở Nam, Sở Nam vốn không muốn phân thân của mình bỏ mình như vậy, nhưng tình cảnh hiện nay khiến hắn đã không thể do dự được nữa.

Phi tiêu hình thù kỳ lạ xuyên qua thân thể “phân thân Sở Nam”, lập tức nổ tung, uy năng có thể sánh ngang Thánh Khí, trong tiếng nổ tung, “phân thân Sở Nam” cũng biến thành hư vô, lúc “phân thân Sở Nam” bị hủy diệt, Sở Nam không cảm thấy mình tổn thất bao nhiêu Ngũ Hành nguyên dịch, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau lòng.

- Sở Nam, ngươi đúng là ngoài dự liệu của ta, nếu như ngươi sớm xuất ra phân thân này thì nói không chừng ta có thể thay đổi chủ ý, nhưng hôm nay, ta chỉ có thể tiếp tục, ngươi cũng nhất định phải biến mất, thủ đoạn của ta không phải chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.

Y lão vừa dứt lời, thân hình chợt phóng về phía ba người Lôi Động, Trình Hán, cùng lúc đó, bên trong phi tiêu kỳ lạ chợt nổ tung lại xuất hiện một phi tiêu hình dáng giống y hệt, nhưng thể tích lại nhỏ hơn mấy chục lần phi tiêu kỳ lạ, nó cũng phóng về phía Sở Nam.

Phi tiêu hình thù kỳ lạ này không ngờ lại là Tử Mẫu tiêu.

Ba người Lôi Động lại lần nữa kinh thán vì thủ đoạn của Y lão, lúc bọn hắn đang há hốc mồm thì Y lão đột nhiên xuất thủ, đem ba người Lôi Động bắt vào tay, ba người Lôi Động đều không rõ, hoàn toàn không hiểu gì, bởi vì từ đầu đến cuối bọn hắn đều cho rằng Y lão cùng phe với bọn họ, làm sao có thể ngờ ông ta bỗng nhiên ra tay với bọn hắn được? Lôi Động cả kinh quát:

- Y lão, ngươi muốn gì? Chúng ta đều là…

Trên tay Y lão hơi dùng sức, liền khiến ba người vĩnh viến mất đi công năng nói chuyện, Đế Tôn cũng không hiểu, thế cục trước mắt bỗng nhiên chuyển biến, hắn theo phản xạ lùi về sau, vừa lui vừa hét:

- Y lão, Sở Nam sắp chết rồi, ngươi làm vậy là có ý gì?

- Chết rồi? Như vậy có thể giết được Sở Nam sao? Ngươi cũng quá coi thường hắn rồi.

Y lão đáp với Đế Tôn một câu, phía bên kia, Sở Nam không còn phân thân, tình huống quả thật hiểm trở, thế nhưng Thanh Phượng bên cạnh hắn thì vẫn rảnh tay, thần sắc bà ta thoáng có chút phức tạp, nhưng vẫn không chút do dự phóng về phía phi tiêu hình thù kỳ lạ.

thần niệm Sở Nam chợt nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm động, hét lớn:

- Sư mẫu, đừng…. đừng… đừng….

Thanh Phượng nghe thấy hai chữ “Sư mẫu”, trên gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ rực rỡ, nói:

- Sở Nam, ngươi làm vậy là đúng, nam tử hán tất nhiên có tình có nghĩa. Ta sẽ không trách ngươi, ta cũng không oán không hận, thực ra ta đã sớm nên chết rồi. Ba trăm năm trước lẽ ra phải chết, sống tạm bợ thêm ba trăn năm, ta đã thấy đủ rồi, ta muốn đi gặp hắn, nhưng ngươi thì không thể chết, ngươi phải sống tiếp, nhất định phải vượt qua kiếp nạn này! Ta và sư phụ ngươi sẽ phù hộ cho ngươi! Thế nhưng, có một việc ngươi nhất định phải làm được…

Thanh Phượng nhìn về phía Huyền Vô Kỳ đang nằm rạp trên mặt đất, đột nhiên hét lớn:

- Nhất định phải giết Huyền Vô Kỳ! Nhất định phải giết hắn!

Thanh âm vừa dứt, tiếng nổ vang lên ầm ầm.

Thanh Phượng vẫn lạc, thế giới này cuối cùng đã không còn dấu vết của Thanh Phượng.

- A…

Sở Nam cuồng khiếu, con mắt nhìn Điệp Y Tiên Tử như muốn rách ra, Điệp Y Tiên Tử toàn thân run rẩy, lắp bắp nói:

- Ngươi vô cùng… thống khổ? Lòng ta… rất đau…

- Vì sao?

Sở Nam hét lớn một tiếng.

Phía bên kia, Y lão bắt lấy ba người Lôi Động, hơi vận lực một chút, thân thể ba người lập tức nổ tung, tinh huyết toàn thân đều chảy vào trong ao.

Thoáng chốc, ao bắt đầu chấn động.

Máu tươi trên thân thể ba người Lôi Động không chút dư thừa chảy vào trong ao.

Đế Tôn há hốc mồm, Y lão chợt nói:

- Cái ao này, công dụng chân chính không phải là dùng để chế tạo Thiên Độc Khốc, mà là dùng để khiến người khác biến mất, biến mất vĩnh viễn. Chỉ có điều, muốn khởi động nó, ngoại trừ hai mảnh toái phiến ra còn cần phải có tinh huyết.

Nghe thấy lời của Y lão, trong lòng Đế Tôn thoáng bình tĩnh lại, cũng không quá để tâm ba người Lôi Động đã chết, hắn cho rằng ba người đã chết có ý nghĩa, nếu như Y lão sớm nói cho Đế Tôn thì Đế Tôn nhất định sẽ giúp Y lão lấy tinh huyết của ba người Lôi Động ném vào trong ao.

Trong tích tắc cái ao quái dị chuyển động, thân hình tiểu Hắc vừa vặn đâm xuống, lúc này không còn bị bắn ngược trở về nữa, ngược lại bị hút vào trong. Tiểu Hắc có thể đem Viễn Cổ Thánh Thú như Thiên Độc Khốc đánh chết dễ dàng, nhưng lần này, mặc cho tiểu Hắc dốc hết lực lượng vẫn không giãy dụa ra được.

Bên dưới, thân thể Huyền Vô Kỳ chậm rãi cuộn tròn lại, mặc dù mắt hắn đã mù, nhưng lỗ tai của hắn vẫn còn tốt, hắn cũng đã nghe rõ tình huống đại khái, dùng một tia thanh tỉnh cuối cùng suy nghĩ:

- Thanh Phượng, ngươi cuối cùng vẫn chết trước mặt ta, mà Sở Nam tiểu nhi cũng không thể đối phó được ta nữa. Hừ, đợi lão phu tu luyện thêm trăm năm nữa, lúc đó lão phu nhất định có thể tiến vào cảnh giới Võ Thánh, đến lúc đó lão phu sẽ đem tất cả những người có quan hệ với Sở Nam giết sạch…

Phía bên kia, trong quang quyển phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Điệp Y Tiên Tử một tay đặt trên ngực mình, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, hỏi Sở Nam:

- Ta tại sao phải đau lòng như vậy, tại sao?

Sở Nam không trả lời, hắn buông tay nàng ra, nhìn chằm chằm Điệp Y Tiên Tử, có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến Thanh Phượng, hắn hạ quyết tâm, gằn từng chữ một:

- Từ nay về sau, ngươi… và… ta… không quen biết!

Lời vừa dứt, Sở Nam thu lại Hỗn Nguyên Ban Chỉ, tung người nhảy lên, phóng về phía Huyền Vô Kỳ, trong đầu hắn không ngừng lóe lên những lời của Thanh Phượng, thầm nghĩ:

- Nhất định phải giết Huyền Vô Kỳ, nhất định phải giết Huyền Vô Kỳ!

Y lão nhìn thấy hướng phóng đi của Sở Nam, nhưng lại không cản đường hắn, ông ta biết chắc sẽ không cản được, nếu kẻ nào cản thì kẻ đó sẽ chết. Y lão nhảy đến bên cạnh Điệp Y Tiên Tử, lập tức lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng để nàng nuốt xuống.

Điệp Y Tiên Tử hỏi:

- Phụ thân, lòng ta, tại sao lại cảm thấy đau như vậy? Đau quá…

Trên mặt Y lão hiện vẻ không đành lòng, nhưng vẫn nắm lấy cánh tay Y lão phóng đi, tận lực dùng lời nói ôn nhu nhất để trả lời:

- Điệp nhi, về sau con sẽ không phải đau lòng nữa, sẽ không bao giờ…

Đế Tôn cũng nhìn thấy Sở Nam hạ thủ với Huyền Vô Kỳ, đồng thời cũng biết nếu như chỉ cần để Sở Nam bắt được Huyền Vô Kỳ thì tâm đắc Võ Thánh sẽ biến mất hoàn toàn. Thế nhưng, giờ phút này, ngoại trừ Y lão ra thì không ai có thể cản được, hơn nữa Y lão cũng không phải là người mà hắn có thể tùy tiện ra lệnh, việc quật khởi của Đại Chu sau này còn phải dựa vào Y lão.

Cho nên, lúc Y lão lướt qua bên cạnh, Đế Tôn vội vàng “nhắc nhở”:

- Y lão, Huyền Vô Kỳ…

- Nếu như ngươi không muốn vẫn lạc thì hãy dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây.

Y lão không chút khách khí đáp lời hắn, Đế Tôn nghe xong, không dám dừng lại nữa, vội vàng phóng theo Y lão, toàn lực rời khỏi nơi này.

Huyền Vô Kỳ nghe thấy những lời này, liền hốt hoảng hét lên:

- Đế Tôn, cứu ta, cứu ta, ta sẽ xưng thần với ngươi, tôn ngươi là chủ…

Vì mạng sống, Huyền Vô Kỳ chuyện gì cũng có thể nói ra.

Nhưng Huyền Vô Kỳ còn chưa nói hết thì đã bị Sở Nam bắt lấy, Huyền Vô Kỳ sợ hãi rống lên:

- Sở Nam, ngươi hãy buông tha cho ta, ta nguyện làm nô bộc của ngươi, ngươi muốn biết gì ta đều có thể nói cho ngươi biết!

- Dùng cái đầu hèn hạ của ngươi mà nghĩ một chút đi, ta có thể bỏ qua cho ngươi sao? Sư phụ đang nhìn, sư mẫu đang nhìn. Sư phụ có di chúc, sư mẫu có di mệnh. Ngươi không chết, thiên lý khó dung! Huyền Vô Kỳ, đền mạng đi!

Sở Nam vừa hét xong, lực lượng và tử khí trong tay liền tuôn tràn, thân thể Huyền Vô Kỳ vốn yếu ớt như sợi bông, ngay lập tức liền vỡ vụn.

Huyền Vô Kỳ đã thân tử hồn diệt…

Trên Thập Vạn Đại Sơn, lời hứa lúc trước của Sở Nam, lúc này cuối cùng đã được thực hiện.

Giờ phút này, tiếng nổ của cái ao ngày càng lớn, toái phiến cũng hạ xuống, dung hợp với cái ao.

Sở Nam nhìn nơi mà Thanh Phượng nổ tung, nói:

- Sư mẫu, ta sẽ sống sót, nhất định sẽ sống sót.

Dứt lời, Sở Nam liền chuyển thân, đi đến bên cạnh tiểu Hắc, lực lượng khổng lồ toàn thân vận chuyển cực hạn, muốn đem thân thể của tiểu Hắc từ dưới ao kéo ra…

Đồng thời, tạo ra cơn lốc tử khí, bên trong cơn lốc có lực lượng, Ngũ Hành nguyên dịch, năng lượng thần bí, thậm chí ngay cả lôi điện bị Sở Nam dung hợp vào.

Trong lòng Sở Nam biết rõ, tiểu Hắc cường đại như vậy mà còn bị thứ này vây khốn thì chắc chắn nó không phải thứ đơn giản, bởi vậy hắn vừa xuất thủ liền dốc toàn lực.

Âm thanh của tiểu Hắc vang lên trong tn1 của Sở Nam có phần gấp gáp:

- Phụ thân, người mặc kệ ta, mau đi nhanh!

- Nào có phụ thân vứt bỏ nữ nhi mình? Bất luận như thế nào thì phụ thân sẽ không bỏ ngươi!

Sở Nam nói như chém đinh chặt sắt, cơn lốc ngày càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt, tiểu Hắc nghe thấy câu trả lời của Sở Nam, vội hỏi:

- Phụ thân, ta cảm thấy thứ này rất nguy hiểm, có thể sẽ thật sự khiến chúng ta biến mất khỏi đại lục này!

- Tiểu Hắc, chờ ta đếm một hai ba, cùng dùng sức, dùng sức lớn nhất!

- Phụ thân…

Sở Nam không để ý đến tiếng gọi của tiểu Hắc, quát:

- Một!

- Hai!

- Ba!

Chữ ba vừa dứt, Sở Nam liền đem cơn lốc siêu cấp do dung hợp toàn bộ năng lượng của hắn nện xuống, đồng thời, Sở Nam và tiểu Hắc toàn thân kích phát lực lượng. Thoáng chốc, hào quang chấn động không ngừng, giống như bị nghiền nát, thân thể tiểu Hắc cũng bị kéo ra ngoài không ít.

Nhưng đúng lúc này, cái ao lại đột nhiên chấn động kịch liệt, một mảnh toái phiến rơi vào cơn lốc, một hắc động so với cơn lốc càng lớn càng sâu hơn thoáng cái xuất hiện giữa hư không.

Lúc này, một cỗ năng lượng từ trong hắc động tràn ra.

Sở Nam lập tức bị cỗ năng lượng này hút vào trong hắc động, bất luận Sở Nam và tiểu Hắc dốc sức như thế nào, thậm chí Sở Nam thổ huyết, tiểu Hắc lộ ra mười trảo vẫn không kháng cự được hắc động trước mặt, Sở Nam và tiểu Hắc cường hãn phảng phất như biến thành hạt cát, căn bản không có ý nghĩa tồn tại.

Thần niệm của Sở Nam thoáng cái quét ra, muốn thăm dò xem hắc động này đến cùng là thứ gì.

Thần niệm vừa quét ra, lập tức bị thôn phệ.

Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Sở Nam cũng cảm giác được một cỗ lực lượng trong thiên địa.

Chỉ trong thoáng chốc, thân thể Sở Nam và tiểu Hắc đã hoàn toàn bị hút vào trong hắc động, càng lúc càng bị hút vào sâu…

Cùng lúc này, Tiểu Lam đã xông đến, cũng thấy được hắc động.

Cũng thấy được Sở Nam trong hắc động.

Không chút do dự, Tiểu Lam liền xông vào trong hắc động.
Bình Luận (0)
Comment