- Mỹ nữ, có công cụ chế tạo sư sao?
Trầm Côn cười híp mắt đi tới sau lưng Y Y.
- Đương nhiên là có rồi, vì biểu diễn chân thực, tiểu thư đã mua sắm hai mươi bộ công cụ chế tạo rồi, mở một cửa tiệm rèn cũng không vấn đề gì.
Y Y kinh ngạc nói:
- Nhưng ngươi muốn vật kia làm cái gì? Không phải là muốn đi làm thợ rèn chứ.
Vuốt vuốt cằm suy nghĩ nói:
- Nhưng con mắt của ngươi nhỏ như vậy, chắc không thấy rõ được lò luyện đâu.
"….."
- Có thể đem công cụ cho ta mượn chứ? Đảm bảo không làm chậm trễ diễn xuất là được.
Trầm Côn cố gắng mở to hai mắt nói.
Y Y cười hắc hắc, viết cho Trầm Côn một tờ giấy có thể tùy tiện lấy ra một nhóm công cụ nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, Trầm Côn mặc trang phục giống như một thợ rèn. Xích bạc trên người, trước ngực đeo tạp dề, trên bả vai còn mang đầy đủ thiết chùy, búa lớn.
Hắn còn mang tóc giả, trang điểm trông giống như là một chế tạo sư thanh tú.
Trang phục hoàn hảo, Trầm Côn cười híp mắt đi trong đêm tối.
Lúc hắn đi được nửa giờ, trên đường cái vang lên mấy tiếng âm thanh búa nện vào binh khí. Quay đầu nhìn lại, Công Thâu Huyền dẫn Công Thâu Lâm, còn có mấy ngàn người nhà Công Thâu mang binh khí chạy tới đây. Bọn họ đều cỡi cơ quan chiến khí đủ để sánh ngang đội ngũ mấy vạn kỵ binh.
- Nguyên Quân tiểu thư.
Chiến đội đem trọn con đường cái phong tỏa. Công Thâu Huyền thấy trong trời đêm xuất hiện một thợ rèn, hiển nhiên rất sửng sốt. Sau đó hắn hướng về phía đội ngũ của Nguyên Quân chắp tay:
- Biết được Nguyên Quân tiểu thư hôm nay vào thành, Công Thâu gia đặc biệt tới hoan nghênh.
Các diễn viên của đoàn biểu diễn nhìn nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.
Hoan nghênh? Tiểu hài tử cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện ma quỷ này. Công Thâu Lâm đầu tiên là bắt không được Quang Minh hoàng, trên đường còn bị người phục kích, làm mất cả vũ hồn Tử Đông Phong. Chuyện này đã truyền khắp Xuất Vân Hải Thành, tất cả mọi người hiểu, Công Thâu gia tuyệt sẽ không bỏ qua Nguyên Quân.
- Công Thâu lão gia, đã lâu…
Nguyên Quân trong đám người kia, chắp tay đáp lễ nói:
- Minh nhân không nói tiếng lóng. Công Thâu lão gia mang theo mấy ngàn binh mã, mấy ngàn cơ quan chiến khí, cũng không phải là hoan nghênh ta. Nói đi, có yêu cầu gì thì nói ra.
- Thực sảng khoái.
Công Thấu Huyền vuốt vuốt chòm râu:
- Mấy ngày trước, hung thủ giết con thứ hai của ta trốn trong đoàn biểu diễn của ngươi. Tôn nữ của ta theo sát hắn cũng bị người phục kích, rồi làm mất Vũ Hồn. Chuyện này, Nguyên Quân tiểu thư có phải hay không cho Công Thâu gia chúng ta một cái công đạo?
- Công Thâu lão gia, ông muốn gì?
- Một câu, đem Quang Minh Hoàng giao ra đây.
- Công Thâu lão gia, ngài có phải là đang làm khó ta.
Nguyên Quân bất đắc dĩ mở hai tay ra:
- Quang Minh Hoàng đúng là ở chỗ ta, nhưng chuyện này Lệ Thiên tướng quân cùng Lâm tiểu thư cũng biết. Chuyện này không có quan hệ cùng với Nguyên Quân. Hơn nữa…
Nàng thở dài:
- Quang Minh Hoàng đã đi rồi, không còn ở chỗ của ta nữa.
- Quang Minh Hoàng là tội phạm truy nã quan trọng của Hoàng Kim Huyết Tộc, ngươi dám thả đi?
Công Thâu Huyền biến sắc.
- Công Thâu lão gia, ta là người của Hoàng Kim Huyết tộc các ngươi sao?
- Ngươi còn không xứng trở thành Hoàng Kim Huyết tộc.
- Vậy thì không liên quan đến ta.
Nguyên Quân nhún vai nói:
- Ta chỉ là một diễn viên, đến Đoạt Nhật lâu biểu diễn. Ta đây có cần phải mạo hiểm mang họa sát thân, giúp Công Thâu lão gia đi bắt hung thủ sao?
Chỉ chỉ phía Tây:
- Cho dù là Đông Ca Thánh Nhân ở chỗ này, cũng chỉ nói là ta vì sao không làm mà thôi. Còn không đến mức phán tội của ta.
Sự thật là như vậy. Mấy ngày trước A Phúc cùng Công Thâu Lâm tranh đấu, Nguyên Quân bất quá chỉ cung cấp một cái sân mà thôi, hơn nữa Lệ Thiên tướng quân toàn bộ đều tham dự. Làm sao không truy cứu nàng, cũng chưa đến mức phải truy cứu Nguyên Quân.
Nếu quả thực muốn truy cứu, trong đoàn biểu diễn chỉ có một người có thể có vấn đề, đó là Dương Ngũ đã cùng hợp xướng với A Phúc. Nhưng vừa nghĩ đến chữ
"Dương", Công Thâu Huyền rất sáng suốt chợt nghĩ tới tin đồn về Dương Ngũ… Tấm bia Dương môn, chọc không nổi, phải bỏ qua.
- Hô.
Công Thâu Huyền thở dốc có chút ồ ồ rồi, tức giận nói:
- Nguyên Quân, ngươi là bạn thân của Thánh Nhân, ta không so đo với ngươi. Nhưng mấy ngày nay, ai đề nghị để cho Quang Minh Hoàng ở lại đoàn biểu diễn, đứng ra cho ta.
Hắn quát to:
- Nếu là chủ ý của ngươi, hôm nay Quang Minh Hoàng đã chạy, ngươi nhất định phải cho Công Thâu gia chúng ta một cái công đạo.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào Trầm Côn.
- Ách.
Trầm Côn tính toán làm sao để làm thợ rèn, không để ý đến tràng tranh đấu vừa rồi:
- Lão huynh, mọi người nhìn ta làm gì?
- Đúng, chính là chủ ý của ngươi.
Công Thâu Huyền lạnh lùng cười một tiếng, phất tay nói:
- Cũng bởi vì chủ ý của ngươi, mới làm cho tội phạm truy nã quan trọng chạy thoát. Bắt lại cho ta, mang về Công Thâu gia tra hỏi. Ngươi đối tốt với Quang Minh Hoàng, nhất định biết tung tích của hắn.
Theo âm thanh của hắn, hơn mười Hoàng Kim công binh lấy ra thứ giống với hỏa pháo, nòng pháo từ từ hướng về phía Trầm Côn. Hơn mười viên đạn kết thành một tấm lưới lớn từ khẩu pháo bắn ra ngoài, bao bọc lấy Trầm Côn.
- Công Thâu lão gia, đây cũng là diễn viên của ta.
Sắc mặt Nguyên Quân đột nhiên âm trầm.
- Nguyên Quân tiểu thư, ta đã không so đo với ngươi chuyện bao che Quang Minh Hoàng rồi, ngươi cũng không cần làm quá phận. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Công Thâu Huyền lạnh lùng nói:
- Nhi tử Công Thâu Thiên của ta đã chết còn chưa nói. Nhưng mà Lâm nhi, là một trong những Thánh nữ dự khuyết. Nàng mất đi Vũ Hồn, Công Thâu gia chúng ta tất phải đòi một cái công đạo.
- Vậy ngươi sẽ dùng diễn viên của ta làm công đạo?
Nguyên Quân lạnh lùng cười. Nàng vừa đáp ứng Trầm côn, đảm bảo Trầm Côn đến Xuất Vân Hải Thành an toàn. Mấy phút đồng hồ sau Trầm Côn liền bị bắt. Cho dù tính tình Nguyên Quân có tốt hơn cũng không thể chịu nổi việc này.
- Ngũ gia, Công Thâu lão tử muốn mang diễn viên của ta đi, phá hủy diễn xuất của ta. Nguyên Quân không có bản lãnh, đành nhờ ngươi vậy.
Nguyên Quân khom người mời.
- À á a…
Dương Ngũ tối hôm qua một đêm uống rượu, đang mơ mơ màng màng. Một tay hắn cầm hồ lô rượu, tay còn lại giơ lên đại thương, mắt say lờ đờ chỉ vào Công Thâu Huyền:
- Giết tất, hay chỉ giết một mình hắn.
- Ngũ gia, cần gì phải chém chém giết giết đâu?
Trầm Côn trong lưới lớn đột nhiên nở nụ cười:
- Mấy ngày hôm trước chính xác là chủ ý của ta, nên để cho Công Thâu lão già này một cái công đạo. Việc này không liên quan đến ngài cùng Nguyên Quân tiểu thư.
Mọi người sửng sốt, trong lòng tự nhủ tiểu tử này điên rồi sao. Nguyên Quân thay hắn ra mặt, hắn còn không lĩnh tình.
Hắn thực sự muốn để Công Thâu gia bắt đi sao?
- Hừ. Coi như là tiểu tử ngươi thức thời.
Vừa nhìn Trầm Côn chủ động chịu trói, đáy lòng Công Thâu Huyền thở phào nhẹ nhõm. Hắn thực không dám liều chết cùng Dương Ngũ.
- Nhìn tiểu tử ngươi coi như hiểu chuyện. Các đệ tử, cho hắn vào trong cũi thoải mái một chút, mang về chiêu đãi thật tốt.
- Công Thâu lão gia, ta có trở về với ngươi hay không không quan trọng.
Trầm Côn hơi nháy mắt một cái:
- Nhưng mà giết người không cúi đầu xuống đất. Ta còn chút chuyện riêng, ngươi có nên để cho ta giải quyết xong xuôi?
- Không cần phải nói nhảm nhiều như vậy.
- Công Thâu lão gia, đây là chuyện riêng của ta, nhưng có liên quan đến đại thiếu gia Dạ gia của ông đó.
Trầm Côn cười híp mắt, một ngón tay chỉ về hướng Dạ Trung Thiên.
Liên quan đến mình?
Dạ Trung Thiên vốn đứng một bên xem náo nhiệt, đột nhiên bị cuốn vào, không khẽ mỉm cười:
- Tiểu huynh đệ, ta và ngươi không quen biết. Tìm ta có chuyện gì?
- Ngươi là chế tạo sư đúng không?
Trầm Côn cười hì hì, ngón tay chỉ về phái lò rèn.
- Chẳng lẽ ngươi cũng là chế tạo sư?
Dạ Trung Thiên cười cười:
- Chỗ này của ta đúng là cần chế tạo sư, nhưng điều kiện vô cùng hà khắc. Một là lý lịch phải trong sạch, cần người có thân phận đảm bảo. Hai là phải có tài nghệ tuyệt kỹ, ít nhất thông qua sáu vị đại chế tạo sư khảo hạch.
- Trong sạch cùng kỹ nghệ?
Trầm Côn suy nghĩ một chút:
- Nguyên Quân tiểu thư, đảm bảo cho ta được không?
Nguyên Quân sửng sốt:
- Dĩ nhiên. Lấy danh dự của Nguyên Quân ta đảm bảo, gia thế người này trong sạch. Công Thâu lão nhân hoàn toàn là vu khống hắn.
- Đa tạ.
Trầm Côn cười híp mắt nhìn Dạ Trung Thiên:
- Dạ thiếu gia, nội dung khảo hạch là gì?
Dạ Trung Thiên đã đã gọi ra đầy đủ thợ rèn, ném cho Trầm Côn một khối sắt nói:
- Từ vật này, tùy tiện chế tạo một đồ vật cho ta. Nhóm chế tạo sư đang ngồi kia sẽ cho ngươi một đánh giá công bằng.
Nói xong, sáu vị chế tạo sư từ trong lò đi ra.
Bọn họ vừa nhìn bộ dạng của Trầm Côn còn trẻ tuổi, khóe miệng nổi lên sự khinh thường, ngạo nghễ ngồi ở bên cạnh Trầm Côn. Bọn hắn chỉ chỉ lò luyện bên cạnh, ý là Trầm Côn có thể dùng lò luyện này chế tạo. Ngay cả một câu
cũng không nói, hiển nhiên rất xem thường tay nghề của Trầm Côn.
Trầm Côn cũng không để ý tới bọn họ, cân nhắc khối sắt trong tay, chỉ là một khối bằng nắm tay trẻ con:
- Tùy tiện chế tạo một linh kiện.
Vừa nói, hắn nhấc khối sắt trên tay lên.
Thấy động tác của Trầm Côn, sáu vị chế tạo sư rối rít lắc đầu. Nói đùa gì vậy, chế tạo phải dùng đến lò luyện, cái này hài tử ba tuổi cũng nhận thức được. Nhưng tiểu tử này không có chui ra từ trong tấm lưới, cũng không thèm nhìn lò luyện một cái. Rõ ràng chính là một chế tạo thường dân.
- Dạ thiếu gia, không cần tiếp tục nữa rồi.
Một chế tạo sư vào trong bên trong rạp:
- Người này chính là một người bình thường, ngay cả việc nấu chảy nguyên liệu cũng không biết.
- Đúng vậy.
Dạ Trung Thiên vốn sẽ không đem một chế tạo sư trẻ tuổi như vậy để trong lòng. Hắn nhấp một ngụm trà, phất tay nói:
- Công Thâu lão gia, chuyện ở đây kết thúc. Kế tiếp…
Đinh đương…
Lời còn chưa dứt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đánh. Một cái bánh răng thường thấy rơi dưới chân Dạ Trung Thiên.
Chỉ sau hai câu nói, bất quá chỉ bảy tám giây. Dạ Trung Thiên chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn thoáng qua Trầm Côn, chỉ thấy hắn cười híp mắt ngồi trong tấm lưới, thiết thạch trong tay cũng không thấy. Mà năm vị chế tạo sư còn lại bên cạnh hắn, vẫn ở trạng thái ngồi trên ngựa, hiển nhiên la muốn đứng nên. Nhưng mà hắn sợ ngây người đứng không nổi.
- Đây là do ngươi chế tạo?
Dạ Trung Thiên nhặt bánh răng lên.
- Hắc hắc, trừ ta ra còn có người khác sao?
Trầm Côn phá lệ cười vui vẻ.
- Tháo lưới trên người hắn ra, cho hắn thêm năm trăm cân gang.
Ánh mắt Dạ Trung Thiên sáng lên, cực nhanh phân phó:
- Toàn bộ công cụ bên trong lò ngươi có thể tùy tiện dùng. Trong vòng một khắc đồng hồ, đem năm trăm cân gang đúc thành mười ba cái xà nhà. Ít nhất có thể dùng được cho một tòa thiên điện.
- Một khắc đồng hồ à…
Trầm Côn chậm rãi chui ra từ trong lưới lớn, đi vào bên trong lò, tay không đặt lên năm trăm cân gang. Sau đó hai tay khẽ vỗ ở phía trên. Một phần gang trong đó nhăn nhó biến hình, trở thành, một khối xà nhà. Mà những thứ gang khác thì hóa thành dạng lỏng, rót vào trong khuôn đúc, sau đó lành lạnh lại. Không tới một phút đồng hồ, mười ba xà nhà đã đúc xong. Mà Trầm Côn chậm rãi nói tới nửa câu sau:
- Quá lâu. Chế tạo sư đủ tư cách, một phút đồng hồ là đủ rồi.