Trong bóng đêm giữa núi sâu, A Phúc tội nghiệp ngồi sau một cây đại thụ, một tay ôm ngực, một tay giữ dây lưng quần, ngượng ngùng giống cô thôn nữ đang đi tiểu gặp phải sắc lang không kịp kéo quần lên.
(so sánh kiểu gì dzậy?)
Đối diện với hắn, đại cẩu hùng Thanh Sơn rung đùi đắc ý thở dài, miệng ngâm nga:
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, biết làm sao đây, ngươi vốn thực là nam nhân… Ô hô, thương thay cho mối tình chớm nở của ta!
A Phúc khóc không ra tiếng:
- Đừng ngâm thơ nữa mà, ta còn muốn đi vệ sinh a!!!
Xa xa bên đống lửa, Trầm Côn cùng Thanh Long kề vai sát cánh cười lên ha hả, giống như lão bằng hữu tương giao mấy chục năm trời.
Trên thực tế, bọn hắn cũng đã trở thành bạn tốt, trải qua một khoảng thời gian ở chung, Trầm Côn phát hiện ra Thanh Long đúng là một lão gia hỏa rất thú vị.
Trên quan điểm nghệ thuật mà nói, Thanh Long đúng là có cái khí chất của nhà nghệ thuật thời Ngụy Tấn, tiêu sái, phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, người này thật đáng để kết giao bằng hữu. Hắn sẽ không quá để ý xuất thân của người ta, nếu ngươi không được hắn coi trọng, hắn đến nhìn một cái cũng không muốn, nhưng nếu ngươi có cùng quan điểm nghệ thuật, có cùng cách nhìn nhận với hắn, chỉ cần tính cách ngươi không quá kém, hắn sẽ coi ngươi là bằng hữu thân giao, đối xử với ngươi vô cùng thân thiết!
Thực may mắn là nghệ thuật thư pháp của Trầm Côn rất được Thanh Long xem trọng!
"Hắc hắc, không ngờ sản phẩm loại ra từ việc luyện vẽ linh phù có thể mang lại tình bằng hữu với Thanh Long."Nghĩ lại chuyện luyện viết linh phù vừa cực khổ vừa hạnh phúc của mình, trong vòng mấy tháng dùng hết vài kho hàng giấy trắng, bút cũng dùng hết cả kho, Trầm Côn cảm thấy vô cùng tự hào. Nhờ đó, nay hắn đã có thể cùng Ngọc tiên sinh xưng huynh gọi đệ, đây vốn đúng là bản lãnh hàng thật giá thật của hắn!
- A Phúc thì đi tiểu ở đằng kia, đằng này ta lại cùng Trầm huynh uống rượu ăn thịt, đây đúng là chuyện chỉ người điên mới làm, làm thì đúng là người điên vậy!
Thanh Long vừa uống hết một bình liệt tửu liền vừa cười ha hả vừa nói.
Trầm Côn cũng hung hăng nuốt một miếng thịt lớn cười theo:
- Thằng nhãi nào dám nói ta điên? Thế nhân cười ta điên, ta cười thế nhân chẳng hiểu chuyện, quản lũ thế tục làm gì, huynh đệ ta có miệng thì ăn thịt, có miệng thì uống rượu. Mẹ nó chứ, con mẹ nó!
- Con mẹ nó! Hay, hay!
Thanh Long thật sự càng ngày càng cảm thấy Trầm Côn rất thuận mắt, hắn mơ mơ màng màng đi tới một cây đại thụ, liêu xa liêu xiêu nói:
- Trầm huynh, nhân cảnh này, Thanh Long muốn làm một bài thơ, ngay tại cái cây này, thơ về "Thải uống rượu ca!"
(Vừa uống rượu vừa cho ra- éc, thơ nghe muốn bệnh)
Nói xong, hắn múa bút vẩy mực, viết trên thân cây mấy dòng cuồng thảo,
(Cuồng thảo: một lối viết thư pháp)
Chờ Thanh Long viết xong, Trầm Côn một cước đạp hắn ra, sau đó đoạt lấy bút lông, xóa xóa rồi viết:
"Lão đầu viết chữ không xứng là thư pháp, hãy xem ta đây, nét bút phải liền mạch liên miên không dứt, viết thế này mới không thấy thẹn với hai chữ văn chương"Thanh Long không cảm thấy Trầm Côn nói có gì không đúng, ngược lại cho rằng đây mới đúng là khí phái tiêu sái của văn nhân, ngẩng đầu nhìn chữ viết của Trầm Côn hô to:
- Hay hay! Chữ đẹp như vậy, phải đưa xuống âm phủ cho nương tử ta xem!
Miệng hắn hé ra, phun ra một ngọn lửa màu xanh tinh khiết, trong chớp mắt đốt cháy gốc đại thụ.
- Ha ha, chiêu này của lão huynh thật lợi hại, tên gọi của chiêu thức này gì vậy?
- Tam vị chân hỏa, ngươi đã nghe qua chưa? Là bảo bối trên tiên giới truyền xuống đó! Ô ô!
Đang nói được một nửa, Thanh Long đột nhiên che mặt khóc lớn!
- Làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ là bất giác nhớ đến nương tử đã quá cố mà thôi!
Thanh Long bỗng nhiên thở dài, vẻ điên điên khùng khùng đã biến mất, thay vào đó là bộ dáng u buồn chán nản lúc mới gặp.
- Lão huynh, ngươi đã coi ta là bằng hữu, ta nhờ ngươi một việc được không?
Trầm Côn cùng Thanh Long nằm trên cỏ, đưa cho hắn một bình liệt tửu lớn, sau đó nói ra ý đồ chân chính của hắn:
- Thả sư phó của ta ra có được không? Chỉ cần một mình sư phó của ta là được, những vị chưởng môn khác thì không cần!
- Thả sư phó của ngươi? Sư phó của ngươi là ai?
Thanh Long hỏi lại.
- Sư phụ của ta là Ngọc chưởng môn của Lăng Vân tông!
- Từ từ đã!
Thanh Long giật mình nói:
- Ta chưa bao giờ bắt hắn, làm thế nào thả hắn đây?
- Không phải ngươi bắt sư phó của ta sao?
Trầm Côn ý thức được có chuyện không đúng, vội vàng ngồi dậy, lấy Lăng Vân Tông quân lệnh ra nói:
- Ngươi xem xem, hiện tại hai đại tông môn đều cho rằng, chính ngươi kêu gọi mấy ngàn yêu thú, vây bắt các vị chưởng môn ở Thanh Long đàm phụ cận!
Lại mở mật tín của Triệu Lạc Trần đưa cho Thanh Long:
- Còn có cái này, yêu thú phía Tây Nam có hành động kỳ lạ, không phải là ý của ngươi sao?
- Cái con rồng lạc loài như ta, làm gì có bản lĩnh kêu gọi mấy ngàn yêu thú?
Thanh Long dở khóc dở cười nói:
- Không dối gạt Trầm huynh đệ, ta hiện tại trốn bọn yêu thú còn không kịp!
- Nói như vậy, việc làm của yêu thú ốc đảo không liên quan gì đến ngươi?
Từ khi tiến vào ốc đảo, vô luận là từ lời nói của Tả Thiên Hà hay những manh mối chính mắt Trầm Côn nhìn thấy, đều chỉ ra việc có Long tộc đang khống chế hàng ngàn yêu thú, có điều, Thanh Long lại nói việc đó cùng hắn vốn không có quan hệ?
Chẳng lẽ tin tức tình báo của Tả Thiên Hà sai lầm rồi?
Không thể nào, hai tông Lăng Vân, Thiên Vũ hơn chục cao thủ, không có khả năng tính sai một chuyện lớn như vậy, có khả năng là
Trầm Côn linh quang chợt lóe:
- Trên ốc đảo này, trừ ngươi là Thanh Long ra, còn có Long tộc nào khác không?
- Đương nhiên có!
Thanh Long tựa hồ suy nghĩ băn khoăn sự tình gì, hắn nhìn vào hai văn kiện tình báo rồi bĩu môi cười:
- Hành vi này, thủ pháp này, đúng là đệ đệ của ta Hồng Thiên Đãng đang tác quái!
- Đệ đệ của ngươii? Hắn bắt sư phó của ta làm gì?
Trầm Côn vội la lên.
- Hẳn là mệnh lệnh của Tố Tâm!
Nghe Thanh Long điềm nhiên trả lời, Trầm Côn suýt nữa ngã phịch xuống đất. Nguồn: http://truyenggg.com
Tố Tâm!
Trong thập cường ca có một câu: tam yêu loạn thế, trong tam đại Yêu Hoàng, đứng đầu chính là Đông Hải vạn yêu thành chủ, yêu hồ Tố Tâm, còn mạnh hơn cả tứ đại truyền thuyết của nhân loại!
Một chiến dịch cứu viện hết sức bình thường, như thế nào lại dẫn tới tam đại Yêu Hoàng?
Trầm Côn ngỡ như mình đang nghe chuyện tiếu lâm, bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận, lần xuất chinh tới ốc đảo yêu thú này, tuyệt không đơn giản như miêu tả trong nhiệm vụ ban đầu!
- Sư phó của ta chỉ là một Hồng Nguyên vũ tông đã tàn phế, như thế nào trêu chọc đến một trong tam đại Yêu Hoàng?
Trầm Côn cười khổ nói.
Thanh Long chần chừ một lát, rồi chua xót thốt lên:
- Nói ra thì dài dòng lắm, ngươi có hứng thú nghe một chút chuyện xưa của ta không?
- Lão huynh mời nói!
- Chao ôi!
Than thở xong, Thanh Long thản nhiên nói:
- Ta hiện tại đã chín trăm hai mươi bốn tuổi,
Khi ta mười ba tuổi, thì có đệ đệ ta Hồng Thiên Đãng. Một năm nọ, cha mẹ ta bị người đồ sát, huynh đệ ta được Tố Tâm thu dưỡng, trở thành hai đại tướng quân của Đông Hải vạn yêu thành. Tố Tâm nuôi dưỡng hơn một trăm nghĩa tử, trong đó hai người chúng ta là trẻ tuổi nhất!
- Trong vòng chín trăm năm, Tố Tâm truyền cho ta vũ thuật yêu đạo, lại dạy cho ta văn hóa của nhân loại, hai chúng ta trở thành những người được tin cậy nhất trong Vạn Yêu thành. Ta cũng như vậy coi Tố Tâm như mẫu thân, vô cùng tôn kính và hiếu thuận với người. Suốt chín trăm năm, ta hoàn thành ba nhiệm vụ cực kỳ khó khăn cho người, giúp người bình định một lần phiến loạn, trong thành yêu thú đều nói huynh đệ ta là hai thanh trường mâu sắc bén nhất của Tố Tâm, một lời chúng ta nói ra, nếu ai cãi lại sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
- Ta tự thấy mình không hề có lỗi gì với nghĩa mẫu!
Thanh Long đột nhiên lớn tiếng rống to, cùng với tiếng khóc thốt lên:
- Chính là trong thành Vạn Yêu có một thiết luật ngàn năm, phàm là yêu thú của Vạn Yêu thành, thì không được thành thân, không được sinh ra thế hệ sau, càng không thể nói tới hai chữ tình yêu!
Hắn vỗ vỗ lồng ngực thổn thức nói:
- Năm chín trăm hai mươi tuổi, ta đã vi phạm Thiết luật ngàn năm, xin thành thân với người ta luôn yêu thương từ khi chạy nạn đến Vạn Yên thành, ta nghĩ cho cha mẹ ta dưới cửu tuyền một đứa cháu nối dõi tông đường!
- Sau đó, Tố Tâm cho phép ngươi thành thân?
Trầm Côn thử nói.
- Không!
Thanh Long lắc đầu trả lời:
- Lúc ấy ta là kẻ có đại quyền trong tay, có năng lực giấu trời qua biển, dưới sự giúp đỡ của vài vị bằng hữu, ta cùng mẫu thân của Thanh Sơn có ba năm hạnh phúc vô lo, cho đến năm ngoái, ngày mồng ba tháng chạp!
- Ngày mồng ba tháng chạp, Tố Tâm vốn đang bế quan trăm năm đột nhiên xuất hiện, nàng nói, đài Thú Tôn đã bị hủy, đúng là cơ hội ngàn năm cho yêu thú lên thống trị nhân loại! Hơn nữa bao năm nay Đông Hải Vạn Yêu thành ngày ngày đối diện với Triệu Quốc cùng đất hoang châu mà không làm gì được, nay có cơ hội, Tố Tâm liền chọn nơi này làm nơi đổ bộ của yêu thú trên đất Cửu Châu! Mệnh lệnh của Tố Tâm đưa ra, ngắn ngủi mấy tháng đã tập hợp được đại quân yêu thú trên mười vạn, nhân cơ hội tàn sát bừa bãi trong Triệu quốc, rồi tiến vào đại lục phương Bắc!
Nói xong, Thanh Long chỉ chỉ dưới chân:
- Yêu thú đến được đây, tất nhiên cần phải có điểm trú chân, vùng đất hoang châu này, chính là nơi đầu tiên Tố Tâm lựa chọn! Tố Tâm ra lệnh, trong vòng nửa năm, nhất định phải tiêu diệt hai tông Lăng Vân Thiên Vũ, chiếm lĩnh đất hoang châu!
Trầm Côn hoảng sợ thốt lên:
- Hóa ra mọi việc phát sinh ở yêu thú ốc đảo, đều là do âm mưu của Đông Hải Vạn Yêu thành?
- Không sai, ta cùng Hồng Thiên Đãng là quân tiên phong công kích Đại Hoàng!
Thanh Long thờ dài tiếp lời:
- Vì công hãm đất hoang châu, ta cùng Hồng Thiên Đãng đã phải điều tra rất lâu, sau đó chúng ta phát hiện, mấy gia tộc nhân loại cường đại đều đi tìm Hải Nạp Bách Xuyên Thạch, Lăng Vân Thiên Vũ cũng bị cuốn vào việc đó! Hồng Thiên Đãng cảm thấy có thể lợi dụng việc này, vì thế hắn ra sức tìm được bốn khối đá, dùng chúng là mồi nhử, vây chưởng môn hai tông ở Thanh Long đàm!
Nghe đến đó, Trầm Côn chán nản gõ gõ lên cái đầu bóng lưỡng. Con mẹ nó thật nực cười, bần tăng chỉ muốn kết bạn, tìm cách cứu sư phó, biết đâu lại bị cuốn vào cuộc đại chiến của nhân loại cùng yêu thú thế này!
- Đúng rồi, Hồng Thiên Đãng ra lệnh cho yêu thú áp giải sư phó của ta đi về hướng Tây Nam, hắn muốn làm cái gì?
Trầm Côn băn khoăn hỏi.
- Ta đây cũng không biết, tình anh em giữa ta và hắn, ba tháng trước đã kết thúc!
Thanh Long hung hăn uống một ngụm rượu, chua sót lắc đầu nói:
- Tình huynh đệ suốt chín trăm năm a! Ngươi có biết tại sao mà tan vỡ không?
Hắn lệ rơi đầy mặt thổn thức:
- Bởi vì khi viễn chinh trên đất hoang châu, nhi tử của ta ra đời, ta nghĩ, Hồng Thiên Đãng thân là thúc thúc, cũng cần biết mặt cháu. Nhưng ta thật không ngờ, khi vợ chồng ta gặp hắn, Hồng Thiên Đãng lại trách ta vi phạm thiết luật của mẫu thân, muốn lấy đầu cả nhà ta để tạ tội với mẫu thân! Đại ca thân sinh, thế mà không hơn nghĩa mẫu, ta thật là ngốc nghếch đem vợ con đi gặp thằng đầu đất này! Kết quả hắn âm thầm xuống tay, ha ha, thê tử ta bị giết, ta cõng nhi tử trốn thoát, nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, ngay cả Long giác cũng bị hắn bẻ gãy!
Nói xong, Thanh Long vén mảnh khăn trên đầu ra, chỉ thấy trên đỉnh đầu vẫn còn hai vết sẹo đầy máu!
Sau đó hắn quỳ rạp trên mặt đất, kêu gào đến mức khản cả giọng, khóc lóc nghẹn ngào.