Vú Nuôi Của Rồng

Chương 26

A Khờ lúc này mới chú ý đến căn phòng hiện tại được bài trí khác hắn căn phòng khi nãy. Rõ ràng hắn và Xuân Nhi vẫn còn ở trong phòng của nàng, làm sao lại biến thành một căn phòng khác được chứ? Trừ phi có người đạt đến thần cấp, lĩnh ngộ được không gian pháp tắc mới có thể không hay không biết mà đem hai người di chuyển đến. Nhưng điều đó là không thể nào, tồn tại cấp thần ở một giới này cộng lại cũng không quá chục người, làm gì mà hắn dễ dàng gặp đến như vây. Còn ông nội của Xuân Nhi càng không có thực lực đó. Vậy thì nguyên nhân là vì cái gì?

- Ảo trận của ta, là ai vừa mới phá bỏ?

Nghe cái giọng bất thiện của nàng bây giờ hai người mới biết là chuyện gì xảy ra. Hóa ra từ nãy giờ hai người vẫn là đang ở phong của nàng, nhưng do có ảo trận che giấu nên cả hai không có nhận biết sự khác thường đó. Nghĩ đến đây A Khờ thầm hận trong lòng: "Lão quỷ này thật muốn chơi ta"?

- Là ai mới vừa phá ảo trận của ta?

Nghe cô cô lập lại câu hỏi lần nữa, Xuân Nhi không khỏi có chút gấp. Nàng thừa biết tính tình cô cô của mình cổ quái, một lời không hợp liền sẽ động thủ ngay. Tuy không phải là bị lấy đến tính mạng, nhưng ăn đau khổ là khó tránh khỏi. Xuân Nhi lập tức giải thích:

- Xin cô cô đừng tức giận, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến con!

Tiểu cô cô của nàng nhìn đến rồi hừ lạnh:

- Hừ, với thực lực của ngươi mà cũng muốn phá giải được ảo trận của ta sao?

Nghe cô cô nói như vậy nàng không khỏi có chút xấu hổ mà cúi đầu xuống. Nhưng dù vậy nàng cũng không dám mở miệng chọc giận cô cô của mình. Ánh mắt của tiểu cô cô lúc này mới nhìn đến A Khờ. Lúc này ở khoảng cách gần nàng mới có thể xác định được thực lực của hắn, nhìn đến đây nàng hơi nhíu mày nói:

- Là ngươi làm sao?

Hắn bây giờ có muốn chối cũng chối không được, đành phải giở ra chiêu cũ mà dùng:

- Nếu ta nói phải thì sao, không phải thì thế nào?

Nhưng hắn lại quên mất một câu nói của cổ nhân "có những nữ nhân ngươi tuyệt đối không thể chọc vào". Nàng nghe hắn nói chuyện ngông nghênh như vậy thì nộ khí nói:

- Được, vậy thì ngươi thử phá tiếp một trận này của ta nữa xem thế nào!

Nàng vung tay lấy ra một bộ trận kỳ, tay bắc tay nam mà phất xuống. Chỉ trong nháy mắt cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn biến đổi. Khung cảnh phía trước mặt hai ngươi là một mảnh rừng núi rậm rạp không thấy đầu không thấy cuối. Nhìn thế nào hắn cũng không thấy đường ra được. Xuân Nhi thì ở bên cạnh hắn mà kéo tay bù lu bù loa nói:

- Không xong rồi, không xong rồi! Lần này ta đã bị ngươi hại thảm rồi. Ngươi không việc gì lại đi chọc cô cô của ta làm chi?

- Ngươi có im đi được không? Đây rõ ràng là một cái nha đầu điên, ta chọc giận tiểu nha đầu này hồi nào? Là ông nội của ngươi lớn mà không đứng đắn, lại đem phiền phức kéo ở trên đầu của ta.

- Ngươi... ta không cho phép ngươi mắng ông nội và cô cô của ta? Là tại ngươi vô sĩ, dám ở trước mặt ông nội nói mấy lời như vậy. Đã thế còn dám mắng cô cô ta là tiểu nha đầu điên, ngươi có biết cô cô của ta tuổi so ra còn lớn hơn ngươi gấp mấy lần hay không? So với cha ta còn muốn lớn hơn nữa đấy!

- Ồ, hóa ra nàng ta không phải là tiểu nha đầu điên mà là một lão bà bà điên hay sao? Trời ơi, ta làm sao lại quen biết ngươi chứ? Cả nhà ngươi đều không có lấy một ai bình thường cả.

- Im miệng!

Nàng càng nghe hắn nói càng không nhẫn nhịn được, tức giận mà đá ngay đúng chỗ giữa hai chân của hắn. Cũng may là hắn phản ứng nhanh nhẹn mà thoát được một kiếp, tay không ngừng giữ lấy chỗ đó mà kêu la:

- Ối cha mẹ ơi, có con vợ điên muốn giết phu đoạt mệnh! Cứu, mau cứu ta, cứu ta!

Nàng bị hắn chọc tức đến phát gấp:

- Ngươi im miệng, ngươi im miệng cho ta! Ngươi còn dám nói năng lộn xộn nữa ta thề sẽ liều mạng với ngươi...

Nàng còn chưa nói hết câu đã thấy khuôn mặt của hắn kề trong gang tất:

- Ngươi muốn liều mạng như thế nào?

Nhìn thấy hắn nở nụ cười nham nhở nhìn đến, nàng nào dám lớn tiếng mắng chửi nữa. Nàng uất ức đến độ khóc rống lên:

- Cô cô, mau thả ta ra, mau thả ta ra! Ta không muốn bị nhốt chung với cái tên vô sĩ này! Hu hu... cô cô mau thả ta ra đi mà... Xuân Nhi biết sai rồi... hu hu...

Hắn nhìn nàng khóc đến thương tâm mặt không khỏi thẫn ra:

- Này, không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Có cần phải khóc lớn như vậy không?

Cô cô của nàng đứng ở ngoài đương nhiên là thấy rõ hết tất thẩy. Nàng thường ngày rất ít khi mắng người, nhưng cũng phải mở miệng mà mắng một câu:

- Hạ lưu, vô sĩ!

Tay nàng lại đảo một chút, trận kỳ ngay lấp tức biến đổi. Cảnh vật xung quanh lần nữa biến thành một tòa miếu cũ kỹ đổ nát. Hắn nhìn đến có chút quen mắt:

- Đây chẳng phải là tòa miếu hoang lần trước ta trú mưa rồi bị đưa đến chỗ này sao?

Lúc này hắn nhìn quanh cũng không thấy Xuân Nhi ở đâu, liền biết là nàng đã được cô cô của mình đưa ra ngoài. Bầu trời bắt đầu đổ xuống cơn mưa, hắn vội vàng chạy vào trong miếu mà trú. Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong lòng hắn nổi lên một loại cảm giác vô cùng kỳ dị. Có cái gì đó luyến tiếc, lại có cái gì đó câm phẫn. Hắn câm phần vì nơi này từng là nơi hắn bị người ta khinh khi ức hiếp, thậm chí hắn từng một lần bị người ta giết cho chết đi mà sống lại. Hắn hối tiếc, là vì cha mẹ nuôi của hắn vì nuôi dưỡng hắn mà gặp phải khổ hạnh qua đời, hắn thậm chí đến khuôn mặt của họ cũng nhớ không có rõ ràng. Đó có lẽ là thứ nuối tiếc duy nhất ở thế giới này để hắn phải lưu luyến nhớ lại. Những chuỗi ngày tủi nhục như là một hình ảnh quay chậm mà tua đi trong ký ức của hắn. Sắc mặt hắn cũng vì thế mà biến đổi theo cảm xúc. Hắn thấy mình sắp nổi điên thì nghe có tiếng cười cợt nhã đi vào:

- Ai ui, là ai thế này?

Một nữ nhân thân hình đẫy đà, quần áo bị trời mưa làm ướt dính sát người lộ ra một lớp nội y màu đỏ ở bên trong cùng với đường cong cơ thể hoàn hảo lộ ra trước mắt. Hắn thấy nàng bước vào thì ánh mắt có chút nhíu lại. Cái con đàn bà lẳng lơ này suýt chút nữa thì hại chết hắn, may cho ả là lúc con dao kia đâm xuống hắn bị sấm chớp cuốn đi mất. Nếu không thì ả đã bị hắn dùng dao nhọn xuyên qua ngực rồi. Giờ nhìn lại ả trong ánh mắt có chút tiếu ý. Xem ra ông trời vẫn là muốn cho hắn giết chết ả thêm một lần nữa a. Hắn đang định rút con dao ở trong người ra thì nghe có tiếng quái âm của đàn ông nói vọng vào.

- Nhược Lan, muội làm sao vẫn còn đứng đó làm gì? Ta nghe bên trong còn cơ người phải không?

Một gã đàn ông trung niên cao gầy, trên miệng mọc ra hai cái hàm râu cá trê, vừa đi vào vừa đảo mắt nhìn quanh. A Khờ nhìn thấy hắn thì lập tức nổi giận đùng đùng:

- Tên khốn này, lần trước là ngươi suýt chút nữa lấy mạng của ta. Hôm nay gặp ta ở đây coi như là các ngươi xui xẻo rồi!

Hắn vừa nói vừa nhe hàm răng ra dọa, lưỡi lại liếm liếm mép cười khẩy.

- Để ta xem ngươi hôm nay có thể chết được mấy lần!

Con dạo nhọn trên tay hắn đâm tới làm cho gã đàn ông trung niên kinh ngạc hô lên:

- Vị tiểu huynh đệ này, ta với ngươi không thù không oán cơ chi vừa thấy mặt là muốn giết người?

- Khà khà, người lão tử muốn giết cần phải hỏi lý do sao?

Thấy gã muốn tránh được mũi dao đâm tới, A Khờ ngay lập tức chuyển hướng mà nhấm ngay đùi của gã quét ngang. Gã dù sao cũng là một tên giết người chuyên nghiệp, dù có bị tập kích bất ngờ phản ứng cũng rất nhanh nhạy. Chẳng mấy chốc mà hai người rượt đuổi nhau như mèo vờn chuột. Chỉ có điều là con chuột này lại rất tinh ranh, hầu như vào đúng thời khắc mấu chốt hắn đều hiểm hiểm né được. A Khờ vốn dĩ chỉ nhờ vào tốc độ và sức mạnh của cơ thể chứ không dùng đến linh lực, nên mới bị kéo dài như vậy. Nhưng đến khi hắn muốn vận dụng một chút linh lực để ép gã đàn ông trung niên vào góc chết, thì mới phát hiện ra là linh lực trong người đã bị ảo trận hoàn toàn khống chế, không cách nào phát huy ra được. Giờ hắn mới thấy ảo trận này đáng sợ như thế nào, càng thêm kinh hãi thực lực của tiểu cô cô kia. Vì hắn thừa biết không phải ai cũng có thể phát huy ra được uy lực của trận pháp đạt đến cấp độ ảo diệu như vậy. Khâm phục thì khâm phục, nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng mắng nàng:

- Cái bà điên đó không phải là muốn chơi chết ta đó chứ? Ta không dùng linh lực được thì làm sao giết được tên giết người này đây? Thật đúng là phiền phức mà!

Đã không dùng được linh lực, nên hắn cũng vô pháp dùng các món đồ vật pháp khí khác. Hết cách, hắn đành phải liều mạng hét lớn:

- Tên khốn, ngươi có bản lĩnh thì đừng có chạy thử coi?

- Mẹ nó, ta không có thù oán gì với ngươi mà ngươi cứ đuổi giết theo ta làm gì? Lẽ nào cho rằng lão tử không dám giết ngươi sao?

- Hừ, nói nhiều làm gì? Ngươi có ngon thì đứng lại thử coi!

- Mẹ nó, ngươi tưởng ta ngu hay sao mà đứng lại.

- Ai ui, hai người đàn ông các ngươi làm sao lại vừa gặp mặt là đánh nhau thế kia?

- Câm miệng!

Nghe tiếng ả ngả ngớn nói chuyện cả hai người đều quát lên. Ả bị mắng mà bù lu bù loa lên kêu khóc:

- Hu hu... Hai người đàn ông các ngươi oại ức hiếp một cái góa phụ như ta. Ta thật là không muốn sống nữa, không muốn sống nữa!

- Mẹ nó, ngươi có câm miệng ngay không? Có muốn ta một nhạt đâm hết ngươi hay là không?

A Khờ sẵn giọng mà mắng. Gã đàn ông trung niên nhấm đúng lúc này lao nhanh tới, trong tay giấu lấy một con dao nhọn sáng bóng, miệng khẽ nhếch lên nhìn ả cười. Nhưng nụ cười của hắn còn chưa kịp tắt, mặt mày không khỏi xám lại. A Khờ thừa lúc hai người đá mắt nhìn nhau, hắn đã nhanh tay mà kéo ả lên phía trước, chắn lại hướng con dao của gã đàn ông kia đâm tới. Hắn nhếch mép cười khẩy:

- Hừ, hai người các ngươi tưởng rằng ta dễ mắc mưu như vậy sao?

Đúng lúc này một cái bóng từ đằng sau lao tới nhìn hắn cười cười:

- Thật vậy sao?

Con dao nhọn bất ngờ đâm xuyên qua, hắn có thể cảm giác được ngay tim mình có chút nhói đau. Hắn cho đến lúc này vẫn không hiểu:

- Làm sao có thể...
Bình Luận (0)
Comment