Trầm Côn suýt nữa sợ mà hét lớn lên, bất quá hắn rất nhanh liền hiểu ra, Tham linh phù của bần tăng chỉ có thể dò xét linh khí, A Phúc là một người bình thường, chỉ cần cẩn thận một chút, trốn sau lưng mình mà không bị phát hiện cũng có khả năng.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Trầm Côn cũng nói rất nhỏ.
- Con mẹ nó chứ, thật là vớ được một mạng!
A Phúc nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nói:
- Đại thiếu gia, không nói gạt người, nơi này là nơi mà nô tài giấu tiền riêng, vừa rồi, khà khà, vừa rồi nô tài trộm một ít tiền từ phòng của người, định giấu ở chỗ này. Nhưng vừa định đi vào, con mẹ áo đỏ kia liền ra tay giết người... Trời ơi, dọa chết nô tài, đại thiếu gia, hiện tại làm thế nào?
- Cái vận *** chó của tiểu tử ngươi!
Trầm Côn cười chửi một tiếng, chỉ cần A Phúc còn sống là tốt rồi, tham ô cái gì thì đối với một tên tổng quản có thể kiếm được sáu trăm vạn lượng bạc mà nói không tính là tội danh gì cả, hắn nghĩ:
- Ngươi đợi ở đây, nghìn vạn không được gây ra tiếng động!
Nói xong, Trầm Côn liền dùng mười ba đạo Nặc linh phù, ngừng hô hấp mà lẻn vào phòng ngủ của mình, sau đó, hắn lấy Thiên đạo mật hạp ở dưới giường ra.
Nhất định phải nói rõ, từ lúc nằm mơ giấc mơ kỳ quái đêm đó xong, Trầm Côn phi thường coi trọng cái tay trái trong chiếc hộp, đáng tiếc Thủy nhi kia mãi cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa...
- A Phúc, món đồ này ngươi cầm lấy!
Về tới tháp nước, Trầm Côn đem Thiên đạo mật hạp giao cho A Phúc, khẽ nói:
- Đợi lát nữa, ngươi nghĩ cách mang món đồ này ra khỏi thành, sau đó chú ý tới tin tức của ta, nếu không nghe thấy ta bị giết, ngươi liền chờ trong sơn động mà ta dưỡng thương lần trước. Nếu như ta chết, ngươi đi tìm A La, nói cho nàng ta, ba viên Hải nạp bách xuyên thạch đều ở đây, hiểu rõ chưa?
- Người, người đừng nói những lời này chứ!
Nghe Trầm Côn dặn dò xong di ngôn, A Phúc vội khóc.
- Đại thiếu gia, hay là người cùng trốn với nô tài, nói không chừng vận *** chó của nô tài có thể chia cho người một chút đó!
Nửa câu sau của A Phúc là lời thực lòng:
- Ngươi chết rồi, A Phúc đi đâu tìm một chủ nhân mặc cho ta tùy tiện tham ô, còn cho làm quan nữa đây.
Cùng trốn? Trầm Côn cười khổ một tiếng, nếu hắn là cô gia quả nhân thì cũng không để ý mà làm một con rùa rút đầu, thế nhưng đằng sau hắn còn Trầm gia! Nếu hắn trốn rồi, Trầm Phù Đồ, Thiết hòa thượng, Thanh Sơn đầu lĩnh, Hắc bá... Một loạt những cái tên này sẽ bị xóa sổ rồi.
An bài hậu sự xong, Trầm Côn cả người nhẹ nhõm rời khỏi phủ bá tước. Sau khi hắn rời đi không lâu, nữ nhân áo đỏ điều động mấy tên đệ tử Lăng Vân tông, hủy diệt toàn bộ phủ bá tước. Thế nhưng rất thần kỳ, A Phúc lại có thể lén lút mà đi trước mắt của một tên Lục Nguyên vũ tỗng và vài tên Hoàng Nguyên vũ tông, việc bất hợp lý tới nghịch thiên như vậy, ông trời mới biết hắn làm kiểu gì...
Mãi về sau, Trầm Côn mới hiểu vận *** chó của A Phúc có nghĩa gì, sau đó hắn kết luận thằng béo này là kẻ may mắn nhất Cửu Châu, ngàn vạn lần đừng có thảo luận cái gì gọi là hợp lý với hắn, hắn không hợp lý mới là hợp tình hợp lý nhất.
Rời khỏi phủ bá tước, Trầm Côn đi thẳng tới Trầm gia sơn trang. Nơi đây đã trở thành một bãi chiến trường rồi, chỉ thấy trước cửa Trầm gia sơn trang, ngổn ngang hơn một trăm cỗ thi thể, số ít là tư binh của Trầm gia, mà đại đa số lại là đệ tử phổ thông của Lăng Vân tông.
- Còn ai nữa?
Trầm Phù Đồ đứng ở trước cửa, thân thể bành trướng gấp hơn ba lần, toàn thân có cuồng long cự tượng hộ thân. Thanh đại đao màu huyết hồng kia bị ông ta nắm trong tay, phát ra khí tức mạnh mẽ, hình như muốn làm tê liệt trời đất.
Đối diện với ông ta, một tên tráng hán áo tím ngoài bốn mưới tuổi che ngực mà thổ huyết liên tục, đệ tử Lăng Vân tông muốn đỡ hắn, nhưng hắn đẩy để tự ra, không thể tin mà nhìn Trầm Phù Đồ:
- Một tên Hoàng Nguyên thượng đoạn như ngươi không ngờ có thể đánh bại Lục Nguyên trung đoạn như ta? Ngươi dùng võ công gì?"
Trầm Phù Đồ cười lạnh lùng một tiếng, trong lòng lại đang cảm kích Bất Tham đại sư hôm trước tặng lễ.
Trưa hôm nay, tên tráng hán áo tím này tự xưng là Vương hộ pháp của Lăng Vân tông, mang theo một đám đệ tử tới làm loạn, nếu không phải Trầm Phù Đồ có Tam thiên long tượng đại trận và Liệt thiên đao vừa học được, sợ rằng Trầm gia sơn trang đã bị kẻ khác huyết tẩy rồi.
- Ngươi đừng quan tâm tới lai lịch võ công của ta, Vương hộ pháp. Ta hỏi ngươi, Trầm gia và Lăng Vân tông ân oán đã hết, ngươi vì sao còn muốn làm khó Trầm gia?
Trầm Phù Đồ lớn tiếng hỏi.
- Giết đệ tử, trục xuất Tô gia, làm bị thương tiểu thiếu gia La Triết, ba việc này coi như xong, nhưng còn trọng bảo của Lăng Vân tông ta thì sao?
Vương hộ pháp lạnh lùng nói:
- Trầm Phù Đồ, nhi tử ngươi trục xuất Tô gia, việc này ta không quản, nhưng Tô gia lại giấu trọng bảo của Lăng Vân tông, bây giờ trọng bảo rơi vào tay Trầm gia các ngươi, ngươi không giao ra, Lăng Vân tông sẽ vĩnh viễn đối địch với Trầm gia các ngươi.
- Trọng bảo? Trầm Phù Đồ không biết Trầm Côn lấy được Thiên đạo mật hạp, nghe xong ngẩn ra.
- Ngươi còn dám giả vờ hồ đồ với ta?
Vương hộ pháp cười lạnh một tiếng:
- Trầm Phù Đồ, ta thừa nhận trận pháp dưới chân ngươi lợi hại, ta không thể công phá sơn trang Trầm gia. Nhưng ngươi đừng có quên, cao thủ mạnh hơn ta ở Lăng Vân tông còn có mười mấy người, hôm nay không giao đồ ra, ta sẽ bao vây Trầm gia các ngươi, đợi cao thủ tri viện, để ta xem ngươi có thể chống lại bao nhiêu cao thủ.
Nói xong, hắn hét lệnh cho đám đệ tử chặn hết đường ra Trầm gia sơn trang, chuẩn bị chiến đấu lâu dài.
Nhìn cảnh này, lại thấy A La ở trong đám người Trầm gia sau lưng Trầm Phù Đồ, Trầm Côn thở phào một hơi. Còn may, A La kịp thời đem tin tức tới, cha mới có thời gian khởi động trận Tam thiên long tượng, ngăn cản đợt công kích thứ nhất!
- Chỉ cần trong thời gian ngắn người thân không sao là tốt rồi! Hành quân hổ phù của Triệu Hồng còn ở đây, bần tăng có thể tới quân doanh ở ngoại ô, điều động đại quân tới bảo vệ Trầm gia.
Trầm Côn suy tính trong đầu, tựa hộ còn chưa có tuyệt vọng.
Thế nhưng!
- Vương hộ pháp, ngươi bị thương ư? Chung hộ pháp đã gặp ở phủ thành chú đi tới, hắn cũng dẫ theo mấy chục tên đệ tử Lăng Vân tông.
- Ài, đừng nhắc nữa, trong nhà Trầm Phù Đồ không ngờ ẩn giấu trận pháp mạnh mẽ, chỉ cần hắn tác chiến trong phạm vi sơn trang, ta không có cách để bắt hắn.
Vương hộ pháp thở dài.
- Không ngại, ha ha, để cho hắn rời khỏi sơn trang không phải là xong sao?
Đám đệ tử ở sau lưng lập tức áp giải tới hai mươi mấy người.
Trầm Côn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trầm Phù Đồ có Tam thiên long tượng, A Phúc có vận *** chó, thế còn những người khác? Chung hộ pháp lại bắt toàn bộ người nhà Trầm gia tham gia lễ khai trương thương hội, Thiết hòa thượng, Hắc bá, còn có hai mươi mấy Thanh Sơn tử sĩ, còn có cả nhị thúc, tứ di, đường đệ của Trầm Phù Đồ, toàn bộ bị áp giải tới trước của Trầm gia.
- Trầm Phù Đồ, ngươi là người thông minh, ta không nói lời thừa nữa. Ra đây đi, nếu không, ngươi có muốn nhìn thấy thân nhân của ngươi đầu lìa khỏi cổ không?
Chung hộ pháp đắc ý cười lớn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGTrầm Phù Đồ cắm Bích thiên đao vào đất, bước ra khỏi pháp trận.
- Gia chủ, không thể ra!
- Gia chủ, người mà đi, Trầm gia sơn trang coi như xong rồi!
Người Trầm gia ở sau lưng vội vàng khuyên can, nhưng Trầm Phù Đồ quay đầu cười khổ:
- Bọn chúng là dao thớt, ta là cá, có thể không ra sao? Chỉ chết là cùng chứ gì.
Nói xong dang song chưởng, tới trước mặt Chung hộ pháp, sau đó ông ta vỗ ngực, lớn tiếng nói:
- Chung hộ pháp, bất quản ngươi tin hay không, Trầm Phù Đồ ta lấy màu thế, chưa thề lấy bất kỳ một cành cây ngọn cỏ nào của Lăng Vân tông!
- Ngươi không lấy? Thế ngươi có thể đảm bảo Trầm Côn không lấy không?
Đệ tử Lăng Vân tông đứng sau lưng nói:
- Chung hộ pháp, con vừa mới tra rõ, Tô gia là do Trầm Côn tự mình lục soát. Lúc đó, hắn lật tung cả Tô gia lên!
- Nghe thấy chưa? Trầm Phù Đồ, ngươi còn có gì để nói không?
Chung hộ pháp cười lạnh.
- Phụ thân không còn gì để nói, thế thì ta phải đến nói thôi!
Trầm Côn cười, từ chỗ ẩn thân bước nhanh tới, đến đối diện Chung hộ pháp, cười hì hì ngồi xổm xuống, ngẩng đầu rồi nghiêng đầu nói:
- Lão huynh, ngươi nói đúng, ta quay lại rồi!
Trầm Côn không thể không ra, hắn đã chứng kiến thủ đoạn ác độc của hộ pháp Lăng Vân tông, mấy chục tên hạ nhân nói giết là giết, nếu hắn còn tiếp tục ẩn trốn, Trầm Phù Đồ khẳng định cũng đầu lìa khỏi cổ.
Càng gay go chính là, hôm nay hắn sử dụng hai lần lực lượng 'Hồn kinh', một lần để hỏi về Đại nhật càn khôn, một lần đối chiến cùng Chung hộ pháp. Hắn đã sử dụng hết thời hạn hai phút, tạm thời không thể mời Vương Kiêu ra giúp đỡ nữa.
'Trầm Côn, sao con lại xuất hiện?'
Trầm Phù Đồ vộ vã dậm chân, sau đó, ông ta phun một bụm máu, rồi ngã xuống đất.
Tam thiên long tượng mặc dù cường đại, nhưng hậu hoạn cũng không nhỏ, Trầm Côn bố trí một lần cần phải nghỉ ngơi nửa tháng, mà Trầm Phù Đồ sau khi sử dụng một lần cũng trong thời gian ngắn không còn lực mà chiến đấu.
Gia chủ ngã xuống đất, đại thiếu gia tự mình chui đầu vào rọ, người Trầm gia đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Các vị lão huynh, làm một cuộc giao dịch chứ!
Trầm Côn nhìn Trầm Phù Đồ một cái, ngẩng đầu nói:
- Các ngươi không phải muốn Thiên đạo mật hạp sao? Được, chỉ cần các ngươi rời khỏi Trầm gia sơn trang, chúng ta có thể từ từ thương lượng!
- Thiên đạo mật hạp quả nhiên nằm trong tay ngươi
Chung hộ pháp mắt sáng lên, lập tức nháy mắt với đệ tử ở bên cạnh.
Nhìn đám đệ tử Lăng Vân tông bao vây mình, Trầm Côn bĩu môi:
- Lão huynh, ta không phải thằng ngu. Thiên đạo mật hạp đã bị ta chôn ở một nơi tuyệt đối an toàn rồi, ngươi dám làm khó ta, tất cả đều không đạt được gì!
Chung hộ pháp nhíu mày, cười nói:
- Được, được, bọn ta tới chỉ vì Thiên đạo mật hạp. Chỉ cần ngươi theo bọn ta đi một chuyến, nói ra nơi chôn Thiên đạo mật hạp, Trầm gia, bọn ta không có hứng thú.
- Đồng ý!
Trầm Côn nhún vai, sau đó đệ tử Lăng Vân tông trói gô hắn lại, ném vào trong một xe tù. Chung hộ pháp cũng không cho hắn cơ hội từ biệt người nhà, đưa xe từ vào trong đại sơn.
Nhìn theo Trầm gia sơn trang càng lúc càng xa, Trầm Côn lim dim mắt. Được rồi, bần tăng đã bị bắt rồi, thế nhưng chỉ cần Thiên đạo mật hạp còn nằm trong tay A Phúc, bọn chúng sẽ không dám giết bần tăng. A Phúc, bần tăng có thể sống sót hay không, chỉ trông vào vận *** chó của ngươi thôi. Nghĩ như vậy, trên đường không nghe thấy tin A Phúc bị bắt, trong lòng Trầm Côn yên ổn không ít.
Không phải chỉ là thẩm vấn thôi sao? Sợ cái gì, chỉ phải chịu một vài cực hình mà thôi!
Khi sắc trời nhá nhem, xe tù ra khỏi phạm vi Tân Nguyệt thành, nói cách khác, cho dù Trầm Côn có bản lĩnh thông thiên cũng không thể khiến trú quân ở Tân Nguyệt thành tới giúp đỡ.
Đúng lúc này, Chung hộ pháp nở nụ cười quỷ dị.
- Dừng xe!
Chung hộ pháp giải Trầm Côn vào trong một sơn động, những đệ tử khác bảo vệ lối vào, mà hắn, Vương hộ pháp còn có Hàn hộ pháp tới để tập hợp, ba người bố trí sơn động thành một phòng tra tấn, âm hiểm cười vây Trầm Côn lại.
- Các vị lão huynh, không phải là tới Lăng Vân tông rồi bàn bạc sao?