Vũ Toái Hư Không

Chương 231

- Ngươi hiểu được ta đang nói gì sao?
Sau khi nói xong, Trầm Niệm Tổ cảm giác lời mình nói với Trầm Côn quá cao thâm, tự giễu cười cười, sau đó giải thích lại:
- Ta nói hồn binh, cụ thể nghĩa là…
- Lão gia tử, không cần nói lại, ta hiểu được, hoàn toàn hiểu được.
Trầm Côn thật sự minh bạch rồi, binh khí đạt đến cảnh giới vượt trên lẽ thường, sẽ tạo thành một loại sinh mạng đặc biệt, thể loại binh khí ấy, không phải là chỉ Không Sắc hay sao?
Ước nguyện mà cả cuộc đời Trầm Niệm Tổ theo đuổi, là muốn tạo ra một loại binh khí có thần trí riêng, loại binh khí có sinh mệnh độc lập, chứ không chỉ là một loại công cụ đơn thuần.
(lại câu chữ rồi, dài dòng quá)
- Ngươi thật sự hiểu được ta đang nói cái gì?
Trầm Niệm Tổ kinh ngạc hỏi.
- Hắc hắc, không dối gạt lão gia tử…
Trầm Côn bỗng nhiên có chút khó khăn, tặc lưỡi nói:
- Lão gia tử, lời nói kế tiếp của ta có thể chấn kinh thậm chí đả kích ngài, ngài phải hết sức chuẩn bị tâm lý đó.
- A, ta sống chín mươi năm, cái dạng việc lạ gì mà chưa từng gặp qua, còn sợ một câu nói của ngươi sao?
Trầm Niệm Tổ bật cười nói:
- Nói nghe xem nào.
- Chuyện này… Tiểu đệ, ngươi cẩn thận đỡ lão gia tử, đừng để lão sửng sốt quá mà ngất đi.
Trầm Côn cẩn thận dặn dò một câu, sau đó nhỏ giọng nói:
- Lão gia tử, hồn binh mà ngài nói đến … Ta có một cái.
Chà.
Trầm Niệm Tổ trên mặt không còn một chút huyết sắc, thật sự suýt chút nữa sặc khí từ trần.
(chém tí)
Giấc mộng cả cuộc đời lão hằng theo đuổi, chín mươi năm qua lão một mực mong muốn sáng tạo ra hồn binh độc môn, thế nhưng nó đã sớm tồn tại rồi. Chẳng khác nào có kẻ dành cả mấy chục năm nghiên cứu một lĩnh vực, mất bao công lao tâm tư mới cho ra một chút ít thành quả, lại có người nói cho hắn hay, thành quả này người ta đã sớm phổ cập sử dụng, thành ra mấy chục năm cố gắng đều uổng công.
- Ngươi, ngươi thật sự có một món binh khí có linh hồn (hồn binh)?
Trầm Niệm Tổ run rẩy kịch liệt vươn tay ra:
- Lấy ra ta xem.
- Lão gia tử, binh khí này không có trên người ta, ngày mai ta mới có thể đem đến cho ngươi, bất quá ta có thể nói cho ngươi bộ dáng của hắn.
Trầm Côn nói:
- Đó là một lần ngoài ý muốn, ta đeo Ngũ sắc thạch, hài cốt của Thích Già Bồ Đề, Thanh Long Yển Nguyệt đao trên lưng, ba kiện bảo bối này bỗng dung hợp lại với nhau, đản sinh ra một con khỉ…
Đem tình huống của Không Sắc giới thiệu qua một lần, Trầm Côn hai tay xoay xoay một vòng nói:
- Lão gia tử, đây đúng là hồn binh mà ngài nói tới đúng không?
- Thật sự tồn tại, hồn binh thế nhưng thật sự đã sớm tồn tại…
Trầm Niệm Tổ cất tiếng cười to, lát sau lại chuyển thành tiếng khóc lớn.
Trầm Côn đột nhiên cảm thấy việc mình làm có chút quá đáng: hắn chủ động nhắc tới Không Sắc, thật ra là muốn nhờ một tay Trầm Niệm Tổ trị thương cho tên kia, bất quá suy nghĩ lại một chút, thấy rõ đây chẳng qua là một ông lão, vừa từ cõi chết trở về, lại chỉ còn sống được có ba mươi ngày nữa, chính mình còn lấy nhưng lời này kích thích hắn…
Ai, những lời đó thật quá quá đáng.
- Lão gia tử, thật xin lỗi người.
Trầm Côn vô cùng thành khẩn xin lỗi:
- Ta không nên nói những lời như vậy…
- Không.
- Không.
- Không.
Trầm Niệm Tổ đột nhiên rống to, liên tiếp nói ba lần "Không" xong, lão cầm lấy tay Trầm Côn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trầm Côn:
- Ngươi phải nói, hơn nữa phải nói cho rõ, nói cho hết, nói đến mức khiến lão già ta đây hùng tâm bừng bừng, cảm giác như mình mới ba mươi tuổi.
- Lão gia tử, ngài có khỏe không?
Trầm Côn hoài nghi Trầm Niệm Tổ chịu không nổi kích thích đã nổi điên.
- Ta rất tốt.
Trầm Niệm Tổ mặt mày hớn hở, cười to nói:
- Trầm Côn a Trầm Côn, đừng tưởng ta nổi điên, ta là chú tạo sư đệ nhất thiên hạ, không phải là lão hầu tử vô dụng không chịu nổi kích thích… Ha ha, hôm nay nếu ngươi không đề cập đến Không Sắc, ta đời này chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới hồn binh, dù chết cũng không cam lòng. Mà vì ngươi nhắc đến Không Sắc, lại làm cho ta có tư tưởng thông thoáng hơn, hồn binh thì tính là gì? Ta Trầm Niệm Tổ là chú tạo sư đệ nhất thiên hạ, ta có thể tạo ra binh khí còn mạnh hơn cả hồn binh, tạo ra chân chính bách binh chi vương.
Lão ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, giống như một nhà nghiên cứu đã phát cuồng, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng đủ để thay đổi cả thế giới quan của mình.
Mà Trầm Côn cùng Trầm Ưng đứng bên cạnh đã sớm ngây người…
- Tiểu tử.
Trầm Niệm Tổ hăng hái một chân dẫm nát lò luyện binh, nhìn chằm chằm Trầm Côn cười thần bí:
- Trước tiên ta hỏi ngươi, Không Sắc nếu là một thanh binh khí, ngươi có từng tự mình dùng qua nó, có từng cùng với nó nhân binh hợp nhất không?
- Chuyện này…
Trầm Côn chần chờ một chút, tuy A La đã nói qua, sẽ truyền thụ cho hắn một bộ công pháp Nhân binh hợp nhất, chính là Trầm Côn cảm giác không thích hợp… Không Sắc dù sao cũng là một con khỉ, làm thế nào nhân binh hợp nhất với hắn đây, Trầm Côn cũng không thể đem theo một con khỉ mập ú cùng tác chiến a.
- Lão gia tử, ta không biết làm thế nào để Nhân binh hợp nhất a.
Trầm Côn thản nhiên nói.
- Ha ha, ngươi dù muốn làm cũng không làm được, trên thực tế, không có bất kỳ người nào thực hiện được nhân binh hợp nhất.
Trầm Niệm Tổ lớn tiếng nói:
- Ta hỏi lại ngươi, ngươi có biết vì cái gì không có ai có thể thực hiện được nhân binh hợp nhất hay không?
- Ta cho ngươi biết.
Lão tự hỏi tự đáp:
- Đó là bởi vì, binh khí thủy chung vẫn là "Khí", là một loại công cụ cho người sử dụng, một khi đúc ra, tất nhiên làm sao có thể thể tiếp tục sinh ra biến hóa giống như người được? Người lại có thể thay đổi biến hóa vô lường, có thể là tâm tính thay đổi, có thể thói quen dùng chiêu thức thay đổi, hoặc là thân thể bị cải biến, dù sao chỉ cần là người sử dụng có một chút biến hóa, thì binh khí vốn làm ra để thích hợp cho hắn trước đây tất nhiên không thể thích hợp nữa.
- Cho nên…
Trầm Côn vẻ mặt mê mang.
- Cho nên, muốn có chân chính nhân binh hợp nhất, nhất định phải khiến cho binh khí cũng có thể biến hóa, biến đổi theo những thay đổi của chủ nhân mới được.
Trầm Niệm Tổ ngửa mặt lên trời cười to:
- Chỉ có thể cùng với chủ nhân không ngừng biến hóa, vĩnh viễn là binh khí phù hợp với chủ nhân, mới chân chính có thể cùng chủ nhân hòa làm một thể, trở thành bách binh chi vương a.
Ngơ ngác nhìn Trầm Niệm Tổ đang cuồng tiếu, Trầm Côn cảm thấy nhức đầu, vô cùng nhức đầu …
Lý lẽ của lão gia tử kia rất cao thâm, Trầm Côn tuy rằng nghe hiểu đại khái, nếu thật sự hỏi hắn hiểu được cái gì, hắn chỉ có thể nói một câu… Sau khi đã chậm rãi suy nghĩ.
- Lão gia tử, điều ngài nói lý lẽ cao thâm quá… (huyền diệu quá)
Trầm Côn ngượng ngùng cười.
- Không huyền diệu, tuyệt không huyền diệu chút nào.
Trầm Niệm Tổ cười nói:
- Chờ ta chân chính tạo ra Bách binh chi vương, ngươi nhìn thấy liền minh bạch ngay… Tiểu tử, Không Sắc của ngươi bị thương đúng không? Tốt lắm, ngươi lập tức đem hắn tới đây, lại chuẩn bị thêm cho ta một viên Huyết phách thạch, một viên Băng phách liên hoa, ta sẽ dùng sinh mệnh ba mươi ngày cuối cùng của ta, cải tạo lại Không Sắc, tạo ra cho ngươi một thanh Bách binh chi vương chân chính.
Nói xong, lão giơ một chân lên, môt cước đá cả Trầm Côn cùng Trầm Ưng ra khỏi Tôi hỏa đường.
Ầm.
Sau khi đã hoàn hảo khóa trái mình trong Tôi hỏa đường, Trầm Niệm Tổ còn cách môn nhìn ra bên ngoài rồi hét lớn:
- Còn đứng thất thần ra đấy làm gì, nhanh chuẩn bị tài liệu cho ta, ta ở trong này sinh sống, khai hỏa, bắt đầu vẽ bản đồ khuôn đúc.

Trở lại mặt đất, Trầm Côn lo lắng viện quân Hàn gia kéo đến, lôi Trầm Ưng chạy như điên ra khỏi sơn đạo mấy chục dặm, đến nơi ước định với A La mới dừng lại.
Trong lòng hắn hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất, tuy vẫn không rõ Trầm Niệm Tổ định làm như thế nào, nhưng là không thể nghi ngờ, Không Sắc chắc chắn được cứu rồi, có điều là hắn sẽ được Trầm Niệm Tổ cải tạo thành Bách binh chi vương chân chính.
Bất quá Trầm Ưng sắc mặt lại có chút khó coi, ngồi xuống nghỉ ngơi xong, hắn bất đắc dĩ cười:
- Đại ca, gia gia của ta chính là như vậy, một khi nói đến chú tạo, người liền giống hệt người điên, cái gì cũng không quan tâm.
- Yên tâm, đây mới là phong thái của đệ nhất chú tạo sư.
Trầm Côn cười hắc hắc nói:
- Đừng nghỉ ngơi nữa, chúng ta mau mau gom góp cho đủ tài liệu… Cần những gì nhỉ? Nga, Huyết phách thạch, Băng Phách liên hoa, hai loại tài liệu này ở nơi nào a?
- Đại ca, đừng cao hứng quá sớm, gia gia đã điên khùng rồi, chúng ta nhất định phải bình tĩnh mới được.
Vầng trán Trầm Ưng thoáng hiện nét lạnh lùng:
- Huynh cũng đã biết, gia gia cần hai loại tài liệu là gì rồi? Huyết phách thạch, Băng phách liên hoa, hợp xưng là Băng hỏa song nguyên, là trấn sơn chi bảo mà lão tổ tông Âu Dã kiếm phái lưu lại cho đệ tử, là nguyên liệu đúc binh khí hoàn mỹ nhất, hơn một nghìn năm, hơn chục thế hệ đại đệ tử Âu Dã kiếm phái đều trực tiếp lưu giữ.
- Cho tới bây giờ, Huyết phách thạch ở trong tay Trầm gia chúng ta, khi Hàn gia phá hoại Tôi hỏa trì, ta đem nó giấu ở một nơi phi thường bí ẩn, lúc nào cũng có thể lấy ra cho đại ca, chính là Băng phách liên hoa kia…
Dừng một chút lại nói:
- Băng Phách liên hoa là trấn sơn chi bảo của Hàn gia Chú kiếm sơn, do Hàn Thiên Động trực tiếp cất giữ. Muốn lấy được Băng phách liên hoa, chúng ta phải diệt môn toàn bộ Chú kiếm sơn trang, lại phải đả bại Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn Hàn Thiên Động cùng mấy vạn Chú kiếm đệ tử.
- Băng phách liên hoa nằm trong tay Hàn Thiên Động?
Trầm Côn lập tức tỉnh táo lại, hắn còn chưa bị Bách binh chi vương hấp dẫn tới mức đầu óc choáng váng, lập tức cẩn thận tính toán.
Hắn hiện tại chỉ là một Hồng Nguyên vũ tông trung đoạn, con bài chưa lật trong tay bất quá cũng chỉ là đồng dạng trung đoạn A La, hạ đoạn Thầm Ưng, còn có vũ hồn có thể độc lập tác chiến, cấp bậc cùng mình tương đương…Nhiều nhất không quá bốn Hồng Nguyên vũ tông, chỉ dựa vào thực lực này, liệu có thể đánh thắng được Lam Nguyên hạ đoạn Hàn Thiên Động? Hơn nữa, Hàn Thiên Động còn có mấy vạn đệ tử Chú kiếm sơn nữa?
Trầm Ưng cũng đang tính toán vấn đề này, hắn bấm bấm đốt ngón tay, chậm rãi nói:
- Hồng Nguyên vũ tông có thể không sợ nhiều người, như vậy, chúng ta chỉ cần lo đến cao thủ Hàn gia… Không tính tên Hàn Đức bị ta đánh cho tàn phế, tên Hàn Phong đã bị giết chết, Hàn gia còn có ba Hồng Nguyên vũ tông, một Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn, đại ca, bằng thực lực của hai ta, muốn đối phó với thế lực lớn như vậy, nhiều nhất chỉ có ba thành hy vọng, hơn nữa chúng ta nhất định phải tính đến, sắp tới là Hàn gia đại thọ, nhất định có một số tân khách sẽ nguyện ý trợ giúp Hàn gia.
Lúc nói chuyện, hắn để lộ khí tức vừa kín đáo cẩn mật vừa lãnh khốc thật không phù hợp với lứa tuổi.
- Cần liều mạng sao?
Trong nhất thời, Trầm Côn khó có thể quyết định được nên làm thế nào.
Trong lúc hai người đang trầm mặc, bên bờ sông bỗng truyền lại một tiếng khóc lớn:
- Đại thiếu gia, rốt cục, rốt cục tìm được ngài rồi, cứu mạng a.
Là thanh âm của A Phúc.
Này cái tên vận *** chó kia cũng có lúc gặp nạn sao?
Trầm Côn theo bản năng cười cười, có điều vừa quay đầu lại nhìn, nét cười của hắn đột nhiên âm lãnh.
A Phúc từ bãi cỏ lau rậm rạp chui ra, trên đầu đội một cái vây cá, miệng còn ngậm một cái ống hút, hiển nhiên, hắn giả mạo một con cá lớn, từ dưới sông bơi tới, trừ hắn ra, A La, Long Thanh Sơn, còn có Không Sắc trên lưng Long Thanh Sơn, đều không thấy đâu…
- Đại thiếu gia,
Ngã gục dưới chân Trầm Côn, A Phúc khóc ròng nói:
- Sau khi ngài đi rồi, Thanh Sơn, Thanh Sơn thiếu gia đã bị người của Hàn gia bắt đi, A La tiểu thư ngăn trở bọn hắn, kết quả bọn hắn đưa đến ba Hồng Nguyên vũ tông… A La tiểu thư tuy rằng giết chết hai tên, làm bị thương nặng một tên, có điều, có điều không ngăn lại được.
- A La ở đâu?
Trầm Côn quát lên.
- Ta, ta đem giấu A La tiểu thư bên trong đám cỏ lau.
- Huyền Si, lập tức cứu người.
Trong giọng nói của Trầm Côn ẩn chứa sự lăng lệ hiếm thấy, thả ra Độc Phật Huyền Si, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, híp mắt hướng về phía Trầm Ưng vẫy tay:
- Được rồi, bây giờ so sánh thực lực, hai người chúng ta là Hồng Nguyên vũ tông, đối mặt một tên Lam Nguyên Hàn Thiên Động…Không chắc đã đạt được phần thắng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
- Đúng vậy, chưa chắc đã thắng.
Trầm Côn nhẹ nhàng gật đầu:
Bình Luận (0)
Comment