Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 17

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

--------------------

Bệnh viện Thánh Tâm là bệnh viện lớn tốt nhất trên Địa Cầu.

Lúc này, trong phòng bệnh, Lâm Thính Bạch nằm trên giường bệnh, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, thần sắc vô cùng ngốc ngếch.

- Thính Bạch, ngươi mau nói gì đi! Đừng dọa mẫu thân.

Nước mắt của mẫu thân Lâm Thính Bạch chảy như suối, gọi tên con trai mình.

Phụ thân của Lâm Thính Bạch, Lâm Dương hít sâu một hơi, nói:

- Mau sai người đi giết Vương Hạo kia cho ta.

- Rõ!

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh, nhưng lại không nhìn thấy bóng người.

- Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên, một người nam tử mặc tây trang đi đến:

- Ông chủ, bên Cao Hùng liên kết với hơn mười vị cổ đông điên cuồng triển khai đả kích với khoa học kỹ thuật triển Lâm thị của chúng ta. Nếu trong ba ngày không để thiếu gia kết hôn cùng Cao Đại Mai thì toàn bộ tập đoàn Lâm thị sẽ biến mất trên Địa Cầu này.

Nam tử nói xong liền cúi đầu. Hắn còn có một điều không nói ra đó chính là Cao Hùng đã lên tiếng, nếu không đồng ý, Lâm gia cũng sẽ biến mất trên Địa Cầu.

Lâm Dương thở dài, khẽ nói:

- Ngươi trở về nói với Cao Hùng, con trai ta sẽ kết hôn với Cao Đại Mai. Mời bọn họ chuẩn bị trước đi.

- Con trai số khổ của ta!

Mẫu thân của Lâm Thính Bạch kêu khóc. Con trai nàng là nhân trung long phượng, nhưng bây giờ lại phải kết hôn với đứa con gái mập Cao Đại Mai kia, thật sự là ông trời có mắt như mù!

- Đùng!

Đúng lúc này, một người nam tử trung niên phá cửa phòng xông vào:

- Lâm lão đệ, ta vừa nhận được tin tức không thể động vào Vương Hạo kia được, ngươi có làm việc gì ngốc ngếch không?

- Không được động đến Vương Hạo?

Lâm Dương cười lạnh một tiếng. Nhưng hắn đã điều tra chuyện của Vương Hạo, hắn chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, sao lại không thể động vào?

Nam tử trung niên vội vàng giải thích, nói:

- Ta vừa nhận được tin tức, có một nhân vật lớn tới Địa Cầu. Toàn bộ chín mươi chín hiệu trưởng của các trường trung học lớn đều đi cùng. Vị nhân vật lớn này còn rất coi trọng Vương Hạo.

Nghe vậy, Lâm Dương lập tức trợn tròn mắt, đến cả chín mươi chín hiệu trưởng của các trường trung học lớn đều đi cùng nhân vật này, thân phận của người đó chắc chắn cũng không đơn giản, hắn làm sao có khả năng động nào?

- Lâm lão đệ, bây giờ không phải là lúc ngẩn người, mau đi gọi người của mình trở về.

Người tới nhắc nhở.

- Gọi cũng không trở lại được.

Lâm Dương ngơ ngác nói. Hắn phái người đi có nghề nghiệp là sát thủ, trong khi làm nhiệm vụ sẽ đóng tất cả thiết bị liên lạc lại. Hiện tại người đã đi được một lúc rồi, hắn biết đi đâu để tìm người đây?

- Nếu ngươi không liên lạc được với người ngươi phái ra, vậy cũng chỉ có thể liên lạc với hiệu trưởng Chung Ly!

Người tới thở dài nói.

- Đúng!

Hai mắt của Lâm Dương tỏa sáng, chỉ cần Vương Hạo không chết, như vậy tất cả đều dễ nói chuyện.

Lúc này, người nam tử mặc tây phục lúc trước đi tới bên người Lâm Dương, thấp giọng nói:

- Ông chủ, ta nghe nói hôm nay Vương Hạo thi đấu trên Lôi Đài, không chỉ đả thương thiếu gia còn đả thương cả Triệu Tầm Văn.

Đôi mắt Lâm Dương sáng lên:

- Ngươi làm việc rất tốt, chờ sau khi Thính Bạch kết hôn với Cao Đại Mai, ngươi sẽ là giám đốc của Lâm thị khoa học kỹ thuật.

- Cám ơn ông chủ đã coi trọng!

Người nam tử mặc âu phục vội vàng cảm ơn.

Trên giường bệnh, sau khi Lâm Thính Bạch nghe thấy lời nói của phụ thân mình, khóe mắt hắn chảy xuống một giọt nước mắt bi thương.

Hạnh phúc của mình cuối cùng vẫn bị dã tâm bừng bừng của phụ thân dùng làm ván cầu.

Tạm biệt, nữ thần hắn yêu nhất, Hạ Vi Vi!!

Lâm Thính Bạch thống khổ nhắm mắt lại, cảm thấy cuộc đời của mình như một con đường tăm tối.



Trường THPT số 11, phòng thí nghiệm.

Trong tay Vương Hạo xuất hiện ảo ảnh trùng điệp, sau khi hắn nhỏ một giọt nước thuốc vào một ống nghiệm màu hồng, thuốc màu đỏ bên trong lập tức phát sinh biến hóa, ánh sáng màu vàng sáng lên trong phòng thí nghiệm.

- Đây chính là thuốc cường hóa, cũng chẳng khó khăn gì.

Vương Hạo nhún vai, ngửa đầu uống thuốc cường hóa, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận chuyển Vũ Diệu Thiên Ma Quyết.

- Oanh!

Màn đêm buông xuống, thân thể của Vương Hạo chấn động, một khí lưu đáng sợ từ trong cơ thể hắn phun ra, thổi bay toàn bộ đồ vật ở xung quanh.

Vương Hạo mở to mắt, một ánh sáng lóe lên.

- Vũ Đồ cấp bảy.

Vương Hạo nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cảm nhận được khí lưc tràn đầy khắp cơ thể, căn cơ còn vô cùng vững chắc.

Nếu là người khác ở trong vài ngày liên tục đột phá ba đẳng cấp như vậy nhất định sẽ xảy ra hiện tượng căn cơ bất ổn, không có cách nào phát huy toàn bộ lực lượng.

Có lẽ do hắn dùng qua Tiềm Lực đan cấp một, chỉ cần thân thể thích ứng sẽ mang đến lực lượng, như vậy muốn đột phá cấp tiếp theo cũng đơn giản như uống nước.

Đương nhiên, để thích ứng với loại lực lượng này, Vương Hạo chỉ cần một ngày lại có thể giải quyết toàn bộ.

- Hệ thống, ta nghĩ mình vừa cường hóa bản thân, có cái gì tốt mau giới thiệu đi?

Vương Hạo hỏi.

- Trước mắt kí chủ có 41400 điểm phản diện. Hệ thống căn cứ theo nhu cầu của bản thân kí chủ, đề nghị kí chủ sử dụng bốn loại của đá thuộc tính là đá Lực Lượng, đá Tốc Độ, đá Tinh Thần, đá Thể Lực.

- Đá thuộc tính?

Vương Hạo ngẩn người, trước mắt hắn xuất hiện giới thiệu về bốn loại của đá thuộc tính.

Đá Lực Lượng cấp một: tu vi Vũ Đồ sử dụng, sau khi sử dụng có thể tăng cường lực lượng cơ sở, sử dụng nhiều nhất mười khối, điểm quy đổi là 1000 điểm.

Đá Tốc Độ cấp một: tu vi Vũ Đồ sử dụng, sau khi sử dụng có thể tăng nhanh tốc độ, sử dụng nhiều nhất mười khối, điểm quy đổi là 1000 điểm.

Đá Tinh Thần cấp một: tu vi Vũ Đồ sử dụng, sau khi sử dụng có thể giúp tinh thần lực mạnh lên, sử dụng nhiều nhất mười khối, điểm quy đổi là 1000 điểm.

Đá Thể Lực cấp một dành cho tu vi Vũ Đồ sử dụng, sau khi sử dụng có thể tăng cường sức bền, sử dụng nhiều nhất mười khối, điểm quy đổi là 1000 điểm.

- Sao lại có chút cảm giác giống như trong game vậy?

Khóe miệng của Vương Hạo giật giật, bản thân sẽ không bị hệ thống chơi khăm đi?

- Dù là cái gì! Chỉ cần có thể mạnh lên đều mua hết đi!

Nhìn bốn loại đá thuộc tính, Vương Hạo đổi mỗi loại mười khối, tổng cộng bỏ ra 40000 điểm.

Sau khi Vương Hạo cầm lấy Đá Lực Lượng màu vàng, dùng ý niệm tiến vào trong đá, một dòng nước ấm lan khắp toàn thân hắn khiến khí lực của hắn đột nhiên lớn lên.

- Đồ tốt!

Hai mắt của Vương Hạo tỏa sáng, nhanh chóng sử dụng nốt ba mươi chín khối đá thuộc tính còn lại.

- Ta cảm giác thực lực của mình dường như tăng lên gấp bội.

Vương Hạo rạo rực, phát hiện toàn thân nhẹ nhõm hẳn, nhất là sau khi sử dụng đá Tinh Thần cấp một, cảm giác bản thân muốn khống chế thân thể càng thêm thuận buồm xuôi gió, trong đầu cũng rất thanh tỉnh, rất dễ dàng.

- Ai!!

Đột nhiên, chân Vương Hạo di chuyển, một ánh sáng xẹt qua ngay trước mặt hắn.

Sát thủ!

Trong đầu Vương Hạo lập tức xác định được thân phận của đối phương, nếu không phải hắn vừa mới sử dụng mười khỏa đá Tinh Thần, hắn thật sự chưa chắc đã cảm giác được sự tồn tại của đối phương.

Đôi mắt của sát thủ bỗng nhiên co lại, thực sự không thể tin được học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp như Vương Hạo, lại tránh thoát được sự ám sát của một sát thủ.

Sát thủ không chút do dự nào, quay người biến mất ngay tại chỗ. Một đòn không trúng, hắn nhất định phải rút lui, nếu không sẽ kinh động đến lão sư trong Trường THPT số 11, lúc đó có muốn trốn cũng không thoát được.

- Tới giết ta, còn muốn chạy sao!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, chân thi triển Thiểm Điện Bộ, trực tiếp đuổi theo.

Nhưng cái tốc độ khủng khiếp kia khiến sát thủ lại phải trợn tròn mắt. Trên tình báo không phải nói Vương Hạo có được bộ pháp Đăng Phong Tạo Cực có thể né tránh các loại công kích, nhưng không nói tốc độ của hắn lại nhanh như vậy?

Khi Vương Hạo truy đuổi sát thủ, trong một tòa lầu cao trên Trường THPT số 11, hai người Tô Mộc và hiệu trưởng Chung Ly đang yên lặng đứng nhìn một cảnh tượng này, nhưng trong lòng lại có sóng lớn cuồn cuộn.

Vương Hạo có loại tốc độ như thế từ lúc nào?

Hơn nữa không phải sáng hôm nay hắn mới đột phá Vũ Đồ cấp sáu, nhưng vì sao qua một đêm đã đột phá đến Vũ Đồ cấp bảy rồi?

Hơn nữa, nhìn phong thái vững chắc của Vương Hạo cũng không có dáng vẻ gì là căn cơ bất ổn…
Bình Luận (0)
Comment