Vũ Tôn

Chương 187

Trên tay Vũ Tôn xuất hiện một tòa cung điện nhỏ cực kì tinh xảo. Hắn không do dự đem nó ném tới trước mặt Thánh cấp chủy thủ.
Trong con mắt kinh sợ của mọi người, vậy mà thanh chủy thủ kia bị đánh văng về phía sau, chút nữa đâm thẳng vào ba người Tinh Không Hoàng – Huyền Thiên Hậu cùng Hắc Vương.
Bọn chúng tái mặt. Ngay lập tức dồn hết nguyên khí đánh vào mũi chủy thủ, người thì lấy tộc độ ánh sáng lách qua một bên.
Thanh chủy thủ Thánh cấp bị lệch hướng, đâm vào một vách không gian bị phong bế.
Tấm lệnh bài khổng lồ rung động dữ dội, mặc dù sau đó miễn cưỡng ổn định lại được.
Tòa cung điện nhỏ bé kia vậy mà không hề suy suyển, chỉ bị hất ngược về phía Vũ Tôn.
Sắc mặt hắn có chút tái đi. Rõ ràng là huy động Quang minh bảo điện tiêu hao nguyên nhân.
- Đó là cái gì?
Tinh Không Hoàng mở to mắt nhìn tòa bảo điện trên tay Vũ Tôn.
Tuyệt đối là chí bảo, còn cao cấp hơn cả Thánh Hoàng cấp chủy thủ kia. Hắn tuyệt đối chắc chắn.
- Chẳng nhẽ là Thánh Tôn cấp chí bảo?
Nghĩ tới đây hắn sắc mặt tái mét. Nếu đúng thế thì lần này vất vả lớn rồi, thậm chí còn nguy tới tính mạng.
Có trong tay Thánh Tôn pháp bảo, chẳng nhẽ là nhặt được. Rõ ràng là không rồi.
Như vậy hậu trường của hắn tuyệt đối có Thánh Tôn cấp đằng sau chống lưng.
- Mặc kệ, cứ lấy được Xích Huyết kiếm sau đó tính sau.
Tinh Không Hoàng cắn răng quyết định. Tay phải hắn đưa ra cách không cầm Thánh cấp chủy thủ thu lại.
- Mọi người cùng xông lên đi. Hắn chỉ là đèn đã cạn dầu.

Tinh Không Hoàng hô hào. Một mình hắn rõ ràng không có tự tin đấu với Vũ Tôn.
Hiển nhiên hắn nghĩ được, năm người kia cũng nghĩ được.
- Bạo Lực vương quyền.
- Truy tâm trảm.
- Phá thiên quyền.
- Diệt thần trảo.
- Thiên Ma kích.
- Toái Tinh phược.
Ầm ầm những chiêu thức cực kì mạnh mẽ được bọn chúng sử dụng. Tên quái thai trước mặt không chỉ tu vi bi3n thái mà còn có pháp bảo kh ủng bố, nếu như còn giấu bài hay nương tay tất sẽ có khả năng bị lật thuyền trong mương.
Quang minh bảo điện xuất hiện, nhanh chóng biến lớn sau đó thân ảnh Vũ Tôn như một tia sáng chui vào trong đó.
Sáu tuyệt chiêu của sáu tên Võ Hoàng thi triển mạnh mẽ kh ủng bố, hủy thiên diệt địa va chạm với Quang minh bảo điện. Quang minh bảo điện như một đạo lưu tinh bị bắn ngược đập ầm ầm vào lớp phong bế không gian.
- Rắc … rắc …
Lớp màng chắn không gian phát ra tiếng rạn nứt cực kì rõ ràng.
- Không xong, không gian phong tỏa sắp bị hủy hoại.
Tinh Không Hoàng giật mình kêu lên.
Vũ Tôn thực chất cũng đã có ý định phá vỡ lớp chắn phong bế không gian này, nhưng mà thực lực không đủ. Đột nhiên Tinh Không Hoàng đem Thánh khí pháp bảo xuất hiện khiến hắn nảy ra ý tưởng : Lấy phòng phá công.

Quang minh bảo điện cực kì kiên cố, cho dù một ngàn tên như bọn chúng cũng đừng mơ phá hủy, đừng nói chỉ có sáu tên.
Đúng như hắn dự đoán, miếng lệnh bài kia chịu không nổi công kích của sáu người đã có nguy cơ bị phá hủy. Nhưng mà làm sao để bọn chúng ngu ngốc như vừa nãy được.
- Quang minh hàng lâm.
Vũ Tôn thân ảnh đột ngột xuất hiện. Cơ thể hắn bừng bừng tôn ra quang huy rực rỡ. Toàn bộ ánh sáng thiên địa giống như tụ tập hết vào cơ thể hắn vậy.
Bên ngoài phạm vi một trăm mét không hề có chút ánh sáng nào. Toàn bộ ánh sáng đều được Quang minh chi thể cùng Quang minh hàng lâm thu hút. Trời đang nắng lớn càng xem như giúp đỡ hắn rất nhiều.
Ánh sáng vốn là thứ hư vô. Có thể nhìn thấy, cảm thấy nhưng không thể sờ thấy hay ngửi thấy. Vì thế không ai hiểu nó mạnh mẽ đến mức nào.
Lần này Vũ Tôn dùng tu vi Võ Hoàng dung nhập ba phân thân cùng bản tôn, thi triển Quang minh tâm pháp.
Một không gian một trăm mét ánh sáng phủ kín không chừa một kẽ hở. Quang minh vốn là biến dị của Hỏa hệ nên nhiệt độ của nó cũng rất đáng sợ.
Ánh sáng chất chồng, uy lực của Thiên địa lập tức dồn ép sáu người Tinh Không Hoàng.
- Đây là cái quỉ quái gì? Ta không nhìn thấy gì cả.
- Khốn kiếp. Đây là thứ gì ?
Ánh sáng chói mắt cực điểm, không một kẻ nào đủ khả năng hé đôi mắt của mình ra.
Áp lực của hàng ức tỉ tinh thể ánh sáng dồn nén đem đến cảm giác như Thái sơn áp đỉnh.
Lần đầu tiên sáu người Tinh Không Hoàng được trải nghiệm Quang minh chi thể thi triển ra Quang minh tâm pháp.
- Quang minh diệt thế.
Ánh sáng trong tâm trí phàm nhân là đại biểu cho sự sinh sôi, cho thần thánh, nhưng mà nó cũng có khả năng hủy diệt cực mạnh.

Từng hạt tinh thể ánh sáng bạo tạc, phá hủy lẫn nhau. Trong phút chốc nhiệt lượng tăng lên đến mức kh ủng bố mà ngay cả đám Đế Vương thể chất như Tinh Không Hoàng cũng cảm thấy không chịu nổi.
Đau, rát, mờ ảo … Rất nhiều cảm giác xuất hiện.
Trong nháy mắt, sáu người đen thui như cục than. Tóc tai trên đầu không còn một sợi. Da dẻ bọn chúng khô nứt do nước trong cơ thể đang kịch liệt tiêu biến.
- Quang minh Thần Quang.
Đây là chiêu thức mạnh nhất mà Vũ Tôn có thể thi triển được lúc này bằng Quang minh chi thể. Hai mắt hắn chueyẻn sang màu vàng như ánh sáng, sau lưng hiện ra một vòng sáng chín màu ôm lấy cơ thể hắn. Hắn không khác gì một vị thần.
Ánh sáng thần thánh từ vòng sáng chín màu kia ngày một rực rỡ, chiếu thẳng vào Quang minh diệt thế.
Trong Thiên địa đột nhiên vang lên những tiếng ngâm vang lớn, đi thẳng vào não hải mọi người. Những ai nghe thấy hai mắt từ từ nhắm lại, trong đầu không tồn tại một chút tà niệm nào. Chiêu này rõ ràng là một đòn tấn công vào ý thức.
Lần lượt Kỉ Lam, Huyền Thiên Hậu, Hắc Vương, Phương Đạt nhẹ nhàng buông tay, cả người lơ lửng tận hưởng cảm giác kì diệu đó. Trong lòng bọn chúng vô cùng yên bình, như một hài nhi sơ sinh.
Cuối cùng, Tinh Không Hoàng cũng lâm vào trạng thái mờ mịt.
Xích Huyết kiếm xuất hiện, Vũ Tôn chuẩn bị dùng sát chiêu.
Đột nhiên :
- Đủ rồi.
Một tiếng gầm lớn vang lên, mạnh mẽ giáng thẳng vào não hải Vũ Tôn. Hắn không kìm được phun ra ba ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt. Người không tự chủ được lảo đảo rơi xuống đất.
Không còn có thứ gì duy trì, Quang minh lập tức trở lại như bình thường. Thần âm cũng tan biến.
Không gian phong bế không thể chịu tải được nữa ầm ầm vỡ tan.
Sáu người Tinh Không Hoàng như được tiếng gầm kia thức tỉnh, cả lũ cũng phun ra một búng máu nhưng không hề nặng như Vũ Tôn.
Trong giây lát, bọn chúng lấy lại ý thức.
- Thánh Tôn.
Tinh Không Hoàng sợ hãi cúi đầu kêu lên.

- Nhanh giết hắn, đem Xích Huyết kiếm về cho ta.
Trong hư không giọng nói vừa nãy lại vang lên.
- Vâng, Thánh Tôn.
Cả sáu người run rẩy cúi đầu sau đó chằm chằm nhìn Vũ Tôn bất thiện.
Vũ Tôn tuy không mất đi ý thức nhưng tiếng gầm kia gần như phá hủy đi não hải của hắn. Đầu óc hắn quay cuồng, cực độ đau đớn. May mắn hắn não hải của hắn không phải người bình thường so sánh được nhưng cũng đã vô lực chiến đấu.
Hắn ngồi dưới mặt đất, tay chân đã không thể cử động. Y phục rách rưới, máu từ trong cơ thể đang không gnừng từ các vết nứt da thịt phun ra.
Trong thời khắc tưởng chừng chiến thắng thì Thánh Tôn âm thanh vượt qua thế giới lại phá hủy toàn bộ. Hắn hận. Chắc chắn sau này hắn sẽ đem Thánh Tôn nghiền thành tro bụi.
- Tiểu tử, ngươi nghe Thánh Tôn nói rồi đấy. Chết đi.
Tinh Không Hoàng nhếch môi cười. Từ khi chiến đấu đến bây giờ bọn chúng luôn thiệt thòi trong tay thằng này. Bây giờ được tận tay giết hắn há không vui vẻ.
Hắn cầm thanh kiếm trong tay Huyền Thiên Hậu, vung lên.
Vũ Tôn nhìn hắn không chớp mắt, đầy thách thức.
- Tinh Không Hoàng, mấy ngàn năm qua ngươi vẫn phế vật như ngày nào.
Đột nhiên một giọng nói từ hư vô phiêu miểu xuất hiện.
Tinh Không Hoàng ngừng tay, khuôn mặt đỏ bừng.
Huyền Thiên Hậu thì run rẩy, ánh mắt ngơ ngác tìm kiếm xung quanh.
- Xích Huyết Hoàng, ngươi mới là phế vật. Cuối cùng cũng chịu lộ diện sao. Cút ra đây.
...
Mấy hôm nay ta đang ốm, cho nên chỉ 2 chương một ngày nhé. Nhưng mà chương 2 dài gần gấp đôi rồi.

Bình Luận (0)
Comment