Vũ Tôn

Chương 157

- Ngươi có vẻ rất giỏi dụ dỗ nữ nhân, nhưng ta sẽ cho các nàng biết ngươi chỉ là một kẻ phế vật so với ta.
Vương Bình nghe Thủy Linh nói như vậy càng lúc càng chán ghét Vũ Tôn đến cực hạn.
- Với một kẻ như ngươi trong mắt ta vĩnh viễn không bằng một con kiến hôi. Tới đây đi, trong mười chiêu ngươi chạm được vào người ta thì ta quỳ xuống dập đầu với ngươi trước mặt mọi người.
Vũ Tôn ngán ngẩm lắc đầu. Đánh thì đánh đi dài dòng khó chịu.
- Tốt, tốt tốt. Đã vậy ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Vương Bình nộ hỏa xung thiên. Tay phải thành quyền vung tới Vũ Tôn.
Nhưng mà không biết hắn xem thường Vũ Tôn, tự tin với thực lực của mình hay cũng có thể là cả hai nên hắn dùng không tới bốn thành sức mạnh. Bốn thành sức mạnh của Vương Bình trong mắt Vũ Tôn không khác gì một đứa trẻ con. Hắn dễ dàng lắc người nhẹ nhàng tránh qua.
- Hừ, coi ngươi né được bao nhiêu lâu.
Vương Bình khó chịu khi Vũ Tôn thoát được quyền của hắn. Tay phải lại mở thành chưởng ấn tấn công.
Nhưng mà Vũ Tôn vẫn hời hợt né được không chút khó khăn.
- Xem ra ta có chút xem thường ngươi rồi.
Vương Bình cười lạnh. Hắn biết Vũ Tôn không phải là kẻ giá áo túi cơm, muốn thu thập phải dùng nhiều sức mạnh hơn mới được.
- Bài Vân chưởng.
Nguyên lực trong đấu trường bị hắn hấp thu thành chưởng ấn ầm ầm phá không đánh vào vị trí của Vũ Tôn.
Hắn không dám dùng toàn lực mà chỉ có bảy thành, có lẽ sợ Vũ Tôn sẽ bị gục ngã dễ dàng quá. Nhưng mà hắn tự tin Vũ Tôn không thể đỡ được Bài Vân chưởng mà không tổn thương gì.
Nhưng mà mọi việc lại ngược lại hoàn toàn với dự liệu của hắn. Vũ Tôn lần nữa nhún nhẹ chân, lại tránh được vũ kĩ của Vương Bình.
- Khốn kiếp. Để coi ngươi tránh được tới lúc nào. Thiên Sơn chưởng. Trấn!!!

Chưởng ấn mạnh mẽ như một ngọn núi lớn từ trên không trung vô cùng nhanh chóng rơi xuống. Uy lực của nó dư sức phá hủy một phần Võ đài.
Lần này, Vương Bình dùng tám phần thực lực.
Thiên Sơn Chưởng nện trúng Vũ Tôn, lao vào mặt đất ầm ầm tạo thành một hố lớn phá nát một nữa Võ đài
- Hừ, phế vật mãi là phế vật mà thôi. Ta xem ngươi còn gì để nói.
Vương Bình cười lạnh, từ từ bước tới miệng hố.
Trên khán đài, những người ủng hộ Vũ Tôn vô cùng thất vọng.
- Hừ, ta nói rồi. Hắn làm sao có thể là đối thủ của Vương Bình được.
- Không ngờ một chiêu cũng đỡ không được.
- Uổng công chúng ta cổ vũ cho hắn.
- Mạnh miệng cho lắm vào, giờ rước nhục cho cả bản thân lẫn Hồn hoàn phân viện.

Duy chỉ có mấy vị Đạo sư, Trưởng Lão, Thiên Cương Viện trưởng, Hồn Thiên Đế Đại Trưởng Lão cùng đám bạn thân của Vũ Tôn, công thêm Thủy Linh là vẫn hờ hững như không.
Bụi đất tản đi, Vương Bình đứng trên miệng hố nhìn xuống nhưng mà kết quả là không thấy gì cả.
- Khong lẽ lão tử mạnh đến mức một chiêu đánh hắn không còn tro bụi. Có lẽ là như vậy đi. Hừ, phế vật. May cho ngươi là ngươi chết nếu không ta sẽ không để yên đâu.
Vương Bình có chút tiếc nuối thầm chửi trong lòng.
- Bốn chiêu.
Đột nhiên giọng Vũ Tôn vang lên sau lưng Vương Bình.

Cả Đấu Trường kinh sợ không hiểu hắn từ đâu chui ra. Vương Bình cũng nổi gai ốc quay đầu lại.
- Hắn ở đâu chui ra vậy?
- Tại sao hắn lại không có việc gì?
- Rõ ràng ta thấy hắn bị oanh xuống dưới Võ đài, tại sao lại đột nhiên ở sau lưng Vương Bình ???
- Ngươi, vì sao ngươi không có chuyện gì?
Vương Bình khiếp sợ thét lên. Rõ ràng Vũ Tôn đã trúng Thiên Sơn Chưởng của hắn tại sao đầu tóc, y phục vẫn nguyên vẹn?
- Ngươi còn 6 chiêu nữa.
Vũ Tôn không trả lời câu hỏi của hắn mà đáp lại bằng một câu không đầu cuối.
- Cái gì mà 6 chiêu với 4 chiêu. Ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn quỳ lạy dưới gót chân ta. Bách cương quyền.
Từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, Vương Bình ngay lập tức dùng tới một trong những vũ kĩ mạnh nhất của hắn : Bách cương quyền.
Hắn ra một quyền nhưng mà rõ ràng biến thành tròn một trăm quyền chặn toàn bộ trước mặt Vũ Tôn. Hắn né đi đâu chắc chắn cũng sẽ trúng quyền.
Lần này Vương Bình dùng toàn bộ mười thành thực lực.
Nguyên khí trên Võ Đài ầm ầm chấn động không ngớt bởi uy lực mạnh mẽ của Bách cương quyền.
Nhiều người ở trên Võ Đài cũng cảm thấy uy lực mạnh mẽ của chiêu này. Trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ : Vũ Tôn xong rồi.
- Để xem ngươi còn tránh nổi nữa không?
Vương Bình thở hồng hộc chăm chú nhìn Vũ Tôn không chớp mắt.

- Ầm … ầm … ầm …
Cơ thể Vũ Tôn bị trúng quyền ngay lập tức vỡ tan ra thành hàng vạn mảnh nhỏ. Rõ ràng đó chỉ là hư ảnh, còn hắn đã biến đi đâu mất rồi.
Vương Bình tái mét, cảm giác không ổn xuất hiện. Hắn theo bản năng quay đầu lại đằng sau. Rõ ràng Vũ Tôn đã đứng đó từ lúc nào tủm tỉm nhìn hắn cười.
- 5 chiêu.
- Ngươi, khốn kiếp, rút cục ngươi đã làm trò quỉ gì?
Vương Bình thực sự sợ hãi rồi. Rõ ràng hắn không hề rời mắt khỏi Vũ Tôn nhưng mà Vũ Tôn lại có thể nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng hắn, tránh thoát toàn bộ Bách cương quyền.
Một tên Tiên Thiên, thậm chí Trúc cơ sơ kì hoặc trung kì cũng chưa chắc làm được như thế.
Dĩ nhiên đó là đối với người khác. Vũ Tôn bản thân là một Đế Quân đường đường chính chính, cho dù đây chỉ là phân thân thì cũng có tầm mắt vượt xa Trúc cơ, thậm chí vô số Kết đan, ngự không tu sĩ.
Thân pháp đỉnh cấp công pháp hắn lại càng không thiếu.
Ngay cả không gian pháp tắc hắn cũng biết, tuy phân thân không thể điều động được nhưng đem chút ít tinh túy dung nhập vào thân pháp thì hắn vẫn làm được.
Thực lực tổng quan của hắn so với các tu sĩ Trúc cơ sơ kì mạnh hơn nhiều lắm, thậm chí Trúc cơ trung kì còn hiếm người bằng nữa.
Cho nên cái gì mà Bách cương quyền trong mắt hắn đầy sơ hở, thiếu sót. Nếu hắn không né được toàn bộ mới là chuyện lạ.
- Còn 5 chiêu, ngươi còn gì thì đem ra hết đi kẻo muộn.
Vũ Tôn giọng nói đầy hời hợt nhìn Vương Bình.
- Hừ, cố lộng huyền hư. Cho dù ngươi sử dụng thủ đoạn gì cũng không thoát khỏi ta. Đại Thiên cương chưởng.
Sau lưng Vương Bình hiện ra một hư ảnh của một người khổng lồ cao tới năm mét. Không nhìn rõ khuôn mặt người đó ra sao, chỉ thấy cách ăn mặc hắn vô cùng cổ xưa, trần đầy tang thương cổ lão. Từng động tác trên người hắn toàn bộ làm theo các cử động của Vương Bình không khác chút gì.
- Đại Thiên cương chưởng.
Vương Bình tay tái đặt ngang ngực, hư ảnh kia cũng như vậy. Tay phải Vương Bình mở ra toàn bộ, duỗi thẳng về phía trước. Hư ảnh sau lưng hắn ngay lập tức làm theo. Một luồng áp bách khổng lồ xuất hiện hướng Vũ Tôn đè ép, sau đó một cự chưởng khổng lồ, lớn bằng một nửa Võ Đài nơi bọn chúng đang tỉ thí từ trên cánh tay của Hư ảnh kia mạnh mẽ giáng thẳng vào Vũ Tôn.
Vũ Tôn giật mình bởi áp lực Đại Thiên cương chưởng này mang tới. Hắn không có chút chủ quan, đem hắc Hồn hoàn triệu tập. Ban phúc tốc độ trăm phần trăm, thân ảnh hắn bộc phát toàn bộ tốc độ tối đa. Hắn lại lần nữa biến mất trước mặt Vương Bình cùng khán giả, chỉ để lại một tàn ảnh bị Đại Thiên cương chưởng phá nát.

Vương Bình tái nhợt, đứng không vững ngồi xuống Võ Đài. Thi triển liền một lúc mấy món vũ kĩkhiến hắn tiêu hao gần như toàn bộ nguyên khí.
Trước kia, hắn chỉ cần một chiêu nhẹ nhàng nhất trong số ba chiêu cũng đủ nghiền áp tu sĩ cùng cấp.
Vậy mà bây giờ cả ba chiêu đều không thể làm gì được đối thủ. Hắn cảm thấy cực kì bất an.
Khỏi cần quay lại hắn cũng biết Vũ Tôn đang ở sau lưng hắn.
Một cảm giác không cam lòng vang lên. Hắn có thể thua ai cũng được, nhưng mà không được thua thằng này.
- Ngươi còn 4 chiêu.
Giọng Vũ Tôn lại hờ hững vang lên.
Nguyên khí đã suy kiệt toàn bộ, Vương Bình bất lực trong việc tiếp tục tấn công. Hắn cúi đầu, từ trong ngực móc ra một viên đan dược đỏ lòm như máu nắm kín trong bàn tay.
- Ta thua sao? Không bao giờ có chuyện đó.
Hắn giả vờ đưa tay quệt miệng hét lên, sau đó nhẹ nhàng nuốt viên đan dược vào bụng. Mọi chuyện hắn làm khéo đến mức không một ai hay biết.
Kể cả các Trưởng Lão lẫn Viện trưởng, Hồn Thiên Đế. Không có ai nghĩ hắn lại có đan dược để phục dụng như vậy. Tuy học viện không cấm sử dụng đan dược trong thi đấu nhưng mà nếu sử dụng tới đan dược để chiến thắng đối thủ thì mọi người sẽ không hề tôn trọng kẻ đó. Là cường giả thì phải được lòng của người khác chấp thuận. Vì vậy rất hiếm khi có người sử dụng tới đan dược trong các kì luận võ.
Ai dùng tới đan dược gây ra mất công bằng sẽ bị mọi người tẩy chay, khinh thường.
Dược lực của viên đan dược này phát huy rất nhanh. Nguyên khí khô cạn trong cơ thể Vương Bình nhanh chóng được hồi phục và lấp đầy.
Vũ Tôn không hề nóng vội thúc giục Vương Bình. Hắn vẫn khoanh tay hờ hững như không có chuyện gì.
Đã nói chấp Vương Bình mười chiêu, nhất định hắn sẽ để cho Vương Bình thi triển đủ mười chiêu thì thôi, sau đó dùng một chiêu duy nhất đánh bại Vương Bình như những thành viên của vũ kĩ phân viện cùng ma pháp phân viện trước đây.
Sau năm phút đồng hồ, khuôn mặt Vương Bình từ tái mét đã khôi phục hồng hào trở lại, thậm chí Vũ Tôn ẩn ẩn cảm thấy nguyên khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ hơn không ít.
- Đan dược.
Vũ Tôn không tự chủ hiện ra ý nghĩ này trong đầu.
Hiển nhiên không chỉ Vũ Tôn mà còn Thiên Cương Viện trưởng lẫn các Trưởng Lão cũng phát hiện ra điều này.

Bình Luận (0)
Comment