Một thân áo choàng lôi thôi bụi đất, đầu tóc rối bời giống cái tổ gà, một hồ lô rượu trên đai lưng, một thanh trường kiếm kiểu xưa ...
Người này Trầm Côn biết, chính là người từng bị hắn đánh cướp, lão tửu quỷ tại Hàn gia làm Huyền Soa giật mình chạy trốn !
Không đúng!
Hắn khẽ mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng, đầu tóc cũng đen nhánh bóng loáng của người trẻ tuổi, rõ ràng chỉ hơn hai mươi tuổi, chỉ có thể coi là một tiểu tửu quỷ!
- Ai u, lão huynh!
Nghe một câu
"Lực chiến đấu không cách nào tính ra" Ánh mắt Trầm Côn nhìn tửu quỷ này, giống chó sói thèm khát nhìn thỏ con, hắn cười híp mắt tiến lên, thân thiết nắm tay.
- Đã lâu không gặp, lão huynh khoẻ không? Ta nhớ huynh muốn chết, huynh thích nhất Tống Nguyệt Nữ Nhi Hồng đúng không?
Hắc hắc, huynh giúp ta chạy thoát xong, ta mua cả công xưởng làm rượu Tống Nguyệt cho huynh!
- Cái gì? - tửu quỷ té thất điên bát đảo, mê mẩn trừng trừng vịn Trầm Côn đứng lên, gãi gãi mái tóc rối bời:
- Huynh đệ, nơi này là Xuất Vân thành Bắc đúng không?
- Đúng, Xuất Vân thành Bắc, nơi này chính là vùng ngoại thành thành Bắc !
- Hô... . .
Người này đổ mồ hôi lạnh trên trán
- Cuối cùng ta đã tới... – Hắn lập tức khẩn trương hỏi:
- Hoàng Kim Huyết tộc Thế tục chi môn mở chưa? Hoàng Kim Thần tộc xuất hiện chưa?
- Xuất hiện rồi, đang ở đối diện huynh - Trầm Côn cười híp mắt, một ngón tay chỉ hướng tế đàn nơi hai gã Thần tộc còn đang cười nói
- Lão huynh, ta chọc không nổi Hoàng Kim Thần tộc, ta và huynh liên thủ, giết chết mấy tên cứu thế hắc kỵ này trước được không?
- Mấy kẻ đó đã chết rồi, còn phải giết chết lần nữa sao?
Tiểu tửu quỷ hờ hững nhìn Trầm Côn.
Trầm Côn ngơ ngác nhìn hắn... . .
Sau đó nghe bên cạnh, đông, đông, đông... Hợp với tiếng ngã quỵ của sáu thân thể, đồng loạt truyền đến!
Quay đầu nhìn lại, sáu Đại cứu thế hắc kỵ mất mạng tại chỗ, nơi cổ họng mỗi người , đều có một vết kiếm nhợt nhạt ...
- Hắc hắc, quả nhiên là lực chiến đấu không thể tính ra ... .- Cổ Nguyệt Hà thấp giọng cười một tiếng:
- Ngay thời điểm lão đại ngươi gạt ngã đại thụ, người này trong nháy mắt rơi xuống đất, một kiếm giết sáu Đại cứu thế hắc kỵ !
Ta ngất!
Trầm Côn kinh hãi mở to hai mắt, một kiếm, giết sáu Đại hắc kỵ. Chuyện này coi như là hợp tình lý , dù sao lực chiến đấu của gã là không thể tính ra, mà sáu Đại hắc kỵ hợp sức bất quá là là mười vạn, nhưng vấn đề là... . . Trầm Côn nãy giờ vẫn ngó chừng người này, mà không hề thấy được hắn xuất kiếm, cũng không thấy được hắn di động, hắn đến tột cùng là xuất kiếm giết người như thế nào !?
- Kiếm ý! - tiếng A La vang lên sau lưng - Hắn đã đạt đến cảnh giới kiếm ý tối cao, với đối thủ là người phàm, chỉ cần tâm niệm vừa động, lập tức mất mạng!"
Nàng nói xong, nhìn gã tửu quỷ vẻ mặt quái dị, khổ sở, mê ly, giãy dụa, đau khổ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài
- Ngươi đã đến rồi, tại sao lại đến?
Tửu quỷ cười cười, không trả lời, hai mắt ti hí của Trầm Côn sáng rực lên,
- Ai u, lão huynh là bằng hữu của A La ? Vậy tốt quá, ha ha, khó trách huynh chịu ra tay giúp ta! – Hắn thân mật nắm tay người ta một lần nữa - Lão huynh họ gì?
Tửu quỷ vuốt vuốt lỗ mũi,
- Ta chính là tên ma-cà-bông vô trách nhiệm, tên của ta... . Chắc không cần nói ra?
- Ma-cà-bông? - Trầm Côn nhất thời không kịp phản ứng.
Nhìn lại, tửu quỷ giết sáu Đại hắc kỵ xong, chầm chậm đi về phía tế đàn, may sao từ nơi này có thể nhìn thấy tế đàn, thấy hai Hoàng Kim Thần tộc kia, hắn dù là một tên siêu cấp mù đường cũng còn chưa đến mức lạc đường.
Tới tế đàn, hắn một tay cầm chuôi kiếm, lông mày giương lên.
- Ta đánh cuộc với người ta, săn thú ở chỗ này, xem thử người nào bắt được một tên điểu nhân trước... . . Nguồn truyện: TruyenGG
Bội kiếm của hắn chậm rãi rút ra một đoạn
- Như vậy hai tên điểu nhân các ngươi, kẻ nào tới trước!?
Điểu nhân... .
Đúng vậy, hai Hoàng Kim Thần tộc có vi mệnh là
"Ưng" và
"Loan", dung mạo cũng như thế, một kẻ có vóc người thật cao giống như chim ưng, phía trên mỏ ưng dài nhỏ dính vài giọt máu tươi mới liếm trên tế đàn. Kẻ kia mang hình người, nhưng sau lưng có một đôi cánh Loan Phượng dài, khẽ phe phẩy, hoa quang bên cạnh lưu động!
- Ngươi dám can đảm vũ nhục thượng thần, dù là bằng hữu, cũng đừng trách Đông Ca ta không khách khí! - Hai điểu nhân bị mắng còn chưa nói gì, Đông Ca đã âm u đứng dậy. Trong suy nghĩ của hắn, Hoàng Kim Thần tộc chính là thần, là trời. Kẻ này dám mắng Hoàng Kim Thần tộc là điểu nhân, chính là vũ nhục trời trong suy nghĩ của Đông Ca , tiết độc tín ngưỡng của hắn !
Không cần quản ngươi là ai, đều phải chết!
Nhưng ngay khi Đông Ca mới đi hai bước, pa, Kim Ưng đè xuống bờ vai của hắn, lạnh lùng đánh giá trường kiếm của người này,
- Thanh Liên kiếm... . Từng có người dùng thanh kiếm này vũ toái hư không, đến được bên ngoài Thiên Môn, nhìn Thiên Môn cười to ba tiếng, cất cao giọng hát uống rượu đi, người nọ chính là ngươi?
Hắn gãi gãi đầu, ca thán:
- Thiên Môn rõ ràng quá lạnh, không bằng phàm trần, có rượu ngon, có cảnh đẹp, có mỹ nhân...
- Quả nhiên là ngươi! - Kim Ưng gật đầu
- Ngàn năm qua, người phàm có thực lực vũ toái hư không, đến được Thiên Môn, có hai mươi ba, nhưng chỉ có ngươi không nhìn Thiên Môn... . . Cũng chỉ có ngươi, có thể tại Thiên Môn chi ngoại cuồng tiếu cất cao giọng hát. Quấy nhiễu Hoàng Kim Thần tộc ta xong, một bầu rượu, một thanh kiếm, giết ra Thiên Môn chi ngoại, khiến thần Phật đầy trời không thể làm gì! - Hắn phá lên cười
- Có đối thủ như vậy, ta thích!
- Có con mồi như ngươi, ta cũng thích!
Hắn khẽ mỉm cười, bội kiếm đã rút ra hơn phân nửa, vận sức chờ đại chiến phát động.
Hắn do dự một chút, hướng về phía Kim Loan cười cười,
- Vị điểu nhân này ... Ngươi cũng đánh luôn đi! - Hắn cau lỗ mũi, nói rất chân thành:
- Ta không phải là xem thường thực lực của các ngươi, chẳng qua là... Ta đã đánh cuộc với người ta, nếu không mau giết chết hai người các ngươi, các ngươi có thể sẽ bị người khác đoạt mất!
- Còn có kẻ dám to gan vũ nhục Hoàng Kim Thần tộc bọn ta vậy ư! - Kim Loan tức giận mắng to.
Đúng lúc này!
Phốc!
Một cái bao tay đấm bằng sắt đen từ lồng ngực của hắn nhô ra, sau đó sau lưng của hắn có một người, một tay giơ lên thi thể Kim Loan, một tay khác hướng về phía Kim Ưng đang muốn tránh đi ngoắc ngoắc ngón tay.
Kim Ưng thấy Kim Loan có thực lực tương đương mình chết ngay trước mắt, xoay người bay vào Huyết sắc đại môn, nhưng hắn vừa tới cửa, chỉ thấy một thiết quyền đen nhánh từ bên trong đánh ra ngoài. . Phốc, lại là một tiếng đánh trúng nặng nề của quả đấm, đầu Kim Ưng nát bấy, thi thể cũng bị người nọ bắt lấy!
- Ai, chậm một bước... - tửu quỷ thống khổ vuốt vuốt cái trán, u oán nói:
- Ngươi không thể chừa một tên cho ta ư, ngươi đoạt cả hai, ta thua cuộc mất!
- Ai kêu ngươi dài dòng quá! - Người nọ đi xuống tế đàn, quơ quơ hai cỗ thi thể trong tay
- Có muốn ta cho ngươi một cái không?
- Coi như xong, nếu như bị người khác biết, ta nhờ ngươi bố thí mới có thể đánh cuộc thắng...
Tửu quỷ lắc đầu
- Ai, Thanh Liên kiếm của ta cũng không chịu!
- May mắn! - Hắn bước chậm rãi tới Huyết sắc đại môn
- Thế tục chi môn vẫn chưa đóng cửa, ta chỉ cần đi Thiên Môn một chuyến, giết hết hang ổ Hoàng Kim Thần tộc là được rồi!
Hắn bước vào Thế tục chi môn, vỏ kiếm nhẹ nhàng móc một cái trên đai lưng người nọ, tiện tay lấy đi một bầu rượu to.
- Thiên Môn không có rượu ngon, cho ta mượn một chút đi!
- Tùy ý! - Người nọ thờ ơ.
Thật lâu sau, Huyết sắc đại môn chậm rãi khép lại...
Đông Ca, Cơ Nhược Vũ, Cuồng Lôi, mười vạn Hoàng Kim Huyết tộc, thậm chí cả Trầm Côn trong rừng rậm , tất cả mọi người im lặng nhìn Huyết sắc đại môn biến mất, tựa hồ tất cả mọi người quên cả nói chuyện, quên cả bước đi, thậm chí quên cả hô hấp!
Chỉ là đánh cuộc thôi!
Cũng chỉ là đánh cuộc bắt hai điểu nhân thôi!
Một kẻ tới, hai quyền đánh chết hai điểu nhân, khiêng đi mà thôi.
Một kẻ, điểu nhân nơi này đã bị cướp hết, đành giết tới hang ổ Hoàng Kim Thần tộc mà thôi.
Mà thôi!
Hết thảy cũng chỉ là mà thôi, mà thôi!
Đây chính là cảm giác hai người kia đem đến cho mọi người. Đi tự nhiên trong mười vạn quân, đánh cuộc, chơi một trò chơi, giết hai Thần tộc, cầm một phần thưởng nhỏ... . . Đường đường Hoàng Kim Thần tộc, ở trong mắt bọn hắn, không hơn gì cái này mà thôi!
Dùng thi thể Hoàng Kim Thần tộc đánh cuộc!
- Bọn họ, bọn họ là ai?
Hồi lâu sau, âm thanh cơ hồ không thể nghe thấy của Cơ Nhược Vũ vang lên, rốt cục phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc này!
- Thượng thần! - Tựa hồ không nghe được câu hỏi của Cơ Nhược Vũ, Đông Ca chán nản quỳ xuống, hướng về phía máu tươi rơi lả tả trên mặt đất, máu màu vàng, máu tươi của Hoàng Kim Thần tộc, hắn khóc lên như bị mộng du.
- Thượng thần, Đông Ca vô năng, Đông Ca vô năng...
Nghe tiếng khóc của hắn, Cơ Nhược Vũ khóc, Lôi Động khóc, mười vạn Hoàng Kim binh lính tất cả đều khóc, tất cả mọi người quên mất việc đuổi bắt Trầm Côn. Hoặc có thể nói sau chuyện rung động của hai người này, bọn họ hoài nghi võ công mình khổ tu nhiều năm, không còn dũng khí cùng người động võ!
Đây chính là lực lượng chi hi cấp, tựu như Cơ Nhược Vũ cùng A Phúc đánh một trận xong, cũng không dám tham gia chiến trường hải quân nữa, nhóm người Hoàng Kim Huyết tộc đã mất đi dũng khí, vứt bỏ tự tin!
Đánh cuộc, vung hai quyền, hai đại Hoàng Kim Thần tộc bị mất mạng. . Trước mặt lực lượng có tư cách quyết định chúng sinh, chi phối sinh tử tồn vong, còn ai dám động thủ? !
Trầm Côn cũng nhìn ngây người!
Đông, đông, đông!
Trầm Côn đột nhiên thức tỉnh, chỉ thấy thiết thủ bộ kia cầm theo hai cỗ thi thể, đi tới bên cạnh mình, khôi giáp nặng nề phát ra tiếng còn nặng nề hơn.
- Nghe nói ngươi bị mất ký ức..." - Người này nói giọng khàn khàn
- Còn nhớ ta là ai không?
- Ngươi...
Trong đầu còn quanh quẩn hai quyền kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, Trầm Côn bỗng nhiên nghĩ tới một cái tên, cười khổ một tiếng
- Là ca sao?
Người kia cười cười vỗ vỗ bả vai Trầm Côn:
- Là ta, Dương Vô Tuyệt!
Nhưng ta không phải là anh của ngươi! - Dương Vô Tuyệt đột nhiên lạnh lùng bỏ đi
- Lúc ta rời khỏi quỷ động, nghe thấy ngươi thề... Bất luận dùng biện pháp gì, tà đạo cũng tốt, nhập ma cũng được, nhất định phải theo kịp bước tiến của ta!
Trong giọng nói đầy sự khinh thường
- Nhưng ngươi làm cho ta thất vọng, ngươi bây giờ, không xứng với làm huynh đệ của ta!
- An tâm đi, lão ca!
Trầm Côn nghe ra, hắn không phải nhục mạ, cũng không phải khinh miệt, mà là đang kích thích ý chí chiến đấu của mình!
Hắn cười cười nói:
- Như thế nào mới coi là theo kịp ngươi?
- Ngươi nghe thấy vụ đánh cuộc mới vừa rồi không?
Dương Vô Tuyệt dừng cước bộ một chút, giọng khàn khàn vọng vào trong tai Trầm Côn
- Ngày thiên trai, thi thể Thần tộc, Phù Vân chi thai, đây chính là vụ đánh cuộc mà ta, Lý Trích Tiên cùng tham gia, rất nhiều người khác cũng tham gia... . . Phải nhớ để chứng minh ngươi có thể theo kịp ta, ngày Thiên trai , mang theo một cỗ thi thể Hoàng Kim Thần tộc, ta ở Phù Vân thai chờ ngươi!
Trầm Côn bĩu môi
- Nếu ta mang đến mười cỗ, tám cỗ thì sao?
Dương Vô Tuyệt dừng chân lại, nhưng ngay sau đó liền cuồng tiếu.
- Ngươi không có bản lãnh này!
Vừa nói, hai người nhìn thoáng qua mà đi
Một đời, hai huynh đệ... Chỉ thế này!