Vũ Tôn

Chương 233

Vũ Tôn ngây người. Chuyện này là sao? Nhìn thằng này đâu phải kẻ nhu nhược? Tại sao hắn lại làm thế?
Nhưng mà hắn không nghĩ được lâu, bởi vì trong đại điện một hồi địa chấn rung lên dữ dội.
Đôi mắt của bức tượng Thuận Vũ Thần đột ngột mở ra, một màu trắng dã.

Bên ngoài cửa di tích.
Lúc này hầu như mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại một số ít trưởng bối cùng đệ tử của môn phái mình ở lại đây chờ đợi, ngoài ra còn vài tên tán tu cũng tò mò nên không nỡ rời đi.
Bọn chúng có ý định để những kẻ bên trong ra hết thì bản thân sẽ tiến vào, biết đâu chiếm được cơ duyên khác.
Ngày thứ nhất sau khi tiến vào chưa quá năm canh giờ, cánh cửa tiến vào di tích đã lấp lóe bừng sáng sau đó một tên thiếu niên bị hất văng ra. Mới đầu tiên hắn cực độ hoảng loạn, gào thét điên cuồng và không biết gì cả. Mãi cho tới một lát sau bị khống chế, xác thực mình còn sống thì mới bình tâm trở lại. Đó cũng là tình trạng chung của đa phần mọi người sau này.
Trong sự chú ý của mọi người hắn run rẩy kể lại việc hắn vừa tiến vào di tích đã bị một bầy lang hàng chục con xông tới cắn xé. Mặc dù cố gắng vô cùng nhưng cũng không tránh được cái chết. Rõ ràng là hắn đã bị xẻ thành trăm mảnh tại sao giờ lại còn sống thì không hề biết.
Các Võ Đế, Võ Thánh đồng nhất cho rằng hắn gặp phải ảo giác.
Bởi vì hắn chỉ là một tán tu cho nên không mấy ai buồn quan tâm tới, chỉ muốn biết bên trong bí cảnh là như thế nào mà thôi. Nhưng mà thông tin hắn đưa ra hết sức mơ hồ.
Hai giờ sau, cánh cửa lóe sáng lần nữa. Lại một tên thiếu niên khác bị ném ra trong kinh khủng tột độ.
Tên này không gặp yêu thú nhưng lại bị rơi vào một đầm lầy rộng ngàn trượng, sâu không xác định được. Hắn đã cố gắng hết sức nhưng không thể thoát khỏi đầm lầy và bị nó hút xuống tận đáy.
Lần nữa nguyên nhân là ảo cảnh lại được đem ra để lý giải tất cả.
Cứ vài canh giờ sau sẽ có thêm một kẻ bị tống ra ngoài. Tất cả khi mới xuất hiện đều điên cuồng, sợ hãi. Sau khi thanh tĩnh lại thì mỗi tên kể ra mình gặp một chuyện khác nhau sau đó khẳng định đã cảm thấy chết rất rõ ràng.
Tựu chung, mọi người đều cho rằng bên trong di tích tồn tại một Ảo cảnh cực kì khổng lồ.
Có những kẻ cúi gằm mặt xấu hổ đối diện với trưởng bối của mình, có kẻ thì chán nản lắc đầu thở dài.
Không một ai biết bên trong thần bí di tích kia là cái gì, hình dáng ra sao.
Cho tới ba ngày sau, mọi chuyện mới bắt đầu chuyển sang một hướng khác.
Trong khi mọi người vẫn đang không ngừng chờ đợi thì một sự kiện lớn xảy ra khiến ngay cả các Võ Đế cũng không thể ngồi yên.
Từ trong cánh cửa di tích hàng chục thân ảnh liên tục bị ném ra bên ngoài. Bọn chúng cũng không ngoại lệ khi tên nào cũng hoảng loạn, nổi điên.

Ban đầu ai cũng nghĩ do ảo cảnh gây ra, nhưng khi được xác nhận của hơn mười người là đám Siêu cấp đệ tử môn phái đột ngột ra tay giết bọn chúng làm cho tất cả phải khiếp sợ ồ lên.
Chuyện Siêu cấp đệ tử giết đệ tử thấp cấp không phải là hiếm, nhưng ngang nhiên gi3t chết bằng cách hèn hạ thì rất ít, trừ khi hai bên có tư thù.
Mặc dù biết rằng ngươi có hậu trường mạnh thật, ghê gớm thật nhưng làm gì dựa mãi được. Chỉ cần ngươi ra ngoài bị một cao thủ mạnh hơn ngươi của môn phái kia bắt được thì ai có thể xác định là hắn giết ngươi ?
Một người nói còn có thể bảo là ảo giác, nhưng cả hơn mười người nói thì ảo giác cái gì nữa?
Đám cao tầng tiểu môn phái lẫn đệ tử còn ở lại nhìn vào mấy tên Võ Thánh, Võ đế như muốn đòi một câu giải thích.
Nếu không phải di tích kia kì lạ thì đám đệ tử của bọn họ đều đã chết sạch rồi. Tất cả bọn chúng đều là tinh anh cho nên mới có thể được đặt chân vào di tích, đó sẽ là tổn thất rất lớn.
- Chuyện này không thể nghe từ một phía, đợi bọn chúng ra mới biết được. Hơn nữa chưa có tên nào chết không phải sao?
Độc Cô Vô Địch khó chịu nói. Hắn trong lòng cũng rất tức giận trước sự hành xử ngu ngốc của đám đệ tử kia. Thà bọn chúng đường hoàng chiến đấu rồi gi3t chết thì đâu ai nói gì, đằng này lại dùng kế hèn hạ như vậy. Kẻ cầm đầu lại là đệ tử đắc ý của hắn nữa.
Ngay cả hắn một tay che trời cũng không dám tùy tiện giết đệ tử phái khác, đừng nói gì mấy tên vắt sữa chưa sạch kia.
Những người bên phía tiểu môn phái kia thì tràn đầy tức giận nhưng cố nhẫn nhịn. May cho bọn họ không có kẻ nào chết, hơn nữa toàn bộ thực lực đều được tăng mạnh.
Không để mọi người đợi lâu, chỉ vài phút sau một thân thể được tống ra bên ngoài.
Là Tần Phàm.
- Không , không, không … Ngươi không thể giết ta.
Tần Phàm đôi mắt đỏ bừng, hai tay điên loạn vung lên hướng bốn phía tấn công như kẻ điên.
- Phàm Nhi.
Độc Cô Vô Địch kinh hãi kêu lên sau đó vội vã xông tới trước mặt Tần Phàm. Tần Phàm giống như không thấy hắn, điên cuồng vung quyền nện xuống.
Độc Cô Vô Địch ngay lập tức phất tay đánh ngất Tần Phàm sau đó phong bế tu vi của hắn. Rõ ràng là Tần Phàm đang bị Tẩu Hỏa Nhập Ma rất nặng.
- Là kẻ nào, kẻ nào đã làm Phàm Nhi tới nông nỗi này. Ta sẽ gi3t chết hắn.
Độc Cô Vô Địch đằng đằng sát khí gầm lên.
Mấy tên Võ Đế kia thì chột dạ, trong lòng lo lắng cho đệ tử của môn phái mình. Tần Phàm thực lực rất mạnh nhưng vẫn bị đào thải như thế kia thì mấy tên còn lại sẽ thế nào?
Không có vị nào dám nhận đệ tử mình mạnh mẽ hơn tên Tần Phàm kia cả.

Dường như thấu hiểu được sự lo lắng của bọn họ cho nên thần bí di tích tiếp tục ném ra sáu thân thể khác.
- Tố Nhi, Trần Lập.
- Hỗn Nguyên, Hoa Hùng.
- Quảng Nhi.
- Nguyên Nhi.
Mấy tên Võ Đế, Võ Thánh của Siêu Cấp Môn Phái đồng loạt kêu lên.
Tình trạng của bọn chúng cũng tương tự như của Tần Phàm, vừa mới ra ngoài liền Tẩu Hỏa Nhập Ma cho nên đều bị đánh ngất, phong bế tu vi.
Trong lòng bọn họ nổi giận. Mấy thiếu niên này đều là những kẻ tinh anh được bồi dưỡng đặc biệt của môn phái, vậy mà giờ này lại chung tình cảnh tẩu hỏa nhập ma. Nếu vì thế mà ảnh hưởng tới tương lai thì thực sự đáng tiếc.
Trái ngược với bọn họ, bên phía tiểu môn phái và Tán tu lại hết sức hả hê. Cho chết đi, ai bảo các ngươi không xem ai ra gì.
Không lâu sau, Hạ Châu cũng bị ném bỏ từ trong di tích ra trong tình trạng điên loạn. Có kẻ bên phía tiểu môn phái nhận ra hắn là người của mình cho nên ngay lập tức đánh ngất hắn rồi đem về vị trí của mình điều trị.
Không ai để ý khóe môi Hạ Châu khẽ nhếch lên sau khi bị đánh bất tỉnh.
- Theo như lời các ngươi nói, vậy là bên trong Di Tích chỉ còn một tên nữa đúng không?
Độc Cô Vô Địch nhìn liếc qua đám đệ tử bên kia hỏi.
- Đúng vậy, bên trong còn một kẻ nữa chưa bị ném ra.
Lập tức bọn chúng sợ hãi cúi đầu.
Mặc dù bọn chúng căm hận đám Tần Phàm nhưng đối với Độc Cô Vô Địch không kẻ nào có gan hỗn xược.
- Tốt. Gần như chắc chắn đó là kẻ đã được lựa chọn. Ta muốn xem rút cục hắn là ai mà có thể đạp lên mặt Lục đại phái chúng ta. Các ngươi có biết hắn là người của môn phái nào không?
Âu Dương Lôi lạnh lùng lướt qua một lượt sau đó hỏi.
- Bẩm Âu Dương đại nhân, hình như… hình như hắn là ... là Tán Tu.

- Đúng thế, hắn là Tán Tu. Ta thấy hắn đứng trong hàng ngũ của Tán Tu.

Đám thiếu niên bị dọa sợ hãi khai báo.
- Hả, các ngươi nói tên có thể dẫm đạp lên chúng ta là Tán tu ư?
Âu Dương Lôi nộ khí bùng phát, giận giữ gầm lên.
- Bẩm Đại nhân, chúng ta nói thật.
- Đúng vậy, chúng ta không dám nói sai nửa lời.
- Xin các vị đại nhân minh giám. Bọn chúng ta không hề có nửa câu nói dối.
Mấy tên thiếu niên bị dọa cho sợ hãi quì rạp xuống.
- Là tên nhóc vào sau cùng kia.
Hàn Phong Võ Đế đột nhiên nhớ ra điều gì vội nói.
- Ha ha ha. Ha ha ha. Thật nực cười. Một đám đệ tử thiên tài của Siêu Cấp Môn Phái bị một tên Tán tu đạp lên mặt. Đúng là phế vật.
Ngả Khắc Đạt Võ Đế ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
Những vị khác thì mặt mày xanh mét. Đây là điều không ai có thể chấp nhận được.
Tán tu không được cung cấp tài nguyên tu luyện mạnh mẽ như trong Siêu Cấp Môn Phái bọn họ, công pháp càng thua kém nhiều lắm vậy mà cả một đám lại để cho hắn đánh bại. Nhục nhã này lấy gì che đậy đây?
- Ha ha, Ngọc Trinh, Thân Công Báo. Tán tu các ngươi tới lúc quật khởi rồi a. Chúng ta thực sự ngưỡng mộ.
Ngả Khắc Đạt lời nói tràn đầy thâm ý nhìn hai Võ Đế của Tán Tu giới.
- Ha ha, đa tạ, đa tạ. Tán tu chúng ta thiên tài lớp lớp, thời nào chẳng có. Ngả Khắc Đạt, ngươi nhận được đệ tử rồi còn ở đây làm gì mà không cút về Huyền Hoàng Tông đi. Cả mấy lão già các ngươi nữa.
Ngọc Trinh Võ Đế chống cây gậy xuống mỉa mai.
Trong lòng bà ta thừa hiểu ý đồ của đám người kia. Thực ra thì chính bà ta cũng có suy nghĩ như vậy mà thôi.
Một tên Tán tu cho dù mạnh mẽ thế nào cũng khó mà đấu lại được Siêu Cấp Môn Phái. Vì vậy suy nghĩ Vũ Tôn đạt được cơ duyên cực lớn bên trong di tích là điều ai cũng nghĩ tới.
Mà di tích kia vốn là từ thời Thượng cổ. Thời kì đó các cường giả mạnh mẽ hơn bây giờ cả trăm ngàn lần, đồ vật cũng không phải niên đại này có thể so sánh được. Nếu như có thể lấy được từ tay tên nhóc kia thì không phải sẽ có thể có cơ hội đột phá thành Võ Hoàng sao.
Rút cục cơ duyên lớn thế nào không ai rõ, nhưng mà có lẽ sẽ không hề nhỏ.
- Ha ha, đừng tưởng ta không biết ngươi có ý gì. Ngọc Trinh lão thái bà, chúng ta đều hiểu mà.

A Thoát Đài mỉm cười nhìn mụ ta đáp.
- Hừ, một lũ sâu bọ.
Ngọc Trinh Võ Đế tức giận mắng.
- Như nhau cả thôi.
Âu Dương Lôi nhún vai.
- Các ngươi đã thấy bọn chúng bị Tẩu Hỏa Nhập Ma rồi chứ? Ai tới từ đâu hãy trở về đó đi. Chuyện lần này là chúng ta sai, vài ngày nữa sẽ có người mang hậu lễ tới xin lỗi các ngươi.
Độc Cô Vô Địch nhìn đám người tiểu môn phái phất tay. Hắn nói ra được như vậy đã là tương đối nhân nhượng rồi.
- Nếu Độc Cô đại nhân đã như thế thì chúng ta không còn gì để nói. Chúc các vị có thể Hoàn Thành Ý Nguyện của mình.
Tên Võ Thánh đứng đầu các tiểu môn phái cung kính đáp một câu đầy ẩn ý sau đó cúi người bỏ đi.
Những người khác thấy thế cũng lập tức bước theo sau. Đệ tử của Lục đại Siêu Cấp Môn Phái cũng được ra lệnh trở về môn phái hết. Chỉ chốc lát từ hàng chục người biến thành còn có tám Võ Đế đứng theo tám hướng chăm chú nhìn tới cánh cửa di tích mà thôi.
- Tùy theo Thiên Ý, các ngươi thấy sao?
Độc Cô Vô Địch hờ hững hỏi.
- Được. Tùy theo Thiên Ý. Ai đạt được thì sẽ thuộc về người đó.
A Thoát Đài gật đầu.
- Tốt, cứ như vậy đi.
Những kẻ khác cũng đồng ý. Ngoài miệng là như vậy nhưng bọn họ thừa hiểu là chẳng ai làm thế.

Trong khi đó, Vũ Tôn ở bên trong di tích thì đang ngẩn người.
Bức tượng của Thuận Vũ Thần đã hoàn toàn mở mắt ra, chăm chú nhìn hắn.
- Ngươi là kẻ cuối cùng còn sót lại.
Không hề thấy nó mở miệng nhưng giọng nói tang thương, cổ lão không biết ở đâu vang vọng đến.
- Đúng vậy, là ta.
Vũ Tôn gật đầu không sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment