Vu Sư

Chương 26

Báo nguyện vọng? Không ngờ đám người Đông Vĩnh Nguyên thật sự thành công?

Vẻ mặt của Quý Lãng cũng không thay đổi quá lớn, không vì Vu Miểu Miểu bỗng nhiên muốn lên đại học mà trở nên rất kinh ngạc: “Sao bỗng nhiên đổi ý?”

Đương nhiên là vì tướng công thích sinh viên đại học nữ.

Nhưng nếu nói như vậy, tướng công sẽ có áp lực, cho nên trước hết vẫn không nói, chờ ngày nào tướng công lấy lại tinh thần, chợt phát hiện, điều anh thích mình đều có, nhất định sẽ càng thích mình.

Ai, người đẹp có đặc quyền, làm người ta bằng lòng tình nguyện làm rất nhiều chuyện vì anh.

“Hửm?” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu chẳng những không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại nhìn chằm chằm mình ngẩn người, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

“À, là như vậy.” Vu Miểu Miểu lấy lại tinh thần: “Không phải bây giờ xuất gia làm hòa thượng cũng phải có trình độ học vấn chính quy sao? Tôi nghĩ, dù sao cũng học hành mười mấy năm, đâu chỉ bốn năm này.”

Hòa thượng? Đông Vĩnh Nguyên dùng lý do này thuyết phục Vu Miểu Miểu, là mạch não nào không bình thường gì, thảo nào hôm qua mình khuyên thế nào cũng không thuyết phục được.

Mặc kệ là vì lý do gì quyết định đi học, nếu Vu Miểu Miểu quyết định đi, Quý Lãng nào sẽ còn tra cứu, anh khom người kéo ngăn kéo của bàn làm việc, lấy ra một máy tính dự bị từ bên trong, đưa cho Vu Miểu Miểu: “Mật mã là số cuối điện thoại của tôi.”

Vu Miểu Miểu nhận lấy máy tính, đi tới một góc nghỉ ngơi ở văn phòng ngồi xuống, mở máy tính.

Quý Lãng thoáng nhìn một cái, hơi bận lòng suy nghĩ: Lúc bắt đầu con bé này không định lên đại học, chắc thi đại học cũng không thi nghiêm túc, hơn nữa ngày thường vào học toàn ngủ gật, nhất định số điểm sẽ không cao lắm. Không chỉ điểm số cao hay không, thi lên đại học được không, những thứ này là thứ yếu. Chẳng qua Vu Miểu Miểu biết điền nguyện vọng không? Đừng điền vớ vẩn, đến lúc đó không nhận điền nguyện vọng, làm không công một lúc.

Quý Lãng nhẫn nhịn rồi không nhịn được, lên tiếng đề nghị: “Lúc cô báo nguyện vọng thì hỏi bạn học giáo viên của cô trước đây, xem làm sao điền thích hợp.”

“Tôi đã nghĩ xong, không cần hỏi họ.” Vu Miểu Miểu tự tin nói.

“Nghĩ xong?” Quý Lãng ngẩn ra, chẳng lẽ không phải năm phút trước cô mới quyết định lên đại học sao? Cô đã nghĩ xong rồi? Cô tra điểm thi đại học chưa mà cô đã nghĩ xong?

“Ừ, tôi định tìm đại học gần phòng làm việc, hoặc là gần nhà cũng được, như vậy thì sẽ không cách tướng công quá xa.” Vu Miểu Miểu nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“...” Quý Lãng nhức đầu xoa ấn đường, may mà anh hỏi một câu, bằng không Vu Miểu Miểu nhất định sẽ không đỗ: “Trường đại học cô nói, là đại học Hải Thành, mặc dù đại học Hải Thành không bằng Thanh Bắc, nhưng cũng là trường nổi tiếng trăm năm, điểm số trúng tuyển hàng năm đều ở trên 630.”

“Đại học Hải Thành? Đại học Hải Thành, tìm được rồi.” Vu Miểu Miểu nghe Quý Lãng nói xong, con chuột đã bắt đầu tìm kiếm số thứ tự ghi danh của đại học Hải Thành trong máy tính, sau khi đang xác định không lầm, ấn chuột “cạch cạch cạch” liên tiếp ba bốn lần, xác nhận đệ trình.

“Xong rồi.” Điền xong, Vu Miểu Miểu đóng máy tính lại, đưa máy tính trả cho Quý Lãng.

Quý Lãng kinh ngạc nhìn Vu Miểu Miểu, nhìn cô bước từng bước đến gần mình, sau đó đưa máy tính đến trước mắt anh, không thể tin hỏi: “Cô... báo xong rồi?”

“Ừ.” Vu Miểu Miểu gật đầu.

“Đại học Hải Thành?”

“Ừ.” Vu Miểu Miểu tiếp tục gật đầu.

Quý Lãng hít thật sâu một hơi, cảm thấy tiền thưởng năm chục nghìn tệ của mình mất trắng rồi. Nếu Vu Miểu Miểu là bất cứ một ai trong bốn nhân viên dưới kia, anh nhất định sẽ mắng đối phương mất mặt mới được, chín năm cơ sở, ba năm phổ thông, chục năm gian khổ học tập, dùng năm phút quyết định lên đại học, sau đó dùng ba phút lãng phí quyết định này, thật là... rất tốt.

Quý Lãng nhận lấy máy tính, tiện tay đặt lại trong ngăn kéo, chợt cảm thấy mệt mỏi cả người.

Đây là lần đầu tiên trong gần hai mươi năm qua anh bận lòng vì chuyện của người khác, quả nhiên vẫn chứng minh nguyên tắc xử sự trước sau như một của anh, không nên xen vào chuyện của người khác!

Lúc Vu Miểu Miểu xuống lầu, cả bốn người của phòng làm việc đều giương mắt nhìn cô, định nhìn ra chút gì đó từ trên mặt Vu Miểu Miểu. Nhưng vẻ mặt của Vu Miểu Miểu thật sự quá bình thản, đi xuống tầng thì tiếp tục về khu đọc, khiến người quả thật không nhìn ra rốt cuộc cô có báo nguyện vọng không.

Đông Vĩnh Nguyên nhớ đến năm chục nghìn tiền thưởng của mình, rất ngứa ngáy, nhưng không dám đi lên hỏi. Vất vả đến lúc tan việc, Quý Lãng đi xuống tầng, nhưng đối diện vẻ mặt u ám hơn ngày xưa của Quý Lãng, Đông Vĩnh Nguyên hoàn toàn lạnh lòng.

“Quả nhiên vẫn thất bại sao?” Đông Vĩnh Nguyên như thấy năm trăm tấm vé mời trắng lòa bay khỏi tay mình, anh ta đã từng cho rằng mình cách rất gần.

“Nghĩ thoáng chút, vốn chính là tài sản bất ngờ, thật ra thì anh cũng không có tổn thất gì.” Đan Tuấn Nghị an ủi.

“Tại sao không có, một bữa tiệc hải sản lớn đó.” Đông Vĩnh Nguyên đau lòng nói.

Rạng sáng, Quý Lãng lại mất ngủ, anh đứng dậy đến phòng khách rót nước uống, mở cửa phát hiện ti vi phòng khách lại mở, đang phát phim hoạt hình. Quý Lãng ngẩn ra, cẩn thận nhìn thì phát hiện búp bê vải nào đó đứng trên bàn trà tập trung tinh thần xem hăng say.

Thằng nhóc đó xem rất chuyên tâm, Quý Lãng rót cốc nước, ngồi xuống ghế sofa, thằng nhóc trên bàn trà cũng không quay đầu nhìn anh.

Dường như vì không đánh thức anh và Vu Miểu Miểu, lúc thằng nhóc xem phim hoạt họa cũng không mở tiếng, lúc này ti vi như phát kịch câm, cũng không biết làm sao thằng nhóc này xem nồng nhiệt như vậy.

Quý Lãng cầm lấy điều khiển từ xa, mở tiếng một độ.

Quỷ nhỏ bị âm thanh bỗng xuất hiện dọa hết hồn, xoay người, phát hiện Quý Lãng: “Anh lại không ngủ được à?”

Quý Lãng cau mày: “Sao mi không cảm thấy là mi đánh thức ta chứ?”

“Rõ ràng tôi không mở tiếng, vốn sẽ không làm phiền tới anh. Hơn nữa từ rạng sáng hôm qua, anh cứ ngồi trên ghế sofa đến sáng, hôm nay vừa ngủ không bao lâu lại dậy, liên tiếp hai ngày đều như vậy, nhất định là không ngủ được.” Quỷ nhỏ nói mạch lạc rõ ràng.

“...” Quý Lãng nhức đầu xoa ấn đường, thằng nhóc này còn rất thông minh.

“Có phải làm nhiều chuyện trái lương tâm, cho nên mới không ngủ được không?” Quỷ nhỏ lại nói.

“Mi biết rất nhiều.” Quý Lãng nói.

“Tôi là quỷ, chuyên hù dọa người làm chuyện trái lương tâm. Nhưng mà anh không tính là xấu nhất, rất nhiều người xấu rõ ràng làm chuyện trái lương tâm, buổi tối còn ngủ rất ngon.” Nói đến phần sau, trong giọng nói non nớt của quỷ nhỏ lộ ra hận thù rõ ràng.

Quý Lãng liếc quỷ nhỏ một cái, không có tâm trạng tiếp lời nó, mỗi ngày anh đã có quá nhiều ác mộng, lúc cũng không muốn tỉnh vẫn có thể nghe thấy.

“Này, tôi còn muốn ăn Oreo.” Quỷ nhỏ bỗng nói với Quý Lãng.

“Có phải ta đối xử với mi quá tốt, khiến mi có ảo giác?” Quý Lãng lại nhức đầu, nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo: “Mi xem nơi này là đâu? Khách sạn sao? Còn dám nói yêu cầu, có tin bây giờ ta khóa mi trong ngăn kéo không?”

Quỷ nhỏ sợ run cả người: “Tôi, tôi sẽ không ăn không đồ của anh, chờ ba tháng sau sức mạnh của tôi quay lại, tôi có thể đồng ý giúp anh làm một việc.”

“Ồ.” Quý Lãng cười khẩy, anh có gì cần một quỷ nhỏ giúp đỡ.

Cũng biết trên cái thế giới này không có mấy ai tốt.

Trong mắt quỷ nhỏ lộ thất vọng, nhưng lại quật cường không nói gì, xoay người tiếp tục nhìn phim hoạt hình của nó.

Quý Lãng thấy cuối cùng quỷ nhỏ cũng yên tĩnh, vẻ mặt hơi dịu xuống, anh nể mặt Vu Miểu Miểu mới để quỷ nhỏ này ở trong phòng, nếu là thứ gì khác đã sớm bị anh ném ra ngoài. Kết quả không ngờ quỷ nhỏ này là một đứa không khách sáo, hôm qua còn chỉ dám lén lút thèm ăn bánh quy, hôm nay chẳng những trực tiếp mở ti vi xem hoạt hình ở phòng khách, vừa rồi còn trực tiếp mở mồm tìm anh xin đồ ăn.

Thật đúng là được voi đòi tiên.

Khi tức giận, Quý Lãng cảm thấy đầu mình lại rất đau, anh cúi đầu kéo ngăn kéo nhỏ của bàn trà, anh còn nhớ có thuốc chữa đau đầu ở bên trong. Quý Lãng rất đau đầu, không có kiên nhẫn, đưa tay tùy ý móc ra một đống đồ lẻ tẻ trong ngăn kéo. Bên trong còn có tiền lẻ dư lại mua đồ không biết từ lúc nào, có sạc dự phòng dư ra lúc đổi điện thoại, có mấy cục pin... Cuối cùng, Quý Lãng cũng tìm được chai thuốc trị đau đầu, nhìn hạn sử dụng, phát hiện không quá hạn thì đổ ra một viên uống với nước.

Kể từ khi biết Vu Miểu Miểu tiến hành chúc phúc với anh cần phải tiêu hao vu lực cực lớn, Quý Lãng quyết định dễ dàng không để Vu Miểu Miểu sử dụng. Thật ra thì một tuần nay anh có thể yên ổn ngủ một lần, đau đầu giảm hơn trước kia rất nhiều, nếu là trước đây, chút đau đầu nhỏ này thì anh không cần uống thuốc. Nhưng gần đây sống quá thoải mái, đầu rất lâu không đau đớn, bỗng nhiên đau lại có hơi không thích ứng.

Quả nhiên là tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ, xa xỉ sang tiết kiệm thì khó. Nếu sau này Vu Miểu Miểu rời khỏi mình, mình lại quay về tình trạng trước đây...

Quý Lãng nghĩ tới đây, tâm trạng vô cớ không tốt, hơi thở lạnh lẽo lập tức quanh quẩn trong phòng khách, quỷ nhỏ luôn cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống, bỗng nhiên run lẩy bẩy.

Cũng may Quý Lãng không nghỉ ngơi ở phòng khách quá lâu, uống thuốc trong chốc lát thì trở về phòng mình, trước khi đi cũng không tắt ti vi phòng khách, lúc này quỷ nhỏ mới thở dài một hơi.

“Sao vu sư này chọn một bạn trai hung dữ như vậy.” Quỷ nhỏ không nhịn được chế giễu, người hung dữ như vậy, nhìn cái không phải là người biết thương bạn gái, sau này sinh con, chắc chắn cũng không là một người bố tốt.

Sau khi Quý Lãng đi, quỷ nhỏ thoải mái xem phim hoạt hình hơn, thấm thoắt đã kết thúc một tập. Cho dù là khi sống hay sau khi chết, quỷ nhỏ cũng chưa từng thoải mái xem phim hoạt hình như vậy, cho nên dù là nhạc cuối phim của phim hoạt hình cũng xem rất hứng thú, không cầm điều khiển tua nhanh hoặc đổi kênh.

Đến khi nhạc cuối phim kết thúc, quỷ nhỏ mới chưa thỏa mãn cầm điều khiển đổi kênh, định tìm chương trình ti vi mới để xem, sau đó đổi qua đổi lại, nó bỗng thấy một người quen ở trong ti vi.

Đó là một đoạn phỏng vấn, bối cảnh là một cô nhi viện tư nhân nhỏ, người đàn ông trung niên tóc trắng nửa đầu, áo quần cũ kỹ trong ti vi, đang giới thiệu hoàn cảnh của cô nhi viện cho phóng viên.

“Nghe nói đây là cô nhi viện tư nhân?” Phóng viên hỏi.

“Đúng vậy.” Người đàn ông trung niên nói.

“Vậy sao lại mở chứ?”

“Khoảng mười mấy năm trước, tôi nhặt được một đứa bé bị người ta vứt bỏ ở trong thùng rác ven đường, đứa bé đó rất đáng yêu, tôi không đành lòng nên giữ lại. Sau đó lại liên tiếp nhặt được mấy đứa, tôi mướn một nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô, đến đó ở với bọn nhỏ. Sau đó người xung quanh đều biết tôi nhận trẻ con, dần dần cũng có người trực tiếp vứt con vào cửa nhà tôi. Cứ như vậy, dần hình thành cô nhi viện.”

“Nhiều trẻ con như vậy, ông chưa từng nghĩ không nhận sao?”

“Đó là một sinh mạng mà, đều là sinh mạng mới đến trên đời này, sao tôi lại nhẫn tâm.”

“Nghe nói ông bỏ tất cả tài sản của mình vào trong cô nhi viện này?” Phóng viên hỏi.

“Đứa bé bị người ta vứt bỏ, phần lớn trên người đều có khiếm khuyết, không phải trời sinh yếu ớt thì là tàn tật. Vì chữa bệnh cho chúng, quả thật tôi tốn khá nhiều tiền. Cũng may, trên xã hội có rất nhiều người tình nguyện và người tốt bụng, thường xuyên quyên tiền góp đồ đạc, giúp đỡ chúng tôi rất lớn.” Người đàn ông trung niên thiết tha nói.

Cuối cuộc phỏng vấn, phóng viên hô hào nói về phía ống kính: “Nơi này là cô nhi viện Hồng Tâm, tổng cộng có hai mươi sáu đứa trẻ bị vứt bỏ, mặc dù chúng không có bố mẹ, nhưng dưới sự chăm sóc của viện trường Hồng vẫn sống vui vẻ kiên cường. Mong có nhiều người giống như viện trường Hồng, đưa tay giúp đỡ chúng, để chúng khỏe mạnh lớn lên.”

Sau đó phía dưới màn hình lập tức xuất hiện hai hàng phụ đề, phía trên viết địa chỉ, tài khoản quyên tiền, cùng với điện thoại của người liên hệ của cô nhi viện. Sau phụ đề, là gương mặt ngây thơ đáng yêu của đám trẻ cô nhi viện.

“Hồng Chấn Thanh!” Ánh mắt của quỷ nhỏ thù hận nhìn chằm chằm người đàn ông có gương mặt hiền lành, đang chơi với đám trẻ con trong ti vi.

Lần trước, nếu không phải lần trước có ba đạo sĩ thối đó, nó đã giết chết Hồng Chấn Thanh. Đáng ghét, phải ba tháng sau sức mạnh của mình mới có thể khôi phục.

Không được, không thể để ông ta sống thoải mái qua ba tháng này.

Quỷ nhỏ đi vòng trên bàn, ánh mắt bỗng nhìn một đống tiền xu ở bên cạnh, là vừa nãy Quý Lãng tìm thuốc tiện tay đặt ra ngoài, số lượng không ít, có mười mấy đồng.

Quỷ nhỏ nhìn tiền xu trên bàn, lại nhìn điện thoại liên lạc hiện trên màn hình ti vi, đó là số điện thoại của Hồng Chấn Thanh.

Quỷ nhỏ bỗng đứng dậy, ôm lấy hai đồng tiền xu, cẩn thận nhét vào trong quần áo nhỏ của mình, sau đó quỷ nhỏ ưỡn bụng mập nhảy xuống bàn nhỏ, sau đó leo lên lan can của sân thượng, lại nhảy xuống.

Một tiếng “bịch”, quỷ nhỏ rơi trên sân cỏ dưới tòa nhà.

Quỷ nhỏ đứng lên, chuyện đầu tiên là mò tiền xu trong ngực, lúc này nó là cơ thể vải nên không đau, sau khi xác định tiền xu vẫn còn thì chạy ra ngoài khu dân cư. Ra khu dân cư, lại chạy nhanh theo đường cái.

May mà lúc này là rạng sáng, trên đường không có người đi đường, bằng không bị người ta thấy một búp bê vải bằng bàn tay chạy nhanh dưới ánh đèn đường, nhất định cảnh đó rất đáng sợ. Quỷ nhỏ chạy theo đường cái khoảng hai mười phút, cuối cùng dừng trước một buồng điện thoại.

Trước kia lúc điện thoại còn chưa thông dụng, để thuận lợi cho dân thành phố gọi điện thoại, công ty điện báo mở buồng điện thoại công cộng. Đã nhiều năm, rất nhiều buồng điện thoại đã bị tháo bỏ, nhưng cũng có vài cái vẫn được giữ lại, quỷ nhỏ tìm được một trong số đó.

Quỷ nhỏ chui vào buồng điện thoại, lại leo lên rất lâu, ngồi ở trên điện thoại, sau đó lại phí thời gian nhét tiền xu, bấm số, cuối cùng bấm số điện thoại nó vừa nhớ được.

Điện thoại vang lên “tút tút”, sau khoảng năm sáu tiếng, cuối cùng đường dây điện thoại đã được nối.

“A lô?”

Quỷ nhỏ không ngờ thật sự có thể kết nối, kích động run rẩy cả người.

“Xin chào, đây là cô nhi viện Hồng Tâm, tôi là Hồng Chấn Thanh.” Hồng Chấn Thanh tự giới thiệu mình theo thói quen.

“Bố Hồng.” Quỷ nhỏ bỗng lên tiếng.

“Con là ai? Là đứa bé đi ra từ cô nhi viện sao?” Hồng Chấn Thanh dịu dàng hỏi.

“Tôi không đi ra từ cô nhi viện.” Quỷ nhỏ cười ha ha nói.

“Con là đứa bé trong viện? Con là quỷ gây chuyện nào, sao không ngủ, bố sẽ qua đó, cẩn thận bố bắt con đánh mông con.” Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng ma sát, dường như Hồng Chấn Thanh đang thức dậy mặc quần áo. Mà lúc này, giọng nói của Hồng Chấn Thanh vẫn dịu dàng điềm đạm.

“Tôi ở nhà hầm.” Quỷ nhỏ tiếp tục cười: “Bố Hồng, không phải ông nhốt tôi ở nhà hầm sao? Ông không nhớ tôi sao?”

“Rốt cuộc mày là ai?!” Giọng nói của Hồng Chấn Thanh đột nhiên thay đổi, cuối cùng trong giọng nói thêm sự sợ hãi.

“Là tôi đây, ba năm trước ông nhốt tôi ở nhà hầm, ông không nhớ sao. Tôi rất sợ hãi, ông mau tới cho tôi ra ngoài, nếu không... tôi sẽ tới tìm ông.” Giọng nói của quỷ nhỏ non nớt mà ngây thơ, nhưng giọng nói này, vào thời gian này, truyền từ đường dây điện thoại vào trong tai người bình thường, độ sợ hãi không cần bàn cãi.

Sau một loạt tiếng thở hổn hển, điện thoại “cạch” một tiếng cúp máy.

Quỷ nhỏ nói chuyện điện thoại xong, hài lòng cười một tiếng, không tiếp tục ở lại, sau khi ra buồng điện thoại thì trở về đường cũ.

Trong cô nhi viện Hồng Tâm ở ngoài nửa thành phố, viện trưởng Hồng Chấn Thanh đang tái mặt ngồi phịch trên thảm ở phòng, bên chân ông ta là điện thoại vừa bị ông ta vứt.

“Đùa dai, nhất định là có người đùa dai, thế giới này không thể có quỷ, không thể có quỷ.” Hồng Chấn Thanh tự tẩy não mình: “Không thể nào, không thể nào.”

Nhưng trí nhớ của ông ta vẫn không nhịn được nhớ lại một đứa bé ba năm trước, đó là một đứa trẻ vô cùng thông minh, ngoại hình cũng rất đáng yêu, nhưng mà nó quá thông minh, lại thấy chuyện không nên thấy. Ông ta vốn không muốn cho nó chết, nó vốn có thể trở thành một nhóm đứa trẻ đi ra trong cô nhi viện.

Nhưng cho dù Hồng Chấn Thanh an ủi mình như thế nào, đêm này ông ta nhất định không thể ngủ yên.

Hôm sao, ông ta vẫn dậy theo bình thường, chủ trì việc trong cô nhi viện như trước đây, tám giờ sáng, người tình nguyện liên lục tục tới. Có giúp làm điểm tâm, có tặng đồ chơi tặng quần áo đưa tiền, có tới dạy bạn nhỏ biết chữ.

Một ngày làm việc kết thúc, Hồng Chấn Thanh rất mệt mỏi, nằm xuống ngủ luôn, nửa đêm tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lúc mơ màng ông ta lại nghe điện thoại.

“Bố Hồng, sao ông còn chưa tới tầng hầm tìm tôi, tôi lạnh quá...”

Hồng Chấn Thanh sợ hãi ném điện thoại ra ngoài, nhưng giọng nói ở đầu điện thoại bên kia vẫn không dừng lại, tiếng cười lanh lảnh của trẻ con không ngừng truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, cứ cười khoảng một phút, cho đến khi điện thoại tự động cúp mới dừng.

Lại một đêm chưa chợp mắt, cho đến khi trời sáng, mặt trời chiếu vào, Hồng Chấn Thanh mới dám đi lấy điện thoại của mình. Ông ta lục nhật ký cuộc gọi nhận được đêm qua, phát hiện thời gian và số điện thoại gọi đến của cú điện thoại này, là cùng lúc cùng số với đêm qua.

Bốn năm ngày liên tiếp như vậy, mỗi nửa đêm Hồng Chấn Thanh nhận được điện thoại, nếu như ông ta không nghe, điện thoại sẽ reo không ngừng, gọi một lần đến một lần, cứ gọi đủ mười lần mới có thể dừng lại. Sau đó cùng lúc ngày hôm sau, cú điện thoại này vẫn gọi tới.

Không phải Hồng Chấn Thanh không muốn đổi số điện thoại, nhưng mà ông ta là viện trưởng của cô nhi viện, vì gom tiền, không thể tùy tiện đổi số điện thoại, thậm chí không thể tắt máy.

“Viện trường Hồng, sao sắc mặt của ông kém như vậy, có phải khó chịu chỗ nào không?” Một sinh viên tình nguyện ân cần hỏi.

“Không sao, chỉ là tối qua không ngủ ngon.” Hồng Chấn Thanh cười nhạt trả lời.

“Viện trưởng Hồng, ông phải chú ý sức khỏe, những đứa bé này còn cần ông chăm sóc.” Sinh viên tình nguyện nói.

“Tôi biết rồi.” Hồng Chấn Thanh ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi: “Tiểu Triệu, cậu có thể giúp tôi tra một số điện thoại không?”

“Số điện thoại? Số điện thoại gì?” Người tình nguyện Tiểu Triệu hỏi.

“Số này.” Hồng Chấn Thanh mở nhật ký cuộc gọi cho đối phương xem.

“Ôi, sao số điện thoại này gọi cho ông nhiều vậy, còn là gọi sau nửa đêm.” Tiểu Triệu kỳ quái nói.

“Đúng vậy, là một cuộc gọi quấy rầy, gọi tới cũng không nói chuyện, sau đó tôi không nhận, nhưng vẫn gọi mỗi đêm.” Hồng Chấn Thanh nói.

“Đây là có người đùa dai rồi, thảo nào sắc mặt của ông không tốt, đều do cuộc gọi này làm hại nhỉ, tôi sẽ tra giúp ông.” Tiểu Triệu hơi tức giận, viện trường Hồng là người tốt đập hết gia sản nhận mấy chục cô nhi, sao lại có người như đùa ông ta như vậy.

Tiểu Triệu tốn thời gian, tìm được vị trí của điện thoại: “Tôi điều tra rồi, đây là một số điện thoại công cộng, ở trung tâm thành phố, gần nội thành cũ trước đây.”

“Điện thoại công cộng?”

“Phải, chắc chắn là người này cố ý, không được, chúng ta báo cảnh sát.” Tiểu Triệu kích động nói.

“Đừng đừng đừng, cũng chỉ là mấy cuộc gọi thôi, không đến mức báo cảnh sát. Tôi không nghe là được, có thể qua mấy ngày đối phương sẽ dừng lại.” Hồng Chấn Thanh cũng không muốn báo cảnh sát, nếu cảnh sát tham gia, tra được nội dung điện thoại thì làm sao?

“Viện trường Hồng, ông quá tốt bụng rồi.” Tiểu Triệu không đồng ý nói.

“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này, một bóng người mặc áo đạo sĩ đi vào từ ngoài cô nhi viện.

“Đạo trưởng Thanh Huyền.” Tiểu Triệu quen biết Thanh Huyền, đạo trưởng này là đạo trưởng của đạo quán trên núi Di Hòa, hiểu chút đông y, cách một khoảng thời gian sẽ xuống núi để kiểm tra tình trạng sức khỏe của bọn nhỏ.

“Viện trường Hồng, sắc mặt của ông hơi kém, khó chịu chỗ nào.” Đạo trưởng Thanh Huyền nhìn sắc mặt của Hồng Chấn Thanh thì nhíu mày.

“Viện trưởng không ngủ ngon, gần đây luôn...”

“Tiểu Triệu, cậu đi thăm Đình Đình đi, tối qua con bé đã nhắc tới cậu đấy.” Hồng Chấn Thanh cắt ngang Tiểu Triệu.

“Thật sao, vậy tôi đi thăm em ấy.” Tiểu Triệu không nổi nghi ngờ, xoay người rời đi.

“Viện trưởng, tôi giúp ông bắt mạch đi.” Vừa nãy đạo trưởng Thanh Huyền đã quan sát một lúc, mặc dù vẻ mặt của viện trường Hồng mệt mỏi, nhưng trên người cũng không có âm tà quỷ khí, cũng không phải quỷ nhỏ đang quấy phá. Nếu không phải quỷ quái, thì là cơ thể có bệnh rồi.

“Không cần làm phiền.”

“Không phiền, bắt mạch mà thôi.” Thanh Huyền mỉm cười nói.

Hồng Chấn Thanh không từ chối được, bèn theo đạo trưởng Thanh Huyền ngồi ở bên dưới tàng cây.

“Viện trường Hồng, gần đây ông bị sợ hãi hay đang lo lắng chuyện gì?” Thanh Huyền bắt mạch tượng hỏi.

Hồng Chấn Thanh nhìn Thanh Huyền cả người màu xanh bên cạnh, suy nghĩ một chút nói: “Thật ra thì gần đây tôi liên tiếp gặp ác mộng mấy ngày, trong mơ có một đứa trẻ bảy tám tuổi...”

Quỷ nhỏ! Ánh mắt của Thanh Huyền lạnh lẽo.

“Cũng không biết làm sao cứ mơ thấy đứa bé này, cậu nói có phải tôi dính đồ không sạch sẽ ở đâu không?” Hồng Chấn Thanh dò hỏi: “Đạo trưởng, trên đời này có... quỷ không?”

Thanh Huyền khẽ mỉm cười, đáp: “Xem ra đúng là viện trưởng gặp ác mộng, trên đời này nào có quỷ, chỉ là trong lòng người có quỷ mà thôi.”

Đạo trưởng Thanh Huyền nói vậy chỉ không muốn kích động viện trường Hồng, cho nên cố ý nói không có quỷ, cũng không biết câu “trong lòng có quỷ” thật sự đâm trúng tim viện trường Hồng.

“Viện trưởng là người tốt, tự có công đức che chở, cho dù có quỷ cũng không sao.” Đạo trưởng Thanh Huyền nói.

“Tôi nào có công đức gì.” Viện trường Hồng khiêm tốn nói: “Nếu thật sự có, cũng sẽ không gặp ác mộng.”

Xem ra viện trường Hồng thật sự bị dọa sợ, đạo trưởng Thanh Huyền ngẫm nghĩ, chỉ điểm: “Tràng hạt trên tay viện trưởng, từ đâu tới?”

“Cái này à, là lúc tôi vừa thành lập cô nhi viện, một đại sư đi ngang qua, tôi giữ đại sư ngủ lại một đêm, đại sư đã cho tôi tràng hạt này, nói là tiền thuê.” Viện trường Hồng nói.

“Thì ra là như vậy, viện trưởng, đại sư đưa tràng hạt cho ông có đạo hạnh rất cao, ông đeo tràng hạt này, nhất định không có gì kiêng kị, quỷ tà không thể xâm nhập.” Đạo trưởng Thanh Huyền nói: “Mà không nói trên đời này có quỷ hay không, cho dù có, chỉ cần chạm phải tràng hạt của ông cũng sẽ tan thành mây khói.”

“Thật sao?” Ánh mắt của viện trường Hồng hơi ngớ ra.

Tan thành mây khói sao?
Bình Luận (0)
Comment