Vũ Toái Hư Không

Chương 268

- Lão huynh, vị đại nhân vật kia là ai?

Người này có thần thái vững vàng, cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng vẫn thong dong, tiếng đàn cổ điển mà phiêu dật, nụ cười giống như Minh Vương Phật, Trầm Côn nhận định người này tuyệt đối là một đại nhân vật danh chấn sử sách!

- Một câu trong khúc ca vừa rồi, đông phong hất dạ tẫn thiên phàm, Tào giấu ngàn thuyền buồn trong trận Xích Bích cũng đã bị chôn vùi trong tro bụi nhiều năm, tên của ta cần gì phải lưu lại? – Một tân khúc của người trẻ tuổi lại vang lên, tiếng đàn khẽ động, Trầm Côn đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí phách sử thi cô độc thông qua âm phù, hắn nhất định là một trong những âm nhạc gia nổi danh nhất từ xưa tới nay.

- Lão huynh, cho dù ngươi không muốn đề cập tới tên tuổi, nhưng người đã là võ hồn rồi, tên của võ hồn chẳng lẽ không thể đề cập tới sao?

Trầm Côn cười hì hì ngồi chồm hỗm xuống.

- Võ hồn? – Người trẻ tuổi tự giễu cười cười nói:

- Ngày xưa có người mượn nhất dạ đông phong, thiêu tẫn ngàn buồm, gọi ta là nhất khúc thanh âm tiếu đông phong đi!

- Lão đại!

Cổ Nguyệt Hà lặng lẽ đi theo phía sau Trầm Côn, lúc này hắn chìa ra một tờ giấy. Mở ra nhìn thoáng qua một cái, là thuộc tính của nhất khúc thanh âm tiếu đông phong.

Võ hồn: nhất khúc thanh âm tiếu đông phong

Thuộc tính: cấp Vũ Thần!

Năng lực thứ nhất: khả năng tự nhiên công kích linh hồn, đều có thể giết chết linh hồn loài người, võ hồn, cho dù là nguyên thần Tiên Phật!

Năng lực thứ hai: kèm theo năng lực tham bộ võ hồn Hỏa Hệ!

Năng lực thứ ba: Biến hóa nhất: như Vô Thiên Kỵ định giang sơn, khí phách giương cung bắn điêu, thực khó để khống chế võ hồn này. Nhất khúc thanh âm tiếu đông phong chỉ vì bá chủ mà sinh, phụ trợ người tài trong thiên hạ!

Năng lực thứ tư: Biến hóa thứ hai: tiến hóa!

Giống như trung nghĩa nhìn đời không đổi, nhất khúc tiếu đông phong cũng có vài chỗ trống, nhưng chính là chỉ cần vẻn vẹn vài nét bút đã đủ miêu tả độ cường hãn của nó! Đều có thể giết linh hồn loài người, võ hồn, thậm chí nguyên thần tiên phật. Đây là người đầu tiên mà Trầm Côn gặp qua dám không để Chư Thiên Thần Phật vào mắt, đều có thể giết cả võ hồn Thần Tiên!

Thêm vào đó còn có toàn bộ năng lực của võ hồn Hỏa hệ! Có nghĩa là chỉ cần liên quan tới năng lực của lửa, hắn có toàn bộ. Cho dù một võ hồn Hỏa Hệ tu luyện tới cảnh giới Vũ Thần cấp cao nhất cũng chỉ là một bộ phận năng lực nho nhỏ của hắn mà thôi!

Mà đáng sợ nhất chính là: tại Cửu Châu võ giả cấp Vũ Thần đã là cao nhất rồi, nhưng người này đã đạt tới hậu cấp Vũ Thần, lại vẫn tiếp tục tiến hóa tạo ra Nhất khúc tiếu đông phong, sức mạnh chỉ sợ đã không thuộc về nhân gian nữa rồi!?

Trầm Côn nắm chặt tay, dường như muốn nghiền nát tờ giấy trong lòng bàn tay vậy. Nếu như không phải còn có một tia trung nghĩa ngàn đời, thì với thuộc tính của nhất khúc tiếu đông phong này cũng có thể làm cho hắn đố kỵ, hâm mộ mà phát điên phát cuồng!

- Lão huynh thật lợi hại!

Trầm Côn tán thưởng thật lòng, hoàn toàn buông bỏ ý định xử lý người trẻ tuổi này, hắn lùi mà tiến, nói tiếp:

- Có phần hứng thú làm một cuộc giao dịch không? Võ hồn của ta bị Công Thâu Lâm đả thương, đến nay vẫn chưa tỉnh, lão huynh có thể...?

- Ngươi muốn ta cứu bọn họ? – Người trẻ tuổi thấy Vương Kiêu cùng Huyền Si hôn mê bất tỉnh sau lưng Trầm Côn, còn có Lý Mục đã biến thành bộ dạng tiểu hài tử ngốc nghếch, hắn cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta là võ hồn của Công Thâu Lâm, ngươi là địch nhân của Công Thâu Lâm, ta giúp ngươi, chẳng phải là bán đứng chủ nhân sao?

- Ai dà, vậy lão huynh không giúp được rồi!

- Không nên nói nữa, ta sẽ không cứu bọn họ, hơn nữa ta cũng không có năng lực như thế! – Nhười trẻ tuổi cúi đầu tiếp tục đánh đàn.

- Lão huynh, đừng nói đùa chứ! – Trầm Côn cười hì hì sau đó mở tờ giấy trong tay ra:

- Nhìn xem thuộc tính của ngươi còn không để Tiên Phật vào mắt, cứu hai võ hồn cấp Võ Tôn cũng không phải việc khó mà?

Nhìn lướt qua mảnh giấy, người trẻ tuổi cười nói:

- Cái này quả nhiên là thuộc tính của ta, nhất là biến hóa kia, ha ha, một câu đã nói toạc ra lai lịch của ta, nhãn lực của vị huynh đài bên cạnh ngươi thật tốt, nhưng mà đã biết ta là ai, ngươi cũng phải rõ ràng, với đẳng cấp của Công Thâu Lâm, ngay cả ta cũng không phát huy ra được một hai phần mười năng lực, bây giờ ta còn chưa có năng lực cứu người! Hơn nữa hắn còn có năng lực khống chế ta. Khi còn sống ta đã rất cuồng vọng tự đại, tự ý muốn cướp lấy linh hồn con người làm võ hồn của ta, kết quả mua dây buộc mình, ngược lại bị người nọ vây khốn hài cốt, phong ấn thân thể, ngay cả đứng lên ta cũng làm không nổi nói chi là cứu người?"

Hắn đã bị vây khốn chăng?

Trầm Côn thoáng nhìn phía sau lưng người trẻ tuổi, quả nhiên có một số sợi dây đàn đâm trên lưng hắn, khóa tất cả đốt xương cột sống lại, mà đầu kia lại đâm vào một cỗ tàn thi chính là một thi thể không trọn vẹn của người trẻ tuổi cách đó không xa, cũng là khóa cột sống tàn thi lại, cứ như vậy bị dây đàn khóa lại với nhau.

Mà thú vị nhất chính là, Trầm Côn chợt phát hiện tàn thi này có nét nhìn quen quen!

Y phục tuyết trắng, làn da nõn nà, bộ ngực cao ngất, cỗ thi thể này chỉ còn thân và một chân, thế nhưng từ quần áo đặc thù có thể nhìn ra, đây rõ ràng là một thân thể nữ nhân, mà trên chân còn có một cái giầy nhỏ chứng minh nàng còn là một nữ nhân trẻ tuổi!

Thân thể này!

Chân này!

$@%^&*$%#$%@!


Đây không phải là hài cốt của Thủy Nhi sao?

Đôi mắt Trầm Côn sáng rực lên, ha ha, đi mòn gót giày tìm không thấy, thân thể cùng một chân của Thủy Nhi lại ở cùng với người trẻ tuổi kia. Từ mật hạp đó có thể giải thích rằng chính là vây hãm người người trẻ tuổi này.

Hắn theo bản năng định đoạt lấy hài cốt của Thủy Nhi, nhưng lại nhìn thoáng qua hỏa diễm bên người người trẻ tuổi này. Hỏa diễm của vị lão huynh này quá mạnh mẽ, không thể đánh lại hắn mà!

- Ngươi biết cỗ thi thể này? – Người trẻ tuổi đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn ra nét mặt vui mừng của Trầm Côn.

- Ách!-

Trầm Côn chớp mắt, nhìn kỹ dây đàn liên kết giữa thân thể Thủy Nhi cùng người trẻ tuổi, hắn hắc hắc cười:

- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết, ngươi chính là võ hồn của Công Thâu Lâm, nói cho ngươi biết, vậy chẳng phải tự mình gây phiền toái cho mình sao?

Học ngữ khí của người trẻ tuổi cười mắng một câu, Trầm Côn xoay người rời đi:

- Lão huynh, ngươi đã không chịu cứu người, vậy cũng không cần phải nói nữa, hẹn gặp lại!

Trở lại U Minh hồn phủ của mình, Trầm Côn nhịn không được mà ha ha cười lớn.

- Vận khí, vận khí, mụ nội nó thật là vận *** chó mà! Không ngờ trong này lại phát hiện ra hai khối hài cốt của Thủy Nhi! – Trầm Côn bấm đầu ngón tay tính toán:

- Hai tay, hai chân, thân thể, trong bảy khối hài cốt đã tìm được hoặc đã có tung tích sáu khối, còn thiếu một cái đầu Thủy nhi nữa, bần tăng rất nhanh là có thể thu ngươi làm võ hồn rồi!

Dựa vào kinh nghiệm Lý Mục và Huyền Si, chỉ cần tìm được phần lớn bộ phận linh hồn, Trầm Côn đã có thể triệu hồi ra một võ hồn đắc dụng. Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần hắn thu thập thân thể của Thủy Nhi từ người trẻ tuổi, là đã có thể triệu hồi võ hồn thứ năm rồi!

Chỉ bằng năng lực của Thủy Nhi, cho dù còn thiếu một cái đầu, nàng ta cũng có năng lực trị liệu cho Vương Kiêu cùng Huyền Si chăng? Nghĩ tới đây, Trầm Côn lại cười không khép miệng lại được.

- Lão đại, ngươi còn có tâm tư để cười? Cẩn thận một chút đi! – Cổ Nguyệt Hà mặt mày ủ rũ, hầu hạ một bên:

- Lão nhân gia ta cũng không nghĩ tới võ hồn của Công Thâu Lâm không ngờ là người này, nhưng mà trong lịch sử hắn là kẻ nổi danh lòng dạ hẹp hòi, là địch nhân của hắn, ngươi cho dù nằm mơ cũng phải cẩn thận đừng rơi vào bẫy của hắn!

- Ừm? Lão huynh có biết người kia là ai không? – Trầm Côn ngẩn ra, sau đó chợt nói:

- Đúng, đúng, nếu như ngươi không đoán ra được thân phận của hắn, cũng không thể viết ra được thuộc tính của hắn, nói mau đi, hắn là ai?

Thuộc tính của võ hồn đều có quan hệ với khi còn sống, Cổ Nguyệt Hà có thể viết ra thuộc tính, tự nhiên cũng đoán ra được thân phận của người trẻ tuổi này!

- Có người mượn nhất dạ đông phong, thiêu hết ngàn thuyền buồm, kết quả kẻ lòng dạ hẹp hòi này tự cho mình là Tiếu Đông Phong, chuyên môn nhằm vào người nọ... Lão đại, ngươi còn chưa đoán ra được hắn là ai sao? – Cổ Nguyệt Hà vỗ trán, Trầm Côn lại bừng tỉnh đại ngộ:

- A, không ngờ lại là hắn?

Nha đầu Công Thâu Lâm chết tiệt kia thật sự là có khí vận tốt mà!

- Khoang đã! – Trầm Côn đột nhiên loé lên một tia linh cảm phi thường thú vị, vừa nói vừa suy tư. Nguồn: http://truyenggg.com

- Cổ lão huynh, nhất khúc tiếu đông phong là của kẻ lòng dạ hẹp hòi, không phải là giả, mà thực lực của hắn cũng không phải là giả, luận năng lực tổng hợp lại, thậm chí hắn còn mạnh hơn cả tên đội nón xanh cùng tên cưỡi hồng mã kia.

- Là ngươi muốn hỏi, hắn vì cớ gì đã trở thành võ hồn của Công Thâu Lâm sao? – Cổ Nguyệt Hà ngượng ngùng cười nói:

- Chuyện này cũng không đơn giản, ngươi nhìn bộ dạng của hắn đi, cột sống bị phong ấn, nhất định khiến thể lực hao hụt lớn, hơn nữa Công Thâu Lâm xác thực là một thiên tài, rất dễ dàng có thể biến hắn thành võ hồn mà!

- Không phải, ta không nói tới cái này!

Linh cảm trong đầu càng ngày càng rõ ràng, Trầm Côn chậm rãi nói:

- Ý ta là, nếu như người này đã phi thường cường đại rồi, vì cớ gì mà hắn còn muốn đi giành linh hồn của Thủy Nhi, kết quả bị hài cốt của Thủy Nhi vây khốn? – Trầm Côn vừa nghĩ tới đây, Cổ Nguyệt Hà đột nhiên nhanh chân bỏ chạy!

Mà Trầm Côn từ từ suy nghĩ, trong đầu cũng dần trở nên sáng tỏ!

- Hừ! – Hắn hoàn toàn minh bạch:

- Điều này chỉ có thể giải thích, khi còn sống Thủy nhi còn cường đại hơn người này, lịch sử cũng đã chứng minh nàng là một đại nhân vật nổi danh!

- Cổ lão huynh, ta nhớ ra rồi, Thủy Nhi bị mật hạp thiên đạo của Thiên Cơ môn các ngươi phong ấn, ngươi nhất định biết thân phận của Thủy Nhi, mau nói cho ta biết! – Vẻ mặt Trầm Côn vừa tỏa sáng, đồng thời lại xoay người nhìn lại:

- Cổ lão huynh? Cổ lão huynh!

Cổ Nguyệt Hà sớm đã chạy mất dạng rồi.

Đầu óc của lão gia hỏa này thật sự là rất thông minh, Trầm Côn vừa nghĩ ra, là hắn đã biết phiền toái chuẩn bị tới. Khi Trầm Côn vừa phản ứng, hắn đã tránh ở phía dưới cái bàn sách lớn trong U Minh hồn phủ rồi, một miếng vải đen che đầu, bộ dáng như đã ngủ mấy ngàn năm không tỉnh lại vậy.

- Cổ lão huynh, chạy đi đâu!? – Trầm Côn cười hì hì bước tới, ngồi xổm xuống, sau đó lật tấm vải đen lên:

- Ngươi là võ hồn của ta, có thể chạy đi đâu chứ? Mau nói sự thực cho ta, đến tột cùng Thủy Nhi là ai?

- Là một vị cao nhân thần bí!

- Đừng có nói lời vô dụng đó với ta, hôm nay nếu như ngươi không nói rõ lai lịch của Thủy Nhi ra, bần tăng sẽ để ngươi biết, cái gì là mặt nở đầy hoa, ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra!

Phốc!

Vừa nói đến đây, Cổ Nguyệt Hà liền quơ lấy nghiên mực trên mặt bàn, sau đó hung hăng đập vào mặt mình, máu me be bét, lộ ra bộ răng vàng khè, hắn cười khúc khích nói:

- Lão đại, có phải là như vậy không?

Trầm Côn ngây ngẩn cả người:

- Lão huynh, ta chỉ nói đùa thôi mà, ngươi, ngươi...!

- Ài! – Cổ Nguyệt Hà thở dài, nghiêm chỉnh nói:

- Lão đại, không phải là ta không nói cho ngươi, mà là thân phận của Thủy Nhi quá nhạy cảm, tên của nàng có ghi trên thiên môn, một trong những Thiên cơ có liên quan tới thiên đạo tuần hoàn, cả đời này ta tiết lộ quá nhiều thiên cơ rồi, bị khổ cũng quá nhiều rồi, thật sự không dám tùy tiện ăn nói lung tung nữa!
Bình Luận (0)
Comment