Ba! Ba! Ba!
Ba trăm sáu mươi bảy người, sau cái phất tay của Trầm Côn, trên mặt bọn họ nổi lên rất nhiều gân máu lãnh khốc trông thật dữ tợn. Giơ cao binh khí, bọn họ điên cuồng hét lên vọt vào trong ốc đảo.
- Huynh đệ, cố gắng giết địch!
Trầm Côn là người đi ở cuối cùng, sờ soạng trên trán lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Bỗng nhiên nhìn thấy phía xa xa có một đống thịt tròn vo, toàn thân mặc một bộ áo giáp.
Tên này đang ru rẩy, hai cái chân to đùng không ngừng run run. Dường như muốn thừa dịp Trầm Côn không chú ý liền chuồn đi.
- Ngươi sợ sao?
Trầm Côn đi tới sau lưng tên đệ tử này:
- Bây giờ vẫn còn kịp đấy, ta cho phép ngươi làm một kẻ nhu nhược.
- Đại thiếu gia, người đừng lăng mạ ta được không? A Phúc, A Phúc tè cả ra quần rồi!
Tên đệ tử tròn vo này lăn từ trên lưng lạc đà xuống, một tay ôm lấy đùi Trầm Côn, một tay kéo phần giáp che mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt to béo. Hắn chính là A Phúc.
- Sao ngươi lại tới đây?
Trầm Côn thất kinh.
- Đại thiếu gia, tiểu nhân thực cũng không muốn đến đây.
A Phúc ủy khuất càu nhàu.
Sở dĩ tên mập mạp chết bầm này đến đây, hoàn toàn xuất phát từ hảo tâm. Ngày hôm qua lúc trên Tụ Tương đài, Trầm Côn đánh đến ba hồi trống cũng không có mấy đệ tử ủng hộ. Vì vậy việc chiêu mộ quân đội, là do A Phúc âm thầm suy tính. Nếu có người ở giữa kích động một chút thì có thể giải quyết được. Lúc này đại thiếu gia đang gặp rắc rồi, A Phúc ta sẽ làm tốt chuyện này.
Tiếp theo, A Phúc mặc bộ khải giáp rất nặng, đi lẫn vào trong đám người lặng lẽ hô hào.
Nhờ có A Phúc, Trầm Côn cuối cùng cũng chiêu mộ được ba trăm sáu mươi bảy người. Việc này hơn nửa là công lao của A Phúc.
Càng tệ hơn chính là sau khi A Phúc kích động được hơn hai trăm người, liền bị hơn hai trăm người này mang vào trong đội ngũ. Hơn nữa, bọn hắn với A Phúc cùng ăn, cùng ngủ một chỗ. Dưới tình huống như vậy, A Phúc hoàn toàn không thể thừa nhận mình là đại tổng quản của Trầm Côn. Vì thế, hắn bất đắc dĩ phải đến nơi này, thiếu chút nữa phải tiến vào ốc đảo yêu thú để chịu chết.
- A Phúc a!
Nghe A Phúc nói xong, trong lòng Trầm Côn có điểm cảm động nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn nhìn xa xa nói:
- Vậy bây giờ phải làm sao? Tiến vào ốc đảo yêu thú, ngươi sẽ bị yêu thú xung quanh ốc đảo ăn thịt. Trở về, một mình ngươi cũng không thể vượt qua được vài trăm dặm sa mạc.
A Phúc đáng thương cúi đầu:
- Đại thiếu gia, ta cũng không còn cách nào hết. Ngài, ngài suy nghĩ cho A Phúc một biện pháp an toàn đi.
Lúc này truyền đến tiếng A La:
- Trầm Côn, đội ngũ quân tiên phong đã khai chiến với yêu thú, mau tới đây. Thân là chủ tướng, lại là đệ nhất cao thủ trong đội ngũ, ngươi nhất định phải tiến lên phía trước để ủng hộ sĩ khí.
Trầm Côn cắn chặc răng, lột sạch áo giáp của A Phúc. Sau đó, hắn dán chín trăm tấm linh phù xung quanh người hắn:
- A Phúc, ngồi trên lạc đà của ta.
- Đại thiếu gia, ta cũng phải tiến vào ốc đảo yêu thú sao?
A Phúc bị linh phù dán xung quanh, giống như là một cương thi bò lên trên lạc đà của Trầm Côn. Hai người tiến vào trong ốc đảo.
Ốc đảo yêu thú đến cuối cùng là rộng thế nào?
Có thể lấy hình ảnh để so sánh: Ốc đảo chỗ Lăng Vân Tông cũng đã rất lớn. Nó bao gồm hai đại tông môn là Lăng Vân Tông cùng Thiên Vũ Tông với hơn một trăm vạn người. Nhưng mà, người sống ở nơi đây vẫn rất thưa thớt. Mà ốc đảo yêu thú lớn hơn toàn bộ ốc đảo đó gấp hai lần.
Đó là lý do mà Trầm Côn nói, cuộc chiến này chính là trận chiến giằng co kéo dài.
Chiến đấu bắt đầu, Trầm Côn lần đầu tiên tham gia trận chiến có quy mô lớn, trong đầu hắn rất mơ hồ. Hắn chỉ có cảm giác chung quanh toàn là người, còn mình tựa như một con thuyền nhỏ trên biển lớn, u mê bị sóng gió cuốn trôi. Không biết từ lúc nào đã có hai tia máu tươi phun lên trên mặt:
- Mau lên, Tả Thiên Hà trưởng lão đã công phá thành công phòng tuyến đầu tiên của yêu thú.
- Đội ngũ Ngọc Kiến Lâm, bảo vệ cánh quân bên trái!
- Mẹ nó chứ! Trầm Côn, ngươi làm thật tốt.
Bên tai truyền lại những tiếng hô quát hỗn tạp, trong đó còn có những tiếng không nghe rõ lắm. Trầm Côn còn đang lơ mơ thì có một người vỗ trên vai hắn:
- Tiểu tử ngươi là lần đầu tiên mang binh sao? Ha ha, có thể đem hơn ba trăm người thực không phải là chuyện dễ dàng.
Trầm Côn định khiêm tốn vài câu, nhưng sau lưng hắn có có một đại đội kỵ binh gào thét vọt qua. Ngay cả ai vừa nói với hắn, hắn cũng không biết.
- Đại thiếu gia, hỗn loạn thiệt a.
A Phúc ôm chặt lấy Trầm Côn.
- Mẹ kiếp.
Trầm Côn hung hăng chửi một câu. Hắn là lần đầu tiên cầm quân. Lúc này, cục diện còn chưa có hỗn loạn, nhưng bần tăng cùng với A Phúc đều là hai thằng ngu trong lĩnh vực quân sự.
Nếu không có A La, Chỉ sợ là hơn ba trăm người này được mình đem đi chỉ để đánh lộn. Trầm Côn thực sự không muốn số phận mình mặc cho lão thiên. Hắn điểm mũi chân trên lưng lạc đà, phi thân nhảy lên không trung. Từ trên cao nhìn rõ ràng toàn bộ cục diện.
Đội ngũ Lăng Vân Tông giống như một thanh trùy tử, tất cả đã tiến vào trong ốc đảo. Tả Thiên Hà là người trước tiên xông vào, A La cùng với hơn ba trăm người kia đi sát bên trái hắn. Tuy rằng thỉnh thoàng có một chút lộn xộn, nhưng cuối cùng cũng bảo trì được trận hình tấn công.
Lúc này, Trầm Côn đã bị A La bỏ lại bảy, tám trăm thước.
- A Phúc, nắm chặt lấy ta. Chúng ta nhất định phải đuổi kịp A La.
Trầm Côn ngồi trên lưng lạc đà, cùng với A Phúc vọt lên phía trước. Hắn nhảy lên cao bảy, tám chục thước. Sau đó hắn khẽ tiến lên phía trước quân đội một chút, lại nhảy lên cao. Giống như một con chim lớn, không ngừng tấn công yêu thú.
Sau bảy, tám giây, Trầm Côn đã có thể nhìn thấy từng cộng tóc của A La. Nhưng phía dưới có người hét lớn:
- Ai vừa nhảy ra trước mặt đó? Muốn chết à? Ngươi muốn để cho lũ chim trong đàn yêu thú giết chết sao?
Lời còn chưa dứt, một đoàn hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới đầu Trầm Côn.
- Đại thiếu gia, chúng ta dường như là đi nhầm đường rồi, trên trời thật là nguy hiểm.
A Phúc nhắm chặt hai mắt lại.
Trầm Côn mở to hai mắt nhìn. Đầu tiên hắn tiến nhập trạng thái Lâm Chiến Như Thủy, sau đó phát huy sức quan sát của Vương Kiêu. Tập trung quan sát, tiến tới là những con tích dịch( thằn lắn) màu xanh có đôi cánh mỏng. Giống như những con Dực Long thời viễn cổ.
- Hoàng Nguyên thượng đoạn, Bích Long Thú, nhược đểm là chỗ tiếp xúc giữa cánh với thân thể.
Trầm Côn nhanh chóng đánh giá thực lực của đối thủ. Sau đó hắn tăng thêm Liệt Nguyên Sát Trận cho bản thân, tay trái vẽ ra hai đạo phù Lôi Đỉnh Trảm. Lên!…
Một tiếng quát nhẹ, hai đạo Lôi Đinh Trảm bắn ra lập tức chặt đứt đôi cánh của Bích Long thú. Con Bích Long thú kêu gào thảm thiết, máu tươi phun ra, sau đó rơi xuống đất bên cạnh Trầm Côn, mà linh khí của nó cũng chuyển hóa thành cấp bậc của Trầm Côn.
- Đại thiếu gia thực lợi hại.
A Phúc hưng phấn kêu to.
- Đừng nói chuyện.
Trầm Côn nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Trên bầu trời quả thật là một con đường không dễ đi. Một con Bích Long chết đi, lập tức liền có bảy, tám chục con phi hành yêu thú đánh tới.
Trầm Côn cũng không thèm đếm xỉa đến. Hắn rất nhanh xoay tròn, tay trái âm nhu, tay phải dương cương. Hai cỗ lực lượng trái ngược này tạo thành một đạo lực lốc xoáy cường đại, đem lũ yêu thú xé thành các mảnh nhỏ. Nhưng…
Trầm Côn nhìn nhìn phía trước, A La cùng Tả Thiên Hà đã tách ra. Hơn ba trăm người cũng không thấy bóng dáng.
Đúng lúc này, dọc đường phía trước xuất hiện dấu hiệu Bạch Sắc Vũ Mao của Thiên Vũ Tông. Đệ tử Lăng Vân Tông quát to yêu cầu mọi người nhường đường. Nhưng mà Thiên Vũ Tông làm sao chịu nghe. Hai nhóm đều tự đối phó với yêu thú, cục diện vô cùng rối loạn. Dần dần, Trầm Côn cũng không ngốc để có thể phân biệt được địch nhân, rồi liều mạng xung phong mà chết uổng. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần trên người không có dấu hiệu Tử Sắc Vân Thải của Lăng Vân Tông, thì tất cả đều là địch nhân, nhất định phải tận lực chém giết.
Một đêm ác chiến.
Khi sắc trời hơi sáng lên, áo cà sa của Trầm Côn đã bị nhuộm đỏ máu. Đầu óc choáng váng hắn đi vào trong một cánh rừng rậm, phía sau hắn lúc này chỉ còn lại một mình A Phúc.
- Đại thiếu gia, những người khác đâu?
- Có trời mới biết được bọn họ ở chỗ nào, yêu thú đến đây quá nhiều.
Nhân tiện chung quanh không có yêu thú, Trầm Côn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Sau đó hắn rửa sạch những thứ dính trên thân mình. Mực nước cùng giấy vẫn còn nguyên, lương khô cùng ẩm thực cũng đủ dùng trong mười ngày. Nhưng mà một ngàn cây bút lông trong tay đã bị tiêu hao rất nhiều.
- Hắc hắc, đem theo Ấn Long Giới thật sự đúng đắn.
Trầm Côn đem Ẩn Long Giới đeo trên ngón trỏ tay phải. Nguồn: http://truyenggg.com
Từ lúc chiếm được giới chỉ này, hắn còn chưa có thực nghiệm công dụng của nó. Vừa lúc dùng thử một lần.
Tiếp theo, Trầm Côn mở bản đồ ốc đảo nhìn nhìn, không khỏi cười rộ lên:
- A Phúc, chúng ta ở phía Đông Bắc ốc đảo yêu thú, còn cách ốc đảo trung tâm, chỗ sư phụ bị giam khoảng hơn bốn trăm dặm.
- Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ phải hành tẩu hơn bốn trăm dặm đường?
Trên mặt A Phúc không cắt nổi một giọt máu.
- Đúng vậy. Hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng ta cũng có thể gặp phải kẻ địch Thiên Vũ Tông. Còn có yêu thú, quái vật, thậm chí còn rất nhiều…
Trầm Côn ha ha cười.
- Đại thiếu gia, người vẫn còn cười được à?
A Phúc tức giận nhảy dựng lên:
- Hết rồi, hết rồi. Cho dù có dùng hết vận khí của ta, tới nơi này cũng phải chịu chết.
- Bình tĩnh.
Trầm Côn bĩu môi:
- Chúng ta đã không còn đường lui. Không bằng cứ vui vẻ một chút đi. Người nào đó, lăn ra đây?
Đang nói, Trầm Côn chợt nghe thấy một tiếng gió nhẹ. Giống như có vật gì sắc nhọn, hướng hậu tâm của hắn đâm tới.
Trầm Côn mạnh mẽ ngửa người về phía sau, làm một động tác Thiết Bản Kiều. Sau đó, vung tay bắn ra hai đạo Lôi Đình Trảm.
- Sưu!
Một mũi tên hướng tới trước ngực Trầm Côn. Mũi tên sắc bén, lấp lánh màu xanh lá cây , hiển nhiên là được tẩm Kiến Huyết Phong Hầu cực độc.
Cùng lúc đó, một thân ảnh từ trong rừng rậm đi ra. Một tay bắt lấy linh phù của Trầm Côn, nhìn một chút rồi xé rách ra. Hắn nói với đồng bọn:
- Ta đã sớm nói, đối phó với một đối thủ như Trầm Côn, một mũi tên căn bản không có tác dụng. Trầm Côn đã không còn như lúc trước nữa rồi.
Trầm Côn xoay người lại nhìn. Đi đến là hai người. Bên tay trái là một người quen biết đã lâu, đại thiếu gia Phùng gia – Phùng Kiếp.
Mà bên tay phải là một người chưa từng thấy qua. Hắn cao hơn hai thước, mặc bộ da thú, đi chân trần, trên người dính đầy bùn đất và cỏ dại, trông giống như một dã nhân ở trong rừng núi.