Vũ Tôn

Chương 39

Chương 39: Hồn Thánh Hồn Thiên Đế
Cũng nằm trong phạm vi tệ xá của ban Hồn sĩ, nhưng hơi tách biệt với những nơi kia là một căn phòng có vẻ lớn hơn một chút nhưng không thể xem là xa hoa hay đẹp đẽ. Đó là nơi mà mọi thành viên Hồn Đấu Sĩ đều kính ngưỡng, tha thiết mơ ước được đặt chân vào. Vì bên trong căn phòng đó, là nơi tu luyện của tám mươi chín cấp Hồn Thánh Hồn Thiên Đế.
Lúc này, Hồn Thiên Đế đang bên trong căn phòng đả tọa. Hắn trông khá gầy gò, khuôn mặt trầm tĩnh, da dẻ đã nhăn nheo, tóc điểm bạc. Trông hắn giông một ông lão sáu mươi hơn là một Hồn Thánh tám mươi chín cấp. Niên kỉ hắn cũng đã bốn trăm bảy mươi lăm, tuy nhiên so với đa số Võ Thánh hay Ma pháp đạo sư thì hắn trông có vẻ yếu nhược hơn rất nhiều.
Hắn vốn là một thiên tài, thiên tài thực sự. Khi còn bé đã có tiềm lực cực lớn, được cả các lão quái vật của ban Vũ kĩ và Ma pháp cực kì yêu thích, muốn thu nhận làm chân truyền đệ tử, thậm chí còn hứa hẹn khi hắn trở thành Võ Thánh ( Ma pháp đạo sư bậc 8 ) sẽ để hắn trở thành viện trưởng Nam Thiên Học Viện nhưng hắn lại từ chối. Hắn lựa chọn trở thành một Hồn Đấu Sĩ. Điều này làm cho vô số kẻ chê hắn là ngu ngốc, đần độn, tiếc nuối. Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ hắn tự hủy hoại tương lai…
Tuy nhiên, vượt qua mọi lời chỉ trích, chê bai, hắn đã khiến toàn bộ Nam Châu phải chấn kinh. Dựa vào công pháp khuyết thiếu do giới Hồn Đấu Sĩ để lại, hắn tự mình cố gắng tu luyện tới Hồn Thánh cách đây hơn hai trăm năm mươi năm. Khi đó chuyện này làm tất cả những kẻ dám chê cười hắn phải câm nín. Năm mươi năm sau, hắn xuất hiện thực lực đã đạt đến tám mươi chín cấp, tức là tăng tớp mười cấp Hồn sĩ. Tốc độ tăng tiến như vậy có thể coi là khủng bố.

Lúc đó có một Võ Thánh hậu kì xem thường, thách đấu hắn trước mặt mọi người. Kết quả không ai dám nghĩ tới xuất hiện. Chỉ trong vòng mười chiêu, hắn đánh bay tên Võ Thánh kia xuống Đấu Trường của Nam Thiên Học Viện. Không chỉ Nam Thiên Học Viện chấn kinh mà làm cả Nam Vực sôi trào. Thì ra, Hồn Đấu Sĩ mạnh mẽ đến vậy. Nhiều kẻ cũng muốn gia nhập giới Hồn Đấu Sĩ. Lúc này, Ban Hồn Đấu Sĩ mới được mọi người coi trọng hơn. Thậm chí, có người còn táo tợn dự đoán vài trăm năm nữa hắn sẽ trở thành Hồn Đế đầu tiên sau hơn bốn ngàn năm.
Hồn Thiên Đế trở thành nhân vật cao tầng của Nam Thiên Học Viện. Hắn được coi như là thần linh của giới Hồn sĩ Nam Vực. Đôi khi, mỗi lần bế quan xong hắn thường ra bên ngoài giảng dạy cho các học viên của ban Hồn sĩ cũng như những Hồn Đấu Sĩ của Nam Vực. Chính vì thế, uy vọng của hắn càng ngày càng lớn.
“Lại thất bại sao. Rút cục tại sao ta không thể đạt tới chín mươi cấp? Hay cực hạn của Hồn sĩ chỉ là tám mươi chín cấp? Chẳng nhẽ ta trở thành Hồn Đấu Sĩ là sai lầm sao?”
Từng câu nói tang thương, não nề vang lên trong căn phòng của Hồn Thiên Đế. Suốt hơn hai trăm năm, hắn nhiều lần bế quan muốn đột phá nhưng đều thất bại. Hai trăm năm a. Nếu thành công có lẽ giờ hắn đã trở thành Hồn Đế chín mươi lăm cấp, thậm chí hơn.
“Một kẻ không có lòng tin vào con đường mình đã chọn mà cũng muốn trở thành Hồn Đế sao? Cố gắng hơn hai trăm năm không thành công đã nản chí. Nếu vậy ngươi tự phế bỏ đi theo con đường khác đi, đừng làm nhục Hồn sĩ của ta.” Bất chợt một giọng nói từ hư không vang vọng trong đầu Hồn Thiên Đế.
“Kẻ nào? Lũ chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi. Có gan xuất hiện trước mặt ta đi.” Hồn Thiên Đế khiếp sợ nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn nói. Hắn là một Hồn Thánh, bản mệnh Hồn Hoàn có thể phát hiện địch nhân cách hắn hàng chục dặm nhưng vậy mà hắn không hề phát hiện được có kẻ ở rất gần mình. Trong đầu hắn chỉ hiện lên hai chữ : “ Võ Đế”.
Tại sao không phải Ma pháp đạo sư? Vì Ma pháp đạo sư tu luyện ma pháp, tuy lực sát thương cực mạnh nhưng bù lại công pháp ẩn nấp không thể bằng Vũ kĩ chiến sĩ. Ẩn nặc thuật của Ma pháp đạo sư ngang cấp, thậm chí hơn hắn vài cấp hắn vẫn tự tin có thể phát hiện ra, nhưng Vũ kĩ chiến sĩ thì không được như vậy.

“Ngươi tự đề cao bản thân quá đấy. Bản tọa không muốn gặp ngươi không phải vì không dám, mà là vì xem thường ngươi.”
Lời nói kì lạ lại vang lên, sau đó một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện rồi lăng không bước từng bước từ trên cao xuống dưới. Đến khi chân hắn ngang bằng đầu của Hồn Thiên Đế mới dừng lại.
Chấn kinh có lẽ là từ dùng để miêu tả Hồn Thiên Đế hiện tại. Tu luyện tới mức như hắn làm sao không hiểu sự khác biệt của Võ Hoàng là gì. Hắn gần như trống rỗng đầu óc, khiếp sợ không nói ra được câu nào.
“ Công pháp ngươi tu luyện tuy thiếu hụt, lại không có người chỉ bảo tận tình nhưng ngươi có thể tự tìm hiểu, sáng tạo thêm để đạt tới tu vi như bây giờ đủ để hiểu ngươi có tư chất cực cao, nếu theo con đường Vũ kĩ hoặc Ma Pháp Sư tuyệt đối trở thành Võ Đế. Ai nói với ngươi Hồn Đấu Sĩ chỉ có thể tu luyện tới tám mươi chín cấp độ? Không có gì là không thể, nếu ngươi vẫn quyết tâm, cố gắng đi trên con đường ngươi đã lựa chọn thì sẽ có lúc ngươi ngộ ra được cách để trở thành Hồn Đế. Nhưng ngươi đã hối hận, không còn giữ vững được đạo tâm như trước thì suốt đời này ngươi chỉ có thể dừng bước tại đây mà thôi.
Thiên Đạo vô thường, vạn vật đều có ưu nhược. Ngươi tốc độ phát triển quá nhanh nên đạo tâm không vững. Đáng tiếc một hạt giống tốt nhưng không trải qua nhiều mưa gió.” Xích Huyết Hoàng khẽ lắc đầu. Ban đầu, hắn có ý định chỉ điểm để Hồn Thiên Đế có thể đột phá chướng ngại nhưng Hồn Thiên Đế làm hắn rất thất vọng, suy nghĩ chỉ điểm cho hắn cũng biến mất từ đấy.

“Phịch.” Đột nhiên Hồn Thiên Đế quỳ xuống dưới chân Xích Huyết Hoàng, dập đầu lạy hắn ba lạy.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm. Vãn bối ngu muội, tự hủy hoại đạo tâm nên nhận lấy hậu quả. May có tiền bối cảnh tỉnh. Dù sau này ta không thể đột phá trở ngại thì tuyệt đối sẽ không hối hận. Trở thành Hồn Đấu Sĩ là lựa chọn của ta, ta sẽ dành những năm tháng còn lại để giúp Hồn Đấu Sĩ có thể sánh vai được cùng với Ma Pháp Sư và Vũ Kĩ Chiến Sĩ.” Ánh mắt Hồn Thiên Đế đột nhiên trở nên sáng lạn, không u ám như lúc trước. Lời nói của hắn toát ra một chút gì đó thanh thản, không còn sầu muộn. Hơn nữa, hắn không vì Xích Huyết Hoàng là Võ Hoàng mà run sợ như Vô Cực Thiên Phong. Quả thực tiềm lực phát triển của hắn rất lớn. Điều này làm Xích Huyết Hoàng càng thấy Hồn Thiên Đế là một hạt giống giất có giá trị.
“Xích Huyết thúc, ngươi có cách gì giúp hắn không?” Trong Hồn hải, Vũ Tôn cất tiếng hỏi.
P/s: Đã update đầy đủ chương này.

Bình Luận (0)
Comment